Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 259

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Vị trí
Ăn xong một bữa tối mà đối với Dương Thần xem ra khá là gian nan, hai người rời khỏi cửa hàng tôm hùm.
Phảng phất trong không khí của chợ đêm là đầy đủ các mùi thức ăn. Nhưng hai người đều không còn chỗ trống trong bụng để đi nếm món nào cả.
Lâm Nhược Khê nhìn các cửa hàng xung quanh, hỏi:
Đi đâu mua thuốc cho ✓ú Vương bây giờ?
Trên đường này không có, phải qua hai con phố nữa mới có.
Dương Thần nói.
Vậy vì sao ban nãy phải tới nơi này ăn cơm?
Lâm Nhược Khê có vẻ không hài lòng, đối với cô, lãng phí thời gian là điều không thể chấp nhận được.
Dương Thần gãi đầu nói:
Anh cũng không biết, bỗng nhiên lại muốn ăn tôm hùm thì tới đây thôi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, chuẩn bị tới chỗ dừng xe lại bị Dương Thần giữ chặt tay.
Chúng ta đừng ngồi xe nữa, đi bộ thôi, coi như ăn xong thì đi dạo tốt cho tiêu hóa.
Dương Thần nói.
Nhưng sẽ rất lãng phí thời gian.
Lâm Nhược Khê làm khó.
Dương Thần buồn bực:
Tiểu thư Lâm Nhược Khê, em vội về nhà làm gì?
Làm việc.
Lâm Nhược Khê không cần suy nghĩ đã trả lời.
Em làm sao phải làm việc cật lực như vậy?
Dương Thần lại hỏi.
Lâm Nhược trả lời rất nhanh:
Đương nhiên là vì sự phát triển của công ty rồi.
Vậy sau khi công ty phát triển rồi thì sao đây?
Dương Thần tiếp tục hỏi.
Sau đó.....sau đó.....
Lâm Nhược Khê nói không ra lời, cô cũng không lý giải được vì sao cô lại làm việc như vậy nữa, ngày trước là vì cạnh tranh với công ty khác, mình lại ít tuổi, sợ bị người ta xem thường nên phải làm việc ngày đêm.
Nhưng hiện tại thì Ngọc Lôi không có kẻ thù nào đáng sợ, nói là vì trách nhiệm xã hội của một doanh nhân, Lâm Nhược Khê tự nhận mình không cao thượng như vậy, thế nên khi Dương Thần hỏi cô vì sao phải làm việc như vậy, cô không trả lời được.
Nếu em tạm thời chưa nghĩ ra, vậy anh đề nghị em đi bộ cùng anh 2 dặm, Newton ngồi có thể phát hiện ra lực vạn vật hấp dẫn, em tuy không thông minh bằng Newton, nhưng đi vài bước cũng có tác dụng hơn là ngồi một chỗ, tính mạng con người được quyết định bởi sự vận động.
Dương Thần bịa chuyện, kéo tay Lâm Nhược Khê hướng về phía đường dành riêng cho người đi bộ.
Lâm Nhược Khê đi được một hồi rồi mới có phản ứng lại, nhìn Dương Thần một cách lạnh lùng:
Anh bảo em là con bé ngốc!?
Dương Thần vẻ đứng đắn nói:
Em xem em đó, phản ứng chậm như vậy, không phải ngốc thì là gì?
Lâm Nhược Khê bị động, không kịp phản ứng.
Hai người đi trên đường dành cho người đi bộ, ánh đèn sáng trưng, bóng hai người kéo dài, song song trên mặt đất.
Bởi vì là vùng ngoại ô nên cũng ít người qua lại. Những ai mà tình cờ đi ngang qua nơi này đều phải nhìn vào hai người.
Dương Thần biết rằng dù là nam hay nữ, khi nhìn thấy người con gái này đi bên cạnh mình thì nhất định không thể không nhìn cô ấy. Theo một nghĩa nào đó, đi cùng người vợ như Lâm Nhược Khê trên phố, có thể thỏa mãn được thói hư vinh của đàn ông, cái bản năng này từ nhỏ bé như bò sát đến to lớn như voi đều giống nhau, không thể xóa bỏ.
Lâm Nhược Khê rất ít khi đi lại ngoài đường phố, cho nên cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hai người đã tìm được hiệu thuốc. Bước vào cửa, Dương Thần kể tỉ mỉ với nhân viên hiệu thuốc thứ hắn muốn mua, thực ra thì ✓ú Vương cũng đã uống thuốc cảm cúm rồi, chủ yếu là hắn muốn Lâm Nhược Khê đi ra ngoài thôi, nhưng dù sao thì đến cũng đến rồi, cũng phải làm bộ dạng chứ.
Lâm Nhược Khê cũng không hiểu được ý này, đứng đợi Dương Thần mua thuốc xong, trả tiền, rồi cùng ra cửa.
Đi trên đường, Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê cứ cúi đầu xuống đường, biết cô không thích cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, hắn đề nghị:
Bà xã, chúng ta ngồi nghỉ ở bến xe buýt đi.
Xe buýt?
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, đã lâu cô không ngồi xe buýt rồi.
Em chưa ăn tôm hùm, lại chưa từng ngồi xe buýt sao.
Dương Thần cười hỏi.
Anh mới chưa đi ý.
Lâm Nhược Khê nhìn sang hai bên, thấy bên phải có một bến đỗ xe buýt không có người ngồi, liền đi tới.
Lúc này đã 9 giờ tối, ðã qua giờ tan tầm, cuộc sống ban đêm vẫn chưa bắt đầu, các tuyến xe buýt công cộng đều vắng người.
Đợi khoảng 5 phút đồng hồ thì có một chiếc xe buýt chạy tới bến đỗ.
Lâm Nhược Khê lên xe buýt, sau khi ðút tiền xu xong mới nhìn thấy trên xe ngoài lái xe ra cũng chỉ có 3, 4 người.
Lâm Nhược Khê tìm một chiếc ghế tựa rồi ngồi xuống, để trống ghế sát cửa sổ, ý tứ rất rõ ràng, cô không muốn cho Dương Thần ngồi cùng cô.
Dương Thần bĩu môi, đi lên trước, vỗ vai cô:
Ngoan, ngồi vào sát cửa sổ đi.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nói:
Trên xe trống rất nhiều chỗ, anh chọn lấy một chỗ ngồi không được sao, rộng rãi một chút ngồi không tốt hơn sao, hà tất phải ngồi cạnh em.
Em không cho, anh sẽ hôn em.
Dương Thần cười.
Lâm Nhược Khê mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Dương Thần, lo sợ gã lưu manh này hắn làm chuyện ấy, cô liền chuyển tới vị trí gần cửa sổ.
Dương Thần đắc ý ngồi cạnh Lâm Nhược Khê, hắn nhích dần, nhích dần vào gần chỗ cô.
Lâm Nhược Khê nổi giận, gã này làm sao lại không biết xấu hổ như vậy, không cho hắn ngồi cạnh mình, hắn lại dùng thủ đoạn uy Hi*p mình, ngồi thì ngồi yên đi, lại còn muốn chèn mình nữa.
Anh.....Thật là không thể nói lí lẽ với anh, sao lại muốn ngồi cạnh chỗ em, trong xe chẳng phải còn rất nhiều chỗ trống sao?
Lâm Nhược Khê tức giận.
Dương Thần nhe răng cười, đút tay vào túi áo, định giở trò gì đó, nhìn Lâm Nhược Khê nói:
Trên xe đúng là còn rất nhiều chỗ, nhưng bên cạnh anh, chỉ có vị trí của em thôi.

Lâm Nhược Khê mở to hai mắt, mãi không nói ra lời, chỉ thấy tim gan cứ đập loạn cả lên.
Bên cạnh anh, chỉ có vị trí của em thôi...
Nhưng sau đó cô biến đổi khác thường, cô từ từ nhớ ra được mọi chuyện, cười nhạt:
Đừng nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba mà dụ dỗ tôi như vậy, anh cho rằng tôi không biết bên cạnh anh có bao nhiêu vị trí sao?
Dương Thần cười một cách ung dung:
Bất luận là có bao nhiêu, hiện tại là vị trí của em thì nhất định em phải ở vị trí của em, không phải vị trí của người khác. Bây giờ cũng tốt, sau này cũng tốt, chí ít thì anh cũng thật lòng muốn như vậy.
Lâm Nhược Khê bĩu môi, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe, không cho Dương Thần nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này.
Nhưng đúng lúc đó, Dương Thần cầm lấy tay của Lâm Nhược Khê, kéo tay cô đặt lên đùi của mình.
Lâm Nhược Khê hơi rùng mình, cô muốn giật tay lại, nói với Dương Thần vài câu, nhưng đột nhiên nhìn thấy Dương Thần rút từ trong túi áo ra một miếng băng dán.
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê cười:
Vừa rồi mua giúp em ở hiệu thuốc đó, đưa em đi ăn cơm, lại làm em bị thương, quả thật anh buồn quá, đặc biệt mua cho em loại tốt nhất, nghe nói sẽ không để lại sẹo, anh sẽ giúp em dán nó.
Lâm Nhược Khê lúng túng nhìn Dương Thần, nhất thời trong đầu cô trống rỗng, không có suy nghĩ gì.
Nhìn Dương Thần bóc miếng dán ra, lại cẩn thận dán vào đúng miệng vết thương, xong rồi lại xoa xoa cho phẳng.
Tay của Lâm Nhược Khê trắng nõn, mềm như không có xương, nắm tay cô, Dương Thần không nỡ buông ra, lúc đó, Lâm Nhược Khê cũng không nghĩ tới việc phải rút tay lại, thế nên Dương Thần được thể cầm cả hai tay cô mà vuốt ve:
Xem ra, cái này vừa có thể dán vừa có thể làm đồ trang sức, bà xã mình dán nó lên tay nhìn cũng đẹp.
Lâm Nhược Khê lúc đó mới sực tỉnh, rụt tay lại, nghĩ tới vừa rồi chính mình đưa tay cho Dương Thần cầm, hai má cô đỏ bừng lên, muốn tìm cách để chạy đi, muốn đập vỡ tấm kính để nhảy khỏi xe.
Sau này... không cần như vậy.
Lâm Nhược Khê không biết nên làm thế nào.
Dương Thần cười mãn nguyện, hiển nhiên là vì hắn đã khiến cô lay động nên cảm thấy đắc ý.
Quay về bãi đỗ xe, hai người lên xe.
Dương Thần thắt dây an toàn, nhìn sang bên cạnh, cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, mặt đỏ ửng, hắn cười nói:
Cùng anh đi gặp một người nhé.
Lâm Nhược Khê vẫn trạng thái ngượng ngùng cũ, thấp giọng hỏi:
Gặp ai?
Em gái của anh, hai ngày trước mới biết nhau, đáp ứng yêu cầu của cô ấy, đưa bà xã tới gặp cô ấy.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê có vẻ không hài lòng, ngẩng đầu nhìn Dương Thần một cái.
Dương Thần cười khổ:
Ngoan nào bà xã, em cảm thấy nếu như là kiểu quan hệ em gái nào đó không nghiêm túc, anh có thể đưa em đi gặp lộ liễu vậy sao?
Anh cuối cùng cũng thừa nhận, anh có cái kiểu quan hệ huynh muội như vậy.
Lâm Nhược Khê bị Dương Thần nói cho phát bực, bây giờ cũng có cơ hội lấy lại trạng thái bình thường.
Dương Thần cảm thấy bộ dạng vừa rồi của Lâm Nhược Khê rất đáng yêu, hắn nhún vai không nói lời nào, lái xe đi thẳng.
Qua khoảng mười lăm phút, Dương Thần lái xe tới con phố mà ngày hôm đó anh gặp Trinh Tú, quả nhiên từ xa đã nhìn thấy Trinh Tú đẩy cái xe đến quán bán đồ ăn đêm.
Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê xuống xe, đi tới chiếc xe đẩy.
Trinh Tú mặc một chiếc áo màu lam cũ, quàng chiếc khăn lông xù, tuy rằng nhìn qua cách ăn mặc có vẻ giống người lớn, nhưng nhìn cặp mắt và đôi tay ling hoạt kia, khiến cô gái ấy không tầm thường mà thanh tú giữa dòng người tấp nập.
Trinh Tú vừa mới tiễn một vị khách, nhìn thấy Dương Thần đang đi tới, tủm tỉm cười nhìn Trinh Tú.
Anh Dương!
Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tỏ tỏ ra vui vẻ bất ngờ, vui cười nói:
Anh có rảnh không mà tới đây?
Dương Thần lấy một chuỗi măng cay ra, cắn một miếng, mới nói:
Không phải lần trước em nói, muốn gặp chị dâu sao, lần này anh đưa cô ấy đến, em bán rẻ cho anh một chút, giảm 0,5% thì không được, ít nhất cũng phải giảm 50% đấy nhé.
Trinh Tú cười duyên, cau mũi, nhìn phía sau Dương Thần, liền nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang đi tới trước quán.
Nhưng, Lâm Nhược Khê và Trinh Tú vừa nh́n mặt nhau, không hẹn mà gặp, đều đứng tại chỗ, trong nháy mắt vẻ mặt đều đông cứng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc