Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 287

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Có muốn ૮ɦếƭ như thế này không?
Hứa Trí Hoành thuê hai mươi tên Gi*t thuê từ nước ngoài về, mặc dù không phải là những tên tài giỏi xuất chúng, nhưng chúng đều xuất thân từ quân đội của các nước nhỏ vùng Nam Á, hàng năm thường ở những vùng biên giới tranh chấp đất đai, vốn là những tên dũng mãnh liều mạng,không sợ ૮ɦếƭ. Lúc này tuy nhìn thấy Dương Thần sức mạnh phi thường cũng không hề sợ hãi.
Trên tay mỗi người mang theo loại súng bán tự động 56, mặc dù súng không còn mới, có rất nhiều những vết trầy xước, nhưng trong khoảnh khắc ấy không hề do dự bắn đạn ra dữ dội.
"Pằng pằng pằng! ! !"
Súng có thể bắn với cự ly 300m, hai mươi tên cầm súng tập trung hỏa lực hướng vào Dương Thần.
Âm thanh vang dội của súng máy, dường như làm rung động cả mặt đất.
Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành cười lên như điên dại, bởi vì bọn chúng nghĩ rằng Dương Thần đã bị bắn xác tan thành trăm mảnh rồi.
Lâm Nhược Khê từ lúc thấy Dương Thần Gi*t người đứng bất động đến lúc đó mới bừng tỉnh.
Hoang mang khủng hoảng không còn, và thay vào đó là trống иgự¢ cô đập dữ dội.
Cứ nghĩ sau lúc xả súng như vậy cô sẽ nhìn thấy Dương Thần nằm bất động,máu chảy đầm đìa, nhưng thật bất ngờ tại hiện trường lúc đó không có một giọt máu nào.
Mọi người đều nghĩ rằng mình hoa mắt, không còn nhìn thấy bóng dáng Dương Thần đứng đấy nữa, mà đại sảnh phía sau chỗ Dương Thần đứng, có một bình đựng nước cao cấp màu đen bị bắn tan thành những mảnh vụn.
Hai mươi tên Gi*t thuê đang trong lúc hoang mang chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì chúng lại bị ngay một sát khi phừng phừng làm chúng cảm thấy khó thở.
“Ầm”!
Một âm thanh lớn phát ra từ phía đám Gi*t thuê, mọi người cùng hướng về phía đó.
Thấy Dương Thần không biết từ lúc nào đã di chuyển đến phía bọn chúng, đứng sát ngay bọn chúng, một tay hắn giơ ra đánh một chưởng vào đầu tên Gi*t thuê đầu sỏ.
Tên đầu sỏ không kịp phòng bị, bị Dương Thần cho một chưởng hết sức mạnh trúng đầu.
Giống như quả dưa mọng nước bị tấm sắt to bản giáng xuống vỡ tan nát!
Não bộ cùng với các bộ phận khác trên đầu trộn lẫn máu bắn ra tứ phía như một trận mưa máu, bay vào cơ thể và mắt những tên lính đứng xung quanh, rồi rơi xuống thảm cỏ xanh...
Tất cả mọi người đều giương to mắt, ngay cả những tên lính Gi*t người như ngóe này cũng không thể tượng tượng nổi cách Gi*t người cực đơn giản nhưng cũng cực kỳ tàn ác đến cực điểm như vậy của Dương Thần.
Sau khi tên Gi*t thuê đầu sỏ ngã xuống, mặt Dương Thần đỏ bừng bừng, ánh mắt liếc qua những người xung quanh, mỉm cười với một nụ cười độc ác.
- Có muốn ૮ɦếƭ như thế này không?
Câu hỏi giống như ở dưới tầng sâu địa ngục, khiến mọi người thấy rùng mình, dường như đều muốn bỏ chạy.
Lâm Nhược Khê vẫn đứng ở trong phòng, nhưng một tay bịt miệng, cố gắng không kêu lên, hình ảnh ấy giống như đang xem phim kinh dị, khiến cô không dám thở, thậm chí còn không dám gặp người đàn ông quen thuộc của chính cô!
Trong khi mọi người choáng váng với hành động Gi*t người không ghê tay của Dương Thần, thì hắn lại tiếp tục hành động.
Quỹ đạo di chuyển của hắn khiến đối phương khó có thể phòng bị, tốc độ di chuyển nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng hắn khi hắn dừng lại tại chỗ gần tên Gi*t thuê, khiến gã không kịp đối phó, giơ tay đập vỡ hộp sọ!
Chỉ nghe thấy âm thanh “bộp bộp” kêu lên, trong nháy mắt Dương Thần khiến bảy tám tên Gi*t thuê trở thành xác ૮ɦếƭ không đầu!
“Ma quỷ...Ma quỷ”!!
Trong đầu mọi người lúc này chỉ hiện lên dòng chữ đó, họ run sợ chân tay mềm nhũn, bởi vì tốc độ và sức mạnh của Dương Thần khiến bọn họ sợ mất hết dũng khí để bỏ chạy.
Một cảm giác yếu ớt và hoàn toàn không có sức lực, khiến họ run rẩy!
“Pằng pằng pằng!!”
Một tên binh lính thấy Dương Thần thoát ẩn thoát hiện, hướng vào hắn xả súng liên tiếp, nhưng người dính đạn lại chính là bằng hữu của gã!
Ngay sau đó, Dương Thần xuất hiện phía sau tên lính xả súng, tay trái của hắn đập một chưởng, lại một mạng nữa ngã xuống trong giây lát.
Trên thảm cỏ lớn, những thi thể ngã xuống ngập tràn trong những vũng máu, máu đỏ tươi tưới lên thảm cỏ xanh vào mùa đông khiến người nhìn cảm thấy chói mắt.
Hơn hai chục người đứng đấy mà trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Dương Thần với đôi tay và quần áo đẫm máu nhỏ giọt đứng trước Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành, hắn nhếch mép cười.
Đến lúc này Tăng Tâm Lâm mới phát hiện ra hai tên bảo kê đứng trước gã không kịp thời ra tay phản ứng, đã bị Dương Thần đánh vỡ đầu,trên mặt đẫm máu tanh.
- Đáng lẽ ra các ngươi không nên trở lại, nếu không trở lại, ta còn suy sét để cho người khác Gi*t các ngươi, như thế các ngươi có thể ૮ɦếƭ mà không mất đầu.
Vẻ mặt Dương Thần dường như có chút hối tiếc. Đôi mắt hắn càng đỏ rực lên, hắn bước tới giữa hai gã Hoành Tăng.
Mặc dù Tăng Tâm Lâm xuất thân từ quân binh đặc chủng, nhưng khi thấy một tên sức mạnh phi thường như vậy, cũng đủ làm cho đôi chân y mềm nhũn, muốn kêu cứu mạng nhưng không có đủ dũng khí nữa.
Hứa Trí Hoành giương mắt, trong đầu trống rỗng, trên thực tế, từ lúc Mao Cầu ૮ɦếƭ gã luôn cảm thấy bất an, và đến thời điểm này gã giống như một khúc gỗ.
Lâm Nhược Khê chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra từ đầu đến cuối, nhưng cô như bất động, lúc này hai hàng mi nước mắt chảy dài, cũng không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng Gi*t người tàn nhẫn này, từ lúc bắt đầu cô cảm thấy sợ hãi cho đến lúc đó cô lại cảm thấy ghê tởm,chẳng lẽ là vì trong phòng ngập mùi máu tanh.
Đằng sau người đàn ông này là sự tàn ác, hung dữ, giống như sân khấu hắc ám, một bối cảnh chụp lại ánh sáng nhợt nhạt, sự xa lạ đó lại khiến người ta thương hại.
- Dương Thần! Dừng tay!
Giọng một người phụ nữ từ phía không xa phát ra chỉ nhìn thấy một chiếc xe BMW chạy với tốc độ một trăm năm, sáu mươi km từ phía xa chạy đến, sau khi chiếc xe dừng lại, từ trên xe có 3 người với bóng dáng hoảng loạn chạy xuống.
Dương Thần lạnh nhạt liếc mắt nhìn, là Thái Ngưng và Thiên Long, một người từ rất lâu hắn không gặp cùng với một gã thân hình cao gầy, lạ mặt.
- Dương Thần, ta là Mạc Phong, từ bát bộ ở Yến Kinh đến đây! Gã đàn ông với thân hình cao gầy nói:
- Ngươi không được Gi*t Tăng Tâm Lâm, ngươi mà Gi*t người của Tăng gia, ngươi có thể gặp phiền toái đấy!
Thiên Long nhíu mày nói:
- Dương Thần hãy bình tĩnh lại , không phải Gi*t người là có thể giải quyết được mọi sự việc đâu.
Hắn không có biểu hiện gì, ánh mắt đỏ lửa của hắn vẫn giữ nguyên trạng thái.
Tăng Tâm Lâm một chút nữa thì bị hắn Gi*t, đột nhiên kêu lên:
- Anh họ Mạc Phong, cuối cùng anh cũng đã đến, nhanh đến cứu em!!
Mạc Phong gật đầu nói với Dương Thần:
- Dương Thần, ngươi đã Gi*t ૮ɦếƭ bao nhiêu người, thì ngươi cũng phải biết như vậy là đã đủ rồi chứ, mau dừng tay đi, tướng quân phái ta và Thiên Long từ Nam Kinh mau chóng đến đây để ngăn cản ngươi Gi*t Tăng Tâm Lâm, cũng là để tốt cho ngươi mà thôi, nó là cháu đích tôn của gia chủ Tăng gia, ngươi mà Gi*t nó, Tăng gia sẽ không tha cho ngươi đâu.
- Thấy đủ ư?
Dương Thần bỗng cười lên ha hả ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Mạc Phong:
- Ngươi là anh trai họ của Tăng Tâm Lâm sao
- Đúng Vậy, nhưng ý kiến của ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi Gi*t nó chẳng lẽ nào có thể Gi*t được tất cả những người nhá họ Tăng?
Mạc Phong noi.
Sắc mặt Dương Thần có chút hoảng loạn, xong bộ mặt lập tức lạnh nhạt nói:
- Có Gi*t được cả nhà họ Tăng hay không đấy là việc của ta, chỉ có điều cho dù ngươi là anh họ của nó nhưng xin mời ngươi đi cho, nếu ngươi mà cản đường ta thì người ta Gi*t trước chính là ngươi đấy.
- Ngươi.. Ngươi đừng điên cuống như vậy nữa!
Mạc Phong bừng bừng sát khí đang định lập tức ra tay với Dương Thần.
Nhưng Thiên Long người biết rõ Dương Thần một kẻ sát thủ khủng bố, lập tức ngăn cản hành động của Mạc Phong và kêu lên:
- Anh muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ hả!
Sức mạnh của Thiên Long Mạc Phong cũng không thể chống đỡ nổi.
Dương Thần không hề để ý đến Mạc Phong, hắn lại bắt đầu di chuyển và xuất hiện trước mặt Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành.
- Các ngươi muốn cùng nhau báo thù ta, thì ta cho các ngươi cùng ૮ɦếƭ.
Nói xong , tay trái của hắn tung một quyền vào đầu hai tên, chúng cũng ૮ɦếƭ giống như những người lúc trước bị hắn Gi*t vậy, hai tên công tử cuối cùng cũng ૮ɦếƭ trong vẻ mặt tuyệt vọng dưới một quyền của Dương Thần, hai cái đầu máu chảy ròng ròng!
Thái Ngưng nhắm mắt lại, cô không dám nhìn hình ảnh trước mắt.
Lúc này Thiên Long mới buông Mạc Phong ra, Mạc Phong mắt đỏ ngầu, người cứng lại, dường như gã không tin nổi sự thật trước mắt.
Dương Thần quay đầu lại, nói với Mạc Phong:
- Sao? Ta đã Gi*t chúng xong rồi, nếu như nhà ngươi cũng muốn ૮ɦếƭ ta có thể giúp ngươi toại nguyện.
Mạc Phong kinh hoàng, giọng khàn khàn nói:
- Ngươi là cầm thú, cầm thú...
- Ta là cầm thú, vì thế mà ta cũng Gi*t cầm thú.
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Nếu như ngươi muốn hành động, thì nhanh lên chứ, muốn chửi ta thì ta không thèm để ý, nếu như không có hai vị ở bên cạnh ngươi, thì ta đã Gi*t ngươi rồi, vì thế, nếu như ngươi còn muốn sống thì tốt nhất nhanh nhanh biến khỏi đây cho ta.
Thiên Long nhìn Dương Thần một cách bất đắc dĩ và đầy phức tạp. Kéo tay Mạc Phong:
- Đi thôi, cái ૮ɦếƭ của em họ ngươi, ngươi cũng không thể ngăn cản được, tướng quân không mệnh lệnh cho ngươi phải ra tay, bây giờ chúng ta có thể về rồi.
Thái Ngưng nhìn vào trong phòng, Lâm Nhược Khê không còn chút sức sống, đôi mắt lờ đờ, thở dài nói với Dương Thần:
- Chúng ta tạm thời nghiêm phong nơi này, không cho ai vào, những dấu vết của ngày hôm nay tôi sẽ cho người dọn dẹp. Nhưng Tăng gia sẽ không để cho anh yên đâu, tốt nhất anh cứ chuẩn bị tinh thần trước đi. Nếu như anh hành động quá ồn ào, cho dù chúng tôi không muốn thì cũng sẽ phải ra mặt ngăn cản thôi.
Dương Thần không nói gì.
Thái Ngưng do dự nói:
- Cố ấy thật sự khó có thể mà không bị ám ảnh bởi chuyện này, anh nên an ủi cô ấy đi.
Nói xong Thái Ngưng trở lại xe của mình, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Dương Thần lầy hộp thuốc nhỏ từ trong túi áo rồi lấy ra hai viên thuốc uống, hắn nhắm mắt lại một cách buồn bã, rồi lại mở mắt ra. Mắt hắn dần dần mất đi sát khí của lúc trước.
Hắn thở dài rồi mới quay trở về phòng, tâm trạng vẫn còn rất nặng nề .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc