Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 413

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Trong xe rất chua!
Vẻ mặt Ninh Quốc Đống giờ phút này đang nho nhã lễ độ tươi cười, giống như thái độ gặp mặt đặc phái viên ngoại giao nước ngoài, nhưng trong ánh mắt đậm hơn cũng không che đậy được, chỉ là khi đi bên cạnh Lâm Nhược Khê, từ góc độ của y có thể nhìn thấy cổ trắng ngần của Lâm Nhược Khê và da thịt nhẵn nhụi như tuyết giữa cổ áo, lại phối hợp với sự lạnh lùng có hương vị quanh quẩn đặc biệt, làm Ninh Quốc Đống muốn ném đi bó hoa trong tay ôm người phụ nữ này.
Lâm Nhược Khê cũng nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của người đàn ông này, ngọn lửa nóng này khiến cô rất không thoải mái, nhưng, đối phương là con Thủ tướng, cán bộ cấp sở, bản thân không thể đối đãi y không tốt giống như những người đàn ông bình thường, điều kiện tiên quyết là y không được vượt rào.
Dân không cùng quan đấu, mặc dù không am hiểu giao tiếp cùng mọi người, Lâm Nhược Khê vẫn biết điều này.
- Nhược Khê, đây là hoa từ Hà Lan vận chuyển theo đường không, tuyệt đối tối hôm qua mới nở rộ, còn phối hợp với tinh dầu hoa hồng do người Pháp tỉ mỉ điều chế, chẳng lẽ em không thích sao?
Ninh Quốc Đống thân thiết hỏi han.
Lâm Nhược Khê hơi nhíu mi, người đàn ông này da mặt dày thật, không khéo còn hơn cả ông xã mình, mình cùng y lại không quen, thậm chí chưa nói tới nhận thức, y cũng không biết xấu hổ thân thiết gọi tên mình như thế, nhưng cũng không thể vì y gọi tên mình mà cô lại mắng hắn.
- Chủ nhiệm Ninh, trời lạnh như thế này, hoa đó rất khó có được, tuy nhiên chúng ta không quen nhau, nhận quà của anh cũng không thỏa đáng, anh vẫn nên cầm lại đi.
Lâm Nhược Khê khéo léo từ chối.
- Ôi, hoa đẹp, cũng là xứng đôi với người.
Vẻ mặt Ninh Quốc Đống thật sự thành khẩn:
- Nhược Khê, đây là tâm ý của anh, thời điểm lễ mừng năm mới kỳ thật đã gặp nhau, ở hội nghị lần trước cũng thấy mặt, anh trở lại Yến Kinh liền nghĩ đến em, em không nên thấy anh đường đột mạo muội, anh là người như vậy, bản thân thật sự thích một cô gái, anh sẽ không lùi bước.
Ninh Quốc Đống nói trắng ra khiến Lâm Nhược Khê hoàn toàn không chịu nổi, vốn là bởi vì lạnh lùng, Lâm Nhược Khê từ nhỏ đến lớn không có bạn nam nào dám theo đuổi cô, lúc này ᴆụng phải người không có đầu óc, đè ra quật roi cũng không đau, muốn đông lạnh y cũng không thể, không khỏi khiến Lâm Nhược Khê thấy đau đầu.
Đêm nay vốn định tránh tại Công ty không tan tầm, vì Quách Tuyết Hoa gọi điện thoại nói cô cùng Dương Thần hai người tự đi ăn cơm chiều, Lâm Nhược Khê làm sao không hiểu được ý tứ của Quách Tuyết Hoa, nhưng lại có một Ninh Quốc Đống cố tình đến đây, làm cô ngồi trong phòng làm việc, cũng không có chỗ trốn, đành phải vội vàng tan tầm trở về nhà để tránh.
- Chủ nhiệm Ninh, tôi muốn tan tầm về nhà, sắc trời không còn sớm, anh cũng về đi.
Lâm Nhược Khê nhíu mi, hướng đến xe Bentley của mình.
Ninh Quốc Đống cản trước mặt Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê à, em không nhận hoa này, cũng chính là xem thường Ninh Quốc Đống anh, cho dù em phải về nhà, anh cũng sẽ đi theo về nhà em, hôm nay bất kể dù thế nào, em đều phải tiếp nhận một chút tấm lòng của anh, anh không phải hướng em thỉnh cầu có gì phát triển, chẳng lẽ ái mộ một người như em, tặng em hoa tươi, em có thể tàn nhẫn cự tuyệt như vậy sao?
Ninh Quốc Đống dù sao cũng làm chính trị, nói lên một thôi một hồi, khiến Lâm Nhược Khê vốn không am hiểu lời nói không biết làm thế nào cho phải, người ta là con trai Thủ tướng, thế lực Ninh gia tại Yến Kinh cũng có thể biết tới, không phải Quốc tế Ngọc Lôi có thể đắc tội được.
Lâm Nhược Khê suy nghĩ một lát, đành yếu ớt buông tiếng thở dài, cầm bó hoa tươi trong tay Ninh Quốc Đống đưa lên mũi ngửi mùi thơm.
Giữa lúc này, trong thông đạo trước mặt, một chiếc BMW màu trắng đột nhiên bắn đèn liên tục vài cái, theo sát sau, lốp xe và mặt nền xi măng phát ra âm thanh ma sát trươn trượt kịch liệt “xèo xèo”.
- Ầm!
Sau khi động cơ xe rít gào, xe BMW giống như một con mãnh thú cuồng bạo, gào thét hướng Ninh Quốc Đống và Lâm Nhược Khê lung tung lao tới.
Lúc Lâm Nhược Khê nhìn thấy chiếc xe, gánh nặng trong lòng liền được tiêu tan, cô có thể nhận ra đây là xe Dương Thần, còn Dương Thần đây là đang dọa thôi, nhất định sẽ không muốn đâm ૮ɦếƭ chính mình, cho nên thản nhiên đứng tại chỗ nhìn.
Ninh Quốc Đống không biết đó là Dương Thần, còn tưởng là người điên chơi xe ở bãi đỗ xe dưới mặt đất, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
- Nhược Khê, mau tránh ra!
Ninh Quốc Đống hô to một tiếng, ngoài miệng nói Lâm Nhược Khê tránh ra, bản thân cũng sớm lui về trốn phía sau một cây cột xi măng, khẩn trương nhìn xe đang lao tới.
Xe BMW ga lên vọt mạnh, đột nhiên “Kítttttttt” một tiếng hãm phanh lại, sau đó cong đuôi xe xinh đẹp dừng lại, khó khăn lắm mới tạo ra khoảng cách một mét, ngay trước người Lâm Nhược Khê.
Cửa kính xe chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt cười như không của Dương Thần, trước sau như một lãnh đạm hướng Lâm Nhược Khê nháy mắt mấy cái, lại hướng tới Ninh Quốc Đống tránh ở sau cột xi măng nói:
- Ồ, đây không phải là Ninh đại thiếu sao, thật là có duyên, sao lại gặp mặt anh nhỉ? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt sao trắng bệch thế? Hay là đánh phấn vậy?
Ninh Quốc Đống lúc này mới phát hiện, bản thân bị Dương Thần đùa giỡn, căn bản là cố ý hù dọa y, mà Lâm Nhược Khê hiển nhiên biết Dương Thần ở trong xe, cho nên mới không sợ hãi.
- Anh... Anh không ngờ... dám.... dám lái xe dọa tôi?
Ninh Quốc Đống khẩn trương, nói chuyện còn bị lắp.
- Ủa? Ninh đại thiếu bị tôi dọa sao?
Dương Thần ra vẻ tò mò hỏi.
Sắc mặt Ninh Quốc Đống nghiêm lại:
- Ai nói, tôi sao lại...
- Vậy sao có thể nói tôi đe dọa Ninh đại thiếu? Ninh đại thiếu anh không phải bị dọa ngốc sao?
Dương Thần nói.
Ninh Quốc Đống bị trận ngụy biện này làm đau đầu, không đợi y nghĩ lại, Dương Thần đã xuống xe giữ Lâm Nhược Khê nói:
- Bà xã, lên xe, đi ăn cơm chiều.
Lâm Nhược Khê hơi do dự, cô vốn không nghĩ cùng Dương Thần đi ăn tối, trong lòng còn giận chuyện An Tâm, nhưng tình huống hiện tại, có Ninh Quốc Đống ở đây, bản thân không để thể diện cho Dương Thần, có vẻ không thể nói nổi, dù sao trong lòng, hai người vẫn là vợ chồng.
- Vâng.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng đáp ứng, đang cầm bó hoa, ngồi vào trong xe Dương Thần.
Ninh Quốc Đống hai mắt trừng lớn, trơ mắt nhìn Dương Thần chở Lâm Nhược Khê rời đi, nửa câu cũng không nói nên lời.
“Bà xã”? Dương Thần gọi Lâm Nhược Khê là “bà xã”? Bọn họ chẳng lẽ là vợ chồng?
Ninh Quốc Đống trước đây qua thương hội Trung Hải và chính đàn cao cấp đơn giản hiểu biết gia đình Lâm Nhược Khê, không nghe nói cô đã kết hôn, nên vô cùng vui vẻ đến theo đuổi, nhưng tình huống lúc này, dường như cũng hiểu biết của mình khác nhau.
Nếu Lâm Nhược Khê và Dương Thần là vợ chồng, vì sao cấp cao Trung Hải không có người biết, chủ tịch Quốc tế Ngọc Lôi cũng không phải là nhân vật nhỏ.
Khiến lửa giận Ninh Quốc Đống cao thêm ba trượng chính là, Dương Thần rất có khả năng thật sự là chồng Lâm Nhược Khê, dù sao Lâm Nhược Khê chính miệng đáp lại, quả thật đối với y đả kích và sỉ nhục rất lớn, cái tên đê tiện kia không ngờ có thể cưới được người phụ nữ như vậy, Ninh Quốc Đống cảm thấy mạch máu của chính mình sắp vì tức giận mà bạo phát.
Cùng lúc đó, xe đang chạy trên đường cái, trong xe Dương Thần buồn bực không mở miệng, thường thường liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê vẻ mặt vô cảm bên cạnh, cùng bó hoa hồng cô cầm trong tay.
Dương Thần không nhịn được nói:
- Bảo bối Nhược Khê ơi, sao em có thể nhận hoa của Ninh Quốc Đống tặng?
Lâm Nhược Khê thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái:
- Không nhận, không cho đi!
- Vậy em gọi điện cho anh, anh đi giúp em giải quyết!
Dương Thần sốt ruột nói:
- Hay là em mau ném bó hoa đó đi, anh tìm một thùng rác ven đường, em ném xuống.
Lâm Nhược Khê lờ mờ cảm giác được Dương Thần ghen tuông, trong lòng cảm thấy vài phần thú vị, tên vô lại này đi ra ngoài tìm phụ nữ, làm mình khổ sở trong lòng, hiện giờ trái lại, hắn rốt cuộc biết, mình không phải không có đàn ông theo đuổi?
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê lắc đầu, làm bộ như hồn nhiên không biết, nói:
- Hoa này rất thơm, để trong nhà rất được.
- Được cái rắm.
Dương Thần không nhịn nổi mắng.
- Công tử bột tặng em hoa, có lẽ còn hạ độc đấy.
- Anh sao lại nói tục vậy, không phải chỉ là bó hoa tươi thôi sao?
Lâm Nhược Khê nhíu mi, vẻ mặt không hài lòng, trong lòng lại muốn cười.
- Chẳng lẽ người đàn ông khác tặng bà xã của anh hoa hồng, anh còn có thể ôn tồn sao?
Dương Thần thở dài, lấy lòng nói:
- Bảo bối Nhược Khê, ngoan a, em ném hoa đi, anh đi mua cho em bó hoa tươi lớn hơn, hoa hồng này mùi nặng quá, anh đi mua cho em mùi hương nhẹ hơn.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Không cần, quá lãng phí, hoa này được rồi.
Dương Thần biến sắc, nghiêm túc nói:
- Không được, trước khi ăn cơm chiều hôm nay, nhất định phải ném hoa đi.
Lâm Nhược Khê thấy bộ dáng trong yếu ngoài mạnh của Dương Thần, rốt cuộc không nhịn được thản nhiên cười, bỡn cợt nhìn người đàn ông đang phát giận này:
- Anh ghen rồi.
- Anh ghen cái gì, anh không thích tên công tử bột kia, cho nên không thích y tặng em đồ vật này nọ.
Dương Thần không nhìn Lâm Nhược Khê nói.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, chậm rãi mở cửa kính xe.
Lúc này, xe đã tới cầu cao, gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ thổi mái tóc Lâm Nhược Khê rối loạn, Lâm Nhược Khê nhắm hờ mắt, dùng hết sức ném.
Bó hoa hông đỏ tươi từ trên cầu cạn ném xuống, bị gió lạnh thổi thành rối loạn, hoa hồng bay ra xa.
Đợi Lâm Nhược Khê đem cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, Dương Thần lúng ta lúng túng hỏi han:
- Sao đột nhiên ném đi, vừa mới nói phải mang về nhà bày sao?
- Em thấy trong xe rất chua, cho nên vẫn là không cần hoa kia.
Lâm Nhược Khê hé miệng mỉm cười nói.
Dương Thần có chút xấu hổ, cắn môi.
- Nhanh lên đi ăn cơm, em đói bụng.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần sửng sốt:
- Thật là lạ, không ngờ chủ động kêu đói.
Lâm Nhược Khê căn môi mỏng, gật đầu, cười dài nói:
- Tâm tình tốt, đương nhiên sẽ đói bụng.
Dương Thần cẩn thận suy nghĩ lời nói này, mới hiểu được ý tứ phụ nữ, không khỏi liên tục cười khổ, xong rồi, điểm yếu của mình bị người ta bắt được rồi.
Nhưng nhìn Lâm Nhược Khê sau nhiều ngày lần đầu tiên khuôn mặt giãn ra, Dương Thần ngược lại thoải mái an ủi vài phần, bất mãn cùng Ninh Quốc Đống kia cũng giảm bớt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay