Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 415

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Lão gia phong kiến
Trong phòng Tổng thống ở một khách sạn cao cấp năm sao Trung Hải, Ninh Quốc Đống vừa mới tham gia một yến hội, tự cởi lễ phục do nhà thiết kế Mễ Lan tự mình thủ công may thành, sau khi rót một chén Bordeaux ướp lạnh, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế da lớn gần cửa sổ, ánh mắt vài phần mê ly nhìn bóng đêm lả lướt ngoài cửa sổ.
Di động lúc này rung lên, Ninh Quốc Đống nhìn xuống dãy số, mở tiếp điện thoại, mặt không thay đổi hỏi:
- Chuyện làm thế nào rồi?
Tiếng nói người đàn ông ở đầu kia điện thoại có chút nổi giận:
- Rất xin lỗi, công tử, chúng tôi bị người đàn ông tên Dương Thần kia nhận ra...
- Là sao?
Ninh Quốc Đống nghi ngờ mình nghe nhầm:
- Các người là rác rưởi sao? Các người không phải là người trải qua huấn luyện đặc công toàn cục sao? Sao điều tra chuyện nhỏ như thế cũng không làm được?
- Công tử, chúng tôi cũng không biết sao lại thế này, theo lý thuyết không hề sơ hở, cũng không biết vì sao người tên Dương Thần kia có thể nhìn ra, hắn còn trả tiền cơm cho chúng ta... Thật sự... Thật sự hắn như thần vậy...
- Thần? Đầu các người là đồ con lợn sao?
Ninh Quốc Đống mắng to:
- Các người không cần làm nữa, cút về nhà đi, tôi không cần rác rưởi như các người.
Nói xong, Ninh Quốc Đống ném mạnh điện thoại, sắc mặt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào tự nói:
- Xem ra... Tiểu tử kia chính xác có chút môn đạo, lần trước tại đại viện quân khu Dương gia thấy hắn... Dương Thần.... Dương Phá Quân.... Dương Công Minh....
- Hả... Phương diện này, chẳng lẽ còn cái gì liên hệ?
Ninh Quốc Đống không phải kẻ ngu dốt, thậm chí thông minh hơn so với con cháu quý tộc bình thường, bằng không, Ninh Quang Diệu cũng sẽ không giao cho y tuổi còn trẻ mà trọng trách như vậy, kết hợp chuyện lần đó tại đại viện quân khu Dương gia, lại kết hợp kỹ thuật lái xe của Dương Thần hôm nay, và chuyện Lâm Nhược Khê và Dương Thần ra vẻ vợ chồng, Ninh Quốc Đống có thể phán định, Dương Thần tuyệt đối không phải là người trước đây mình biết, đơn giản là một công nhân Ngọc Lôi.
- Dương Thần... dù mày là ai, mày sẽ không đắc ý lâu được đâu, Lâm Nhược Khê... không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt tôi, em cũng vậy.
Tự nhủ xong, Ninh Quốc Đống uống hết rượu hồng cùng viên đá trong chén vào miệng mình, răng căn viên đá, phát ra tiếng vỡ “rắc rắc”.
...
Trong đại sảnh biệt thự Long Cảnh Uyển.
Lâm Nhược Khê nhìn ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Quách Tuyết Hoa nói:
- Dì Quách... Con... Con cùng Dương Thần còn chưa muốn có đứa nhỏ.
- Không có việc gì, mẹ biết các con gần đây rất bận việc, qua lúc này, đợi chúng ta dọn nhà xong, rồi có đứa nhỏ cũng không muộn.
Quách Tuyết Hoa đảo mắt đặt ra thời gian sau khi chuyển nhà.
Dương Thần thấy sắc mặt Lâm Nhược Khê lúc đỏ lúc trắng, tâm không đành lòng, cười hỏi:
- Còn chưa nói sẽ chuyển đến chỗ nào, ✓ú Vương ✓ú đề xuất, tìm phòng ở được không?
Vú Vương mở miệng nói:
- Tìm được rồi, nhà cũ của chúng ta vẫn còn, tôi có phái người từng tuần đến quét tước, chúng ta trực tiếp chuyển nhà đến đó, phòng ở đó lớn hơn, có thể hai mươi mấy người ở, là phòng để lại từ thời dân quốc.
Nhà cũ trong miệng ✓ú Vương, tất nhiên cũng chính là nhà cũ trong lời Lâm Nhược Khê lúc trước, bị Lâm Khôn chiếm lấy.
Sau khi Lâm Khôn ૮ɦếƭ đi, toàn bộ tài sản trong tay ông ta cũng chuyển về danh nghĩa Lâm Nhược Khê, tòa nhà kia tự nhiên cũng thuộc sở hữu của Lâm Nhược Khê.
Chỉ có điều, Lâm Nhược Khê vội vàng làm chuyện khác, hơn nữa, chỉ cần nhớ tới nhà cũ, sẽ nhớ tới người thân của mình, tự nhiên không muốn nói thêm.
Giờ phút này ✓ú Vương nhắc tới, trong mắt Lâm Nhược Khê toát ra một chút đau thương, cũng không nói gì.
Vú Vương thở dài nói:
- Tiểu thư, tôi biết cô nhớ đến tòa nhà kia liền khổ sở, tôi cũng sẽ nhớ đến lão phu nhân. Những ngày phu nhân ở đây, tiểu thư cô chưa bao giờ trở về, cũng không phải cuối cùng chân chính là nhà của chúng ta, lại nói tiếp, biệt thự Long Cảnh Uyển này vẫn là lúc trước tiểu thư cùng lão gia cãi nhau mới lấy được, trong lòng tôi vẫn ngóng trông ngày nào đó trở về nhà.
Lâm Nhược Khê cắn môi dưới, cuối cùng gật đầu:
- Cần phải trở về, vậy mấy ngày nay, ✓ú gọi công ty chuyển nhà đến đây,vừa lúc chúng ta muốn đưa Tuệ Lâm đi chơi một ngày, chọn luôn ngày đó đi.
- Ừ, yên tâm, tôi sẽ gọi bọn họ.
Vú Vương an ủi nói.
Quách Tuyết Hoa và Tuệ Lâm đều từ ✓ú Vương nghe qua chuyện quá khứ của Lâm gia, biết Lâm Nhược Khê giờ phút này trong lòng khẳng định không thoái mái, hai người lại gần cầm tay Lâm Nhược Khê nắm lấy, Lâm Nhược Khê mỉm cười, ra hiệu mình không có việc gì.
Dương Thần để lại bốn người phụ nữ dưới lầu nói chuyện phiếm, một mình chậm rì rì bước lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng Trinh Tú, gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lịch của Trinh Tú có chút mệt mỏi, cô bé còn chưa hoàn toàn nẩy nở, kẹp tóc đuôi ngựa, môi có hơi khô, lúc này nhìn vào, thật giống bộ dáng của học sinh trung học.
- Dương đại ca, anh đã về rồi, có việc gì sao?
Dương Thần sờ nhẹ mặt Trinh Tú:
- Đừng để mệt quá, thời gian còn nhiều, muốn nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi, có cái gì khó cần anh giúp em giải đáp không?
Trinh Tú ngọt ngào cười:
- Không có việc gì, lúc này so với lúc em bày quán buôn bán thoái mái hơn nhiều, Dương đại ca anh nghỉ ngơi sớm đi, công việc kiếm tiền của anh mới thật mệt.
Dương Thần chột dạ, bản thân bây giờ đi làm thật đúng là không lo lắng, công chuyện cơ bản đều giao cho An Tâm đi làm, chính mình làm ông chủ bỏ mặc, hôm nay lại muốn cùng Đường Uyển làm chuyện mờ ám.
Trinh Tú là cô gái có thể chịu khổ, Dương Thần biết chính mình hiện tại càng quan tâm, ngược lại sẽ khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, cũng không hỏi nhiều, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thần đi làm, vừa mới bước vào phòng làm việc, An Tâm đã sớm ở trong văn phòng, vùi đầu xem văn kiện, ngồi ở chỗ ngồi tổng giám đốc của mình, từ một yêu tinh thật sự đã thành công trở thành người phụ nữ mạnh mẽ.
- À!
An Tâm thấy Dương Thần tiến vào trong phòng, lập tức buông đồ trong tay, đi đến trước mặt Dương Thần, học động tác chào trong kịch cổ tranh truyền hình:
- Thỉnh an đại lão gia!
Dương Thần buồn cười:
- Lại học được thủ đoạn gì nữa đây, anh cũng không phải là người thống trị phong kiến.
- Không có cách nào khác, em mỗi ngày về nhà, lão cha tiền đồ rộng lớn của em lại muốn em hầu hạ đại lão gia ngài thật tốt, ngàn vạn lần đừng chọc ngài tức giận, ngàn vạn lần không thể đùa giỡn tính khí nóng nảy đó.
An Tâm bĩu môi nói:
- Em cũng rất vất vả nói thật đa dạng để có được sự vui vẻ của ông chủ của em nữa.
Dương Thần tiến đến ôm thân hình mềm mại của An Tâm, ngồi trên ghế, đặt cái ௱ôЛƓ đầy đặn của An Tâm trên đùi mình, cười nói:
- Như vậy phiền cha của em, sao không từ trong nhà chuyển ra?
An Tâm trống cái miệng nhỏ nhắn, dựa vào vai Dương Thần, từ từ nói:
- Phiền thì thế nào, không thích thì thế nào, ông ấy dù sao cũng là cha em, có ông ấy mới có em, ông ấy nuôi em lớn... Lúc em không nghe lời ông ấy, ông ấy cũng thu tiền trong thẻ tín dụng của em, tuy rằng đối với em làm một số việc quá đáng, nhưng ông ấy thật sự coi em là con gái ông ấy.
- Em sớm nghĩ thông suốt, trên thế giới này, không ai tuyệt đối tốt vô điều kiện, chỉ có điều muốn thấy,đánh giá hấp dẫn hay không để ông ấy bỏ qua đối phương, cha tôi lúc trước bởi vì Liễu gia, bỏ rơi em, nhưng hôm nay, vì anh, ông ấy đã luyến tiếc em.
Dương Thần nhíu mày:
- Lời của em có chút đạo lý, nhưng sao anh nghe, lạnh lẽo trong lòng, ngày nào đó nếu gặp phải người đàn ông mạnh mẽ hơn anh, có phải em muốn đi theo người ta?
An Tâm chớp mắt, cười quyến rũ nói:
- Sẽ không đâu, em thấy được một chút kia, mới phải kề cận anh không buông tay, em không phải là cha của em, nếu làm như vậy, bản thân em sẽ chán ghét mình hơn nữa, có ai lợi hại hơn anh- ông xã của em?
Dương Thần nhún vai:
- Khẳng định là có!
- Em sẽ không thay đổi, tuy rằng anh chính là đại lão gia xã hội phong kiến, rất nhiều phụ nữ, rất nhiều thủ hạ, nhưng em thích con người anh, không có biện pháp.
An Tâm dịu dàng nói.
Bàn tay Dương Thần chậm rãi sờ иgự¢ của An Tâm, xoa nắn:
- Tiểu yêu tinh, ngày hôm qua không làm, muốn hiện tại bù lại.
Hai má lúm đồng tiền của An Tâm thoáng chốc đã kiều diễm ướƭ áƭ, trong đôi mắt long lanh mờ sương:
- Mới sáng sớm, nếu chẳng may có người tìm anh có việc thì làm sao bây giờ?
- Có thể có việc gấp gì chứ, em xem em, cái miệng nhỏ nhắn dô lên chờ anh hôn.
Dương Thần không có hảo ý, cười nói.
An Tâm lập tức tru cái miệng nhỏ nhắn, u oán nhìn chằm chằm Dương Thần, chỉ có lúc cùng người đàn ông này mây mưa thất thường, loại hưởng thụ này rất mê người, phụ nữ làm mấy chục lần, chưa chắc có một lần đạt đỉnh, nhưng khi thân mật, mỗi lần đều khiến mình thăng hoa.
Đang lúc Dương Thần muốn đưa ma trảo thăm dò vào váy của An Tâm, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Dương Thần thở dài, mở tiếp điện thoại:
- Ai vậy, sáng sớm như vậy?
Mắt An Tâm trợn trắng, có người nào như vậy trong phòng làm việc tiếp điện thoại?
Đối phương trầm mặc một lát, đột nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc:
- Có phải quấy rầy anh cùng hồ ly mị tử An Tâm kia thân thiết? Tiểu tình nhân của em?
Dương Thần lập tức xấu hổ, cười nói:
- Hóa ra là bảo bối Minh Ngọc, ha... Nói như thế nào nhỉ, anh vừa rồi đang nghĩ đến em, muốn em tới, cho nên bị tiếng điện thoại đánh gãy mới không vui.
Biết rõ là nói dối, Lưu Minh Ngọc trong điện thoại vẫn bật cười:
- Anh gạt người, được lắm, nếu anh nghĩ muốn em, hiện tại lập tức đến văn phòng em, em có chút chuyện nói với anh!
- Bây giờ?
Dương Thần nhìn trước mắt tú sắc đang chờ mình hưởng thụ, liếm liếm môi hỏi:
- Một giờ sau được không?
- Không được, em phải đợi họp, anh không phải đang làm chuyện xấu chứ, tự mình sắp xếp thời gian đi!
Lưu Minh Ngọc tức giận nói.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Vậy được, dù sao ở chỗ em cũng có thể làm.
Đợi Dương Thần ngắt điện thoại, vẻ mặt An Tâm khinh miệt nhìn Dương Thần:
- Ngay trước mặt một người phụ nữ, cùng một người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình, còn như vậy nói trắng ra phải làm gì, anh ngày càng giống lãnh chúa cổ đại háo sắc ngu ngốc.
Dương Thần nhéo mặt An Tâm:
- Vậy có thể dù thế nào, thật khó khiến anh bỏ rơi các em? Nếu đều tới đây, anh không thể cả ngày nhăn nhó nghĩ làm sao đối đãi với các em, nếu không thể khóc, đành phải cười đối mặt.
Tuy rằng biết Dương Thần ngụy biện, nhưng An Tâm cũng cam chịu.
Dương Thần đưa An Tâm từ trên đùi xuống, đứng lên chuẩn bị tới văn phòng của Lưu Minh Ngọc, sau khi Lưu Minh Ngọc thành Trưởng ban, liền giống Mạc Thiện Ny mỗi ngày bận tối mặt tối mũi, không ngờ hôm nay chủ động trong thời gian làm việc gọi mình đến gặp cô, tuy chế giễu nhưng thật có chuyện gì trọng yếu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc