Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 326

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Tokugawa
Trên sa mạc hoang vắng mênh ௱ôЛƓ cát vàng và gò đất nhỏ. Sau khi bị xói mòn tạo thành những núi đá kỳ lạ, hình thành một không gian vắng vẻ mà bi tráng.
Một nơi được núi đá che phủ bên cạnh một sườn núo, một người đàn ông trung niên và một đưa trẻ đang tự vào vách đá.
Trong tay người đàn ông là một chai Remy Martin, quần áo lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, mắt nhắm hờ. Men rượu khiến cho khi thoạt nhìn y giống như đang mê man.
- Chú, chú dạy cháu võ công gì, sao lại thần kỳ như vậy?
Đứa bé hỏi, đồng thời tay đùa đùa hai hòn đá. Ở nơi không có trò vui này, khi không luyện tập, muốn chơi chỉ có thể tìm vật như vậy.
Người đàn ông trung niên giọng khàn khàn nói:
- Làm sao thế, thần kỳ thế nào?
- Buổi sáng ngày hôm nay sau khi tập luyện xong, trên đùi bị chú chém một đao, nhưng cháu luyện võ công mà chú dạy. Hiện giờ miệng vết thương đã khỏi rồi.
Đưa trẻ có chút đắc ý nói.
Người đàn ông thở hổn hển cười vài tiếng
- Cháu còn kém lắm, chăm chỉ luyện tập đi.
- Chú, môn võ công này tên là gì?
Đưa nhỏ tò mò hỏi.
- Tên… chú quên mất rồi. Không biết cũng không sao. Dù sao, trên thế giới này, cũng chỉ có cháu và chú biết, cháu muốn gọi là gì, thì gọi là thế đi….
Người đàn ông thản nhiên nói.
Cậu bé vẫn không hết tò mò, tiếp tục hỏi:
- Chú, vậy chú nói môn võ này luyện đến chín tầng, sẽ như thế nào? Chú luyện đến tầng thứ mấy rồi?
Người đàn ông trung niên nhắm mắt lại, dường như có chút mệt nhọc, mơ mơ màng màng nói:
- Chú cũng không biết… Chú chỉ luyện đến tầng thứ bảy “Ly trần”, còn tầng thứ tám “Sinh tử” chú vẫn chưa hiểu được… Chưa nói gì đến tầng thứ chín, tầng cuối cùng “hướng sinh”…
Cậu bé vẻ mặt thất vọng nói:
- Chú lớn tuổi như vậy, mới luyện đến tầng thứ bảy. Cháu muốn luyện đến tầng thứ chín, không phải đợi đến lúc thành ông lão sao?
- Nói bậy… Việc này không liên quan đến tuổi tác, lĩnh ngộ, chính là lĩnh ngộ, không tỉnh táo, tuổi cao cũng vô dụng…
- Sao có thể lĩnh ngộ được?
Cậu bé tiếp tục hỏi.
Người đàn ông không nói nữa, thật sự đã đi vào giấc ngủ, bắt đầu ngáy như sấm.
Cậu bé đành thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ra sa mạc hoang tàn vản vẻ, nhìn không giống một cậu bé nhỏ tuổi. Ánh nhìn rất say mê…

Trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã xuất hiện những hạt mưa.
Bên trong đình, Tokugawa giống như đã chặt đứt hơi thở của Dương Thần. Chậm rãi lấy lại Diệu pháp Thôn Chính.
Cả người Dương Thần không chống đỡ nổi, từ từ theo khung cửa ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ gạch.
Đôi rồng trên thân Yêu đao, sau khi hút máu xong, dĩ nhiên trở nên đỏ tươi dữ tợn. Giống như thoát ra khỏi lưỡi đao.
Cuồn cuộn sát khí, lưỡi đao mở ra, khiến mấy người xung quanh đều thầm nhíu mày.
- Đao tốt, trong truyền thuyết bị lời nguyền khát máu, thật sự không nghĩ có thật.
Trong mắt Hồng y giáo chủ Bruno hiện lên tia kỳ lạ.
- Không biết đao này so với Dao mổ, ai tàn nhẫn hơn?
Tokugawa không trả lời, thu hồi lưỡi dao, lẳng lặng nhìn Dương Thần đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất, nhếch mép cười độc ác.
- Cho dù là thật sự là thần, cũng có thể bị Gi*t. Huống chi chỉ là một thí thần, đến nhặc xác nhân loại. Không biết tự lượng sức mình…
- Cũng không thể nói như vậy, nếu không có loại thuốc mà chúng tôi nghiên cứu ra, kết hợp với hành động cao siêu của tiểu thư Cửu Vĩ, và sự thần kỳ của Thuật đọc tâm. Ồi, đương nhiên cũng cần sự hiểu biết của thủ lĩnh Tokugawa. Chúng ta phối hợp ăn ý như thế mới có thể chiến thắng hắn. Nói hắn là thần cũng không đủ.
Jodie nói lời khen nhưng trên mặt không có chút kính nể, trái lại có vẻ châm biếm.
- Cho dù thế nào, từ nay về sau, trong vòng trăm năm tới không xuất hiện Minh Vương. Còn hắn tái sinh đến nơi nào, khi nào thức tỉnh, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần điều tra vị trí cụ thể của đá thần, không có hắn trông coi, tìm thấy sẽ không khó.
Tokugawa có chút đắc ý nói:
- Chẳng sợ đế lúc đó hắn tới báo thù, chúng ta có được đá thần cũng không chắc có thể gọi là thần. Đến lúc đó, chúng ta không còn sống ở trên đời, hắn cũng không có chỗ trút giận.
- Thủ lĩnh Tokugawa nói đúng, nhưng ai đi tìm đá thần, đá thần sau khi tìm được nên do ai cất giữ?
Jodie cười quyến rũ hỏi.
Tokugawa lạnh lùng nói:
- Sao thế, Blue Storm các cô muốn một nhà độc chiếm sao? Không nói đến việc ai tìm được đá thần trước, hôm nay nếu tôi không muốn cho cô rời khỏi đâu, cũng không có cơ hội sống sót.
Vừa dứt lời, trang phục của Tokugawa phất phơ, Yêu đao trong tay bắt đồng rung động. Mơ hồ cảm thấy có iếng khóc thảm thiết giống như tiếng kim loại sắc bén.
Cảm nhận được sát khí đối diện mình, Jodie và ba thành viên của Blue Storm cùng với ba người của tòa thánh đểu kinh hãi lui mấy bước.
Bát Nhã và Hồ Ly thấy người đứng đầu hội của mình thực lực đỉnh cao, nếu giao tranh một bước, đó là cấp siêu cao thủ trong truyền thuyết, không phải người bình thường có thể biết.
Hai người bọn họ có thể đạt đến mức độ Ninja cũng là có sức chiến đấu siêu phàm. Có thể càng lên trên, họ càng cảm giác được sức nhẫn, và địa nhẫn nhưng rộng đến mức nào và khó vượt qua đến mức nào.
Còn Cao Thiên Nguyên Cửu Vĩ và cô gái tóc ngắn kia, sớm bí mật rút lui vào một góc, nhìn xem kịch vui, cũng không sợ sát khí của Tokugawa.
- Thủ lĩnh, Gi*t bọn chúng, hai chúng tôi là đủ sức.
Bát Nhã khom người nói.
Tokugawa hừ lạnh một tiếng:
- Đồ rác rưởi, Gi*t và không Gi*t cũng không có gì khác. Hôm nay Minh Vương đã ૮ɦếƭ, hai người các anh ít ngày nữa cũng lên đường, đến Trung Quốc để tìm đá thần. Lần này phải tìm bằng được.
Tokugawa nói những lời này ngay trước mặt những người của Blue Storm, Tòa thành và Cao Thiên Nguyên hiển nhiên là tỏ rõ thái độ, nếu ai ngăn y y sẽ không ngần ngại dùng Yêu đao Gi*t ૮ɦếƭ.
Đám người Jodie bị khinh thường như thế, trong lòng căm tức, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến, Tokugawa không ngờ có thể khủng bố tới mức như vậy. Cao thủ như hội Bát Kỳ chưa chắc đã có nhiều tinh anh như các hội khác nhưng hội Bát Kỳ có số lượng lớn, cùng với nghệ thuận ám sát và gián điệp thời phong kiến của Nhật Bản, chắc chắn không dễ trêu chọc.
Hiện giờ giành lại đá thần gặp trở ngại lớn nhất. Minh Vương đã ૮ɦếƭ. Như vậy thì đá thần thành vật vô chủ.
Ai mạnh người đó sẽ chiếm được phần thắng.
Tổng bộ của hội Bát Kỳ ngay ở Nhật Bản, tiếp giáp Trung Quốc. Người đông đúc, thực lực của Tokugawa không thể lường được, hoàn toàn không ai có thể ngăn cản. Hiển nhiên hội Bát kỳ có cơ hội lớn hơn các tổ chức khác trong việc giành được đá thần.
Làm người ta khó đề phòng hơn là Tokugawa rất hiểu biết về thánh thần hiểu biết về đá thần. Dù sao lúc trước Zero thu thập đá thần cũng đã tiến hành thí nghiệm. Tokugawa đã là thành viên của Zero, y hiểu biết về đá thần nhiều hơn những người khác.
Nhưng so với những lo lắng đó, đám người Jodie lúc này đang lo để sống sót. Nếu chẳng may Tokugawa ra tay muốn Gi*t mấy người họ, thật sự là khó mà trốn thoát.
- Thủ lĩnh Tokugawa, chúng ta chỉ đến giúp đỡ anh Gi*t Minh Vương. Không phải muốn đến để cùng anh tranh giành đá thần. Tòa thánh và các hội khác chúng ta đến, nếu cơ thể Minh Vương đã bị phá hủy, chúng ta nên đi.
Bruno biết tình hình không ổn, mặc kệ về sau có giành được đá thần hay không, chạy trốn trước rồi tính sau.
Nhưng không được y xoay người đi, hai bóng người liền chặn trước cửa.
Hồ Ly và Bát Nhã mỗi người một bên ngăn lại cửa trên tay đều lộ ra thanh kiếm sắc nhọn, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
- Hai vị, làm gì phải khó khăn với tôi thế.
Bruno nhíu mày, người kỵ sĩ bên cạnh y tỏ ý định rút kiếm.
Tokugawa khinh thường hừ một tiếng:
- Bát Nhã, Hồ Ly, cho bọn họ đi.
- Vâng.
Hai người lập tức tránh sang một bên.
- Vẫn là thủ lĩnh Tokugawa anh minh.
Bruno sống lưng lạnh toát.
- Anh minh, chỉ là tôi không quan tâm đến mạng của một con kiến thôi.
Tokugawa cười nhạo nói.
- Chờ tôi có đá thần, tôi có thể phong Thần đến lúc đó, tổ chức giả dối lừa bịp của anh, căn bản không bằng con kiến.
- Anh…
Bruno định nói gì đó, nhưng lập tức đến tình trạng của mình lúc này, y biết rằng với sức của y và hai gã kỵ sĩ tuyệt đối không thể năng được sát khí làm người ta sợ hãi này.
E là chỉ có hội trưởng của Tòa thánh ra tay mới có thể đánh bại y, chỉ sợ dùng bí kíp của Tòa thánh cũng không khả thi.
Nghĩ vậy, Bruno phất tay áo xoay người rời đi.
Mà Jodie và ba gã của Blue Storm cũng biết ở lại đây gặp nguy hiểm, thấy Tòa thánh cũng đã dùng chiến thuật rút lui, vội vàng định rời đi. Ít nhất không thể nhục nhã với Tokugawa.
Mấy người đều nghĩ, trước tiên cứ để Tokugawa đắc ý. Khi triệu tập đủ lực lượng, đến Minh Vương cũng có thể Gi*t, chẳng lẽ không Gi*t được y?
Đã đến lúc này, bọn họ nghĩ và thầm quyết tâm.
- Tôi còn chưa nói… các anh có thể đi đâu?
Sáu người đột nhiên xoay người, lập tức mặt trắng bệnh.
Đến cả Tokugawa cũng kinh ngạc, lui vài bước, nhìn chằm chằm ra cửa.
Còn hai yêu nữ của Cao Thiên Nguyên, cũng há hốc mồm, như là nhìn thấy hiện tượng khủng bố.
Chỉ thấy Dương Thần đang nằm trên mặt đất, đã bị Gi*t ૮ɦếƭ, không biết từ khi nào, đã thở trở lại, cơ thể run rẩy, giống như một cây liễu. Từ từ đứng thẳng dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc