Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 257

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Thế giới khác.
Khi Dương Thần quay lại quán lẩu, Triệu Đằng và Vương Khiết đang sốt ruột, cuối cùng thì Dương Thần cũng đã xuất hiện, lúc đó bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Giám đốc gặp được người quen sao?
Vương Khiết hỏi.
Cứ xem là như vậy đi, chỉ nói vài câu thôi mà.
Dương Thần cười:
Đi thôi, quay về công ty thôi.
Sau khi Dương Thần đưa Triệu Đằng và Vương Khiết về công ty giải trí Ngọc Lôi, nhưng không trở về phòng làm việc của mình, nói với hai người đi thương lượng chuyện hợp tác làm ăn, họ tất nhiên rất vui mừng.
Dương Thần tự mình lái xe tới quán bar Rose, bởi vì hắn đã kiêm được vị trí trong ban Quan hệ xã hội ở Ngọc Lôi, đơn giản là hắn muốn nói chuyện cùng các người đẹp ở đây nên mới giữ vị trí này, vì thế mà đi làm hay không cũng không quan trọng, Lâm Nhược Khê cũng không có cớ gì để gây trở ngại cho hắn.
Buổi chiều ở quán bar Rose không có khách, Dương Thần bước vào. Trần Dung sai nhân viên quét dọn quán bar, cô mặc chiếc váy phục vụ hai màu đen trắng. Bây giờ cô đã trưởng thành rồi.
Nhìn thấy Dương Thần, Trần Dung tươi cười:
Anh Dương Thần, chị cả không có trong phòng. Chị đi từ sáng rồi.
Thế à.
Dương Thần cũng không hề cảm thấy buồn bực, cười hỏi:
Công việc vẫn ổn cả chứ? Nghe Sắc Vi nói em đã tiếp quản một số công việc kinh doanh khác?
Trần Dung mặt đỏ ửng:
Dạo trước không cẩn thận đã đầu tư nhầm, thiệt hại nhiều tiền của, em cảm thấy hơi lo sợ.
Không cần phải lo lắng, nếu đã cho em làm, khẳng định là đã chuẩn bị mọi việc nếu em thất bại. Rất nhiều ông chủ học trung học ra đều làm ăn từ từ, em đã tốt nghiệp cấp 3 thi vào đại học, lại theo Sắc Vi học hỏi, qua 2 năm, khẳng định có thể một mình đảm đương.
Dương Thần cười nói:
Đợi khi Dung Dung lên làm chị cả rồi, anh có thể đưa Sắc Vi đi, anh vẫn phải trông cậy vào em.
Trần Dung cười vui vẻ gật đầu đồng ý.
Sau đó Dương Thần gọi điện cho Sắc Vi, mới biết cô đi sang bên khu nhà nghỉ chỗ Hải Ưng ở, xem tình hình công việc bên ấy.
Dương Thần giao cho cô trông coi thành viên của Hải Ưng, Sắc Vi rất có trách nhiệm.
Phóng như bay tới khu nhà ở của các thành viên Hải Ưng, một tay bảo vệ của hội Hồng Kinh dẫn Dương Thần đi xuống dưới tầng hầm của nhà nghỉ.
Khu này khá rộng rãi. Trước đây nó là cái nhà kho chứa những hàng hóa cấm, nhưng bây giờ đã trở thành nơi cất giữ các thiết bị tinh vi, máy móc, dụng cụ thí nghiệm khoa học cùng những máy tính cao cấp... của đội Hải Ưng
Sau khi bước vào tầng hầm, Dương Thần nhìn thấy hệ thống các thiết bị tiên tiến được sắp xếp chỉnh tề, các biểu đồ lớn nhỏ khác nhau biểu thị các số liệu, cũng hiện lên các video hình ảnh. Những tin tức chuyên môn thì chỉ có những người trải qua huấn luyện chuyên ngành tin tức quân sự thì mới hiểu được.
Lúc này, Sắc Vi mặc áo da màu đỏ dẫn theo vài tên đàn em tâm phúc của mình cùng với đội trưởng Molins nói với nhau chuyện gì đó, Sắc Vi còn dẫn theo một gã biết rất ngoại ngữ làm phiên dịch cho mình.
Nhìn thấy Dương Thần đi tới, Sắc Vi tươi cười chạy lại kéo tay Dương Thần:
Ông xã, những người bạn này của anh thật là thần kỳ, nếu lúc trước mà có bọn họ giúp đỡ thì em đã xử lý gọn bọn Tây Minh và Đông Hưng rồi, không cần phải đau đầu lo nghĩ kế sách nữa.
Dương Thần véo mũi Sắc Vi:
Tự mình lập kế hoạch mới là hay nhất. Dùng νũ кнí hạt nhân để tạo nên một thành phố, trừ phi là đầu xuôi đuôi lọt, nếu không thì chẳng có nghĩa lý gì.
Molins nhìn Dương Thần và Sắc Vi, ánh mắt vẻ mong đợi:
Ngài Minh Vương, mỹ nhân ở Hoa Hạ đẹp như Sắc Vi nhiều như vậy sao? Có thể giới thiệu cho tôi một người không, tôi đột nhiên lại muốn kết hôn với người đẹp Hoa Hạ.
Anh muốn sinh sống trên đất nước này sao?
Dương Thần tò mò hỏi.
Tại sao không? Có đồ ăn ngon, có rượu trắng uống, có người đẹp, mọi thứ đều rất thuận tiện, nơi đây giống như thiên đường vậy!
Molins nói một cách đầy hưng phấn.
Dương Thần cười nhếch môi:
Đợi nửa năm sau thì hãy nói những câu này. Nếu như lúc đó anh vẫn cảm thấy phù hợp với anh thì tôi sẽ bảo Sắc Vi làm mối cho anh.
Sắc Vi nghe người phiên dịch nói lại, cười khanh khách, liếc mắt nhìn Dương Thần một cái:
Tôi làm bà mối thì không được thỏa đáng, thân phận của tôi cũng không được đàng hoàng, giao cho tôi làm bà mối thật là ngại quá.
Còn nói những lời này nữa anh sẽ đánh vào ௱ôЛƓ em một cái.
Dương Thần giơ tay nhéo một cái vào ௱ôЛƓ Sắc Vi thể hiện cái oai phong của hắn. Cái ௱ôЛƓ mềm mại của cô cứ núng nính khiến cho hắn mê mẩn, cái tay cứ vuốt ve không dứt ra được.
Sắc Vi tức giận, mặt cắt ra máu, cắn môi:
Mọi người đang nhìn đó! Định làm em mất mặt sao!?
Dương Thần đưa mắt nhìn mọi người, bao gồm cả đội viên của Hải Ưng. Tất cả đều nhanh chóng quay đầu đi hướng khác, tuy rằng rất muốn xem nhưng con mắt lạnh lùng của Minh Vương như vậy thì cũng không ai dám nhìn nữa.
Em xem, bọn họ có ai nhìn thấy đâu.
Dương Thần cợt nhả.
Sắc Vi thể hiện thái độ bất đắc dĩ với Dương Thần, đánh vào иgự¢ hắn mấy cái:
Hệ thống máy móc thiết bị ở đây đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, bây giờ có thể chính thức bắt đầu sử dụng chúng. Những khu vực cần phải quản lí nằm trong tay chúng ta đều có hết ở đây. Bây giờ chúng ta chuẩn bị đi tới phòng luyện công, em đã chọn một đội quân tinh nhuệ để Hải Ưng huấn luyện, ông xã, anh đi chứ?
Dương Thần gật đầu, hắn đều biết thực lực bọn người của Hải Ưng nên không mấy hứng thú, nhưng Sắc Vi lại muốn đi thì hắn cũng không còn cách nào.
Phòng luyện công ở tầng hai của tòa nhà, toàn bộ tầng trệt đều thông nhau, không xây tường, thiết kế giống như phòng tập luyện Karate, đèn sáng trưng và nền gỗ thượng hạng.
Cửa mở, Dương Thần cùng với Sắc Vi bước vào, một bóng người cao lớn vạm vỡ xông đến trước mặt họ!
Dương Thần nhanh nhẹn bước lên trước một bước, một tay đỡ, xoay một vòng khiến cho cơ thể cường tráng của người đàn ông kia nằm cứng trên mặt đất.
Người này mặc trang phục võ đạo màu xanh lam, cao 1m80, là thành viên mới tinh nhuệ của hội Hồng Kinh, đúng lúc anh ta xoay người lại thì nhìn thấy Dương Thần và Sắc Vi, liền lui lại ba bước, vì kích động nên anh ta hơi run, cúi đầu chào:
Chào Dương tiên sinh! Chào hội trưởng!
Dương Thần gật đầu, nhìn về sân huấn luyện, mặc trang phục màu lam đều là thành viên mới của hội Hồng Kinh, tới đây để huấn luyện. Những người này căn bản là võ công không hề thấp, chỉ cần huấn luyện chuyên sâu thì sẽ có những đột phá.
Chỉ có hai người của đội Hải Ưng là mặc trang phục võ đạo màu trắng, một gã da đen kẹp bím tóc, người còn lại là nữ đội viên Eydlin luôn nói phải giảm béo.
Người vừa ném người đàn ông cao lớn kia chính là Eydlin, cô mặc bộ trang phục võ đạo rộng thùng thình, trông có vẻ căng thẳng, иgự¢ và ௱ôЛƓ khá hấp dẫn, nhìn thấy Dương Thần bước vào cửa, chào hỏi:
Chào ngài Minh Vương, chào chị Sắc Vi, thật ngại quá, tôi đã dùng sức quá nhiều.
Dương Thần cười:
Cô không cần dùng phương pháp huấn luyện của đội Hải Ưng để huấn luyện bọn họ, bọn họ căn bản chỉ là cấp bậc quân chủng thông thường, cô chỉ cần dùng sức lực mạnh hơn một chút để so chiêu với họ. Chủ yếu là huấn luyện về kỹ xảo, còn sức lực và tốc độ cần phải huấn luyện lâu dài về sau.
Được rồi các anh em, mọi người tiếp tục lên đi.
Eydlin nói giọng Hoa Hạ không lưu loát.
Dương Thần nghe Eydlin nói xong, khóe miệng mỉm cười. Sắc Vi cũng hiểu được ý tứ, đưa tay véo một cái, sẵng giọng:
Chỉ được cái nghĩ ngợi linh tinh.
Cũng lúc đó, 8 gã thành viên mới tinh nhuệ của hội Hồng Kinh cùng xông lên, so quyền cước với Eydlin.
Eydlin dễ dàng tránh được những quyền cước của đám thanh niên trẻ, gần như là không ai xuất được quá một chiêu, cô liền hạ gục họ nằm lặng đi trên sàn nhà, bủn rủn mất hết sức chiến đấu.
Sắc Vi kinh ngạc, cô hiểu rất rõ sức lực chiến đấu của các thủ hạ này, không ngờ rằng Eydlin là một phụ nữ tài ba, công phu tài giỏi như thế. Sắc Vi vốn tưởng mình đã là người đứng đầu về võ công trong đám phụ nữ, nhưng hôm nay xem ra nếu đánh với Eydlin hai, ba chiêu chắc phải bỏ chạy mất.
Nhưng Eydlin cũng chỉ là một trong các đội viên bình thường, Molins thì làm đội trưởng, thủ trưởng của Hải Ưng, thực lực sẽ thế nào?
Đó chính là sức mạnh chiến đấu của lính đánh thuê hàng đầu thế giới, quả thật quá kinh khủng!
Eydlin nhìn bọn người nằm lăn trên sàn nhà, thở dài:
Nếu như tôi dùng sức thật sự thì các anh bây giờ đã ૮ɦếƭ cả rồi.
Câu nói Hoa Hạ này coi như là đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn đến mức khiến các thành viên nam có thể ૮ɦếƭ vì kích động, đánh nhau từ sáng đến giờ, vẫn không đánh trúng nổi một chiêu..
Sắc Vi quay đầu lại, nhìn về phía Dương Thần nãy giờ im lặng chỉ cười:
Ông xã, anh so với người của Eydlin thực lực chênh lệch bao nhiêu?
Sắc Vi cho rằng thực lực của Dương Thần muốn so với Eydlin và bọn thuộc hạ thì mạnh hơn nhiều, nhưng thấy tốc độ và sức mạnh của Eydlin, nếu Dương Thần và Eydlin so tài thì kết quả sẽ ra sao nhỉ.
Dương Thần mỉm cười:
Cục cưng của anh, xem ra em không hiểu những lời anh nói với em rồi.
Có ý gì?
Sắc Vi tỏ vẻ nghi hoặc.
Thế giới khác nhau thì không thể so sánh.
Dương Thần lắc đầu mỉm cười, tiến về phía trước, nói với Eydlin và 1 người da đen có chút nhàm chán:
Hai người cùng xông lên đi, đừng có nương tay với tôi.
Eydlin và tên da đen kia đều sửng sốt nói:
Ngài Minh Vương thật muốn như vậy sao?
Không cần hỏi nhiều, hai người dùng hết sức lực, không từ thủ đoạn tấn công tôi.
Dương Thần nói.
Eydlin cùng tên da đen chỉ dám liếc nhìn 1 cái rồi gật đầu. Hai người hơi thở dày đặc, kiềm chế lại các cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt, Eydlin vốn nhìn khá trẻ trung, sáng sủa, giờ biến thành giống một thanh kiếm sắc!.
Sắc Vi quan sát cách đấy không xa, tất cả thành viên hội Hồng Kinh đều nín thở theo dõi cuộc so tài, bọn họ đột nhiên ý thức được rằng đây mới là gương mặt thật của đội Hải Ưng. Bình thường họ vui vẻ hài hước, tất cả chỉ là bề ngoài thôi!
“Hự! Hự!”
Eydlin cùng người da đen vừa chuyển động, trong không khí truyền đến âm thanh như mũi tên nhọn bắn đi, khiến đám người và Sắc Vi hoa cả mắt!
Bầu không khí căng thẳng, giống như thuốc nổ bị chặn lại.
Thân thể Dương Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ đứng một chỗ cử động nhẹ rồi cơ thể lại quay lại như cũ.
“Thình thịch! Thình thịch.....”
Mọi người đều không hiểu gì cả. Eydlin cùng người da đen vừa mới di chuyển tới bên cạnh Dương Thần thì đột nhiên bị bật ra, hai người họ nhanh chóng bắn ngược lại, quay cuồng và ngã sấp xuống sàn nhà cách xa hơn 3 thước!
Tất cả mọi người đều không hiểu, rốt cuộc Dương Thần làm cái gì!?
Dương Thần đứng tại chỗ, vỗ tay, vẻ mặt thản nhiên nói:
Không cần phải cảm thấy bất ngờ như vậy, trên thế giới này, mỗi người đều có sở trường của chính mình. Tôi cùng với Eydlin chỉ là chơi vui thôi, tôi không có hứng thú giao đấu thật với bọn họ. Eydlin cũng chỉ là huấn luyện các anh. Các anh không đánh thắng được bọn họ thì không cần để tâm, bởi vì các anh không ở trong cùng một thế giới với họ. Vì vậy mới nói, chăm chỉ luyện tập, chỉ cần đánh thắng những người sống trong cùng một thế giới với các anh thôi, các anh mới chính là người mạnh nhất.
Không nói đến những người của hội Hồng Kinh có nghe hay không, nhưng trong mắt Sắc Vi đã hiện lên vẻ mặt kích động rồi, tuy rằng Sắc Vi biết Dương Thần mạnh hơn Eydlin, nhưng không nghĩ rằng, Eydlin mạnh mẽ như thế, Dương Thần còn mạnh hơn.
Đàn ông sẽ cảm thấy không vui khi người phụ nữ của mình mạnh hơn mình, nhưng đàn bà lại hi vọng người đàn ông của mình là người mạnh nhất, cho nên trong lòng Sắc Vi cảm thấy rất hài lòng.
Cũng không xa đó Eydlin và một thành viên người da đen đứng dậy, chỉ cảm thấy bất lực và có cảm giác sùng bái.
Anh Dương, anh không thể đánh ngã nhẹ một chút sao, sàn nhà ở đây rất cứng.
Eydlin hạ giọng nói.
Không phải cô giảm béo sao, có lẽ nên quẳng mạnh một chút nữa, như vậy thì khối thịt trên người cô mới giảm đi một ít.
Dương Thần cười nói.
Eydlin mặt đỏ lên, thè lưỡi không nói gì nữa.
Dương Thần đi đến trước mặt Sắc Vi, cười vỗ vỗ vào mặt Sắc Vi:
Đừng giả vờ nhìn anh ngây ngô như thế, anh còn có chút chuyện quan trọng cần nói với em.
Sắc Vi lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng hỏi:
Chuyện gì?
Chuyện cho em kiếm tiền…
Dương Thần nháy mắt với cô mấy cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc