Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 189

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Quá độc
Khi mà Lâm Nhược Khê nói ra tin tức chấn động đó, tất cả mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, có thể dễ dàng nhận thấy ai cũng không nghĩ là lại xảy ra tình huống bất ngờ này.
Sắc mặt Hứa Trí Hoành trắng bệch, miễn cưỡng cười nói:
- Nhược Khê, em đừng đùa, tôi mới là chủ phòng làm việc của Guillian, ông ấy đi chắc chắn phải nói với tôi một tiếng chứ.
- Ông ấy không cần phải nói với anh, bởi vì anh đã tự mình ký tên, quyết định để bác sĩ Guillian rời khỏi phòng thí nghiệm, đến làm ở sở nghiên cứu Mộ Vân. Nếu như anh không tin, có thể điện thoại hỏi ông ấy, tôi nghĩ hẳn ông ấy cũng đã thấy anh tự tay kí tên vào văn kiện miễn chức đó.
Lâm Nhược Khê nói.
- Không thể nào, tôi chưa từng kí cái đó.
Hứa Trí Hoành nói lớn, cầm lấy điện thoại trong tay Mao Cầu, gọi đến một số nào đó.
Sau khi nối được điện thoại, đầu dây bên kia là một người nói giọng Hoa Hạ với khẩu âm Mỹ:
- Anh Hứa, thật là bất ngờ, anh lại gọi cho tôi vào lúc này.
Nghe giọng tiến sĩ Guillian có vẻ như mang hàm ý, Hứa Trí Hoành lạnh cả sống lưng, gượng cười hỏi:
- Tiến sĩ, ông nói gì vậy, có phải là tôi đã làm gì sai hay không?
- Anh không làm sai gì cả, chỉ là công việc của tôi không thể làm cho anh hài lòng, tôi thấy rất áy náy, nên đã quyết định rời khỏi phòng thí nghiệm của anh, tôi lại nhận được lời mời của người bạn học, tiến sĩ Lý Quang Tấn, tới Mộ Vân làm việc cùng với ông ấy.
- Cái gì? Tiến sĩ! Tôi đã nói để ông đi khi nào vậy?
Hứa Trí Hoành gần như gào lên!
Guillian có chút ngạc nhiên:
- Có một cô tự xưng là người của công ty anh đến đưa cho tôi một văn kiện, trên đó viết rõ ràng, phòng thí nghiệm do tôi phụ trách đã có người thay thế, tôi phải rời khỏi đó vào tuần sau, tôi nhận ra đó là chữ kí của anh, nói thật, tin đó làm tôi cảm thấy có chút thất vọng, dù sao mấy năm nay tôi cũng tận tâm giúp anh xây dựng phòng thí nghiệm này. Nếu như anh đã không cần đến tôi nữa, vậy thì tôi chọn cách lặng lẽ ra đi, lúc này anh lại chủ động gọi cho tôi, tôi thật sự rất cảm động.
Đi cái gì chứ? Chuyện này rốt cục là sao?
Hứa Trí Hoành không giấu nổi cảm xúc:
- Tiến sĩ, hãy nghe tôi nói, đây chắc hẳn là một âm mưu, từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ để ông rời phòng thí nghiệm.
- Rất xin lỗi anh Hứa, tôi không hiểu tại sao tự dưng anh lại nói vậy, nhưng tôi đã tận mắt thấy chữ kí của anh, hơn nữa còn đặt sẵn cả vé máy bay đi HongKong, ông Lý đang đợi tôi. Tôi thấy đây cũng là một kết thúc tốt. Tổng giám đốc Lý của tập đoàn Mộ Vân đối với tôi rất tốt, ông ấy còn đón cả nhà tôi đến HongKong, tôi quyết định sẽ làm việc cho ông ấy. Nếu như anh còn nói những lời như vậy, tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi anh. Dùng lời người Hoa Hạ các anh mà nói, duyên phận của chúng ta đã hết, anh Hứa ạ.
Guillian nói xong liền cúp máy.
Hứa Trí Hoành thẳng tay quăng điện thoại xuống đất, thành một đống vỡ nát.
- Tại sao? Tôi muốn biết tại sao?
Trong mắt Hứa Trí Hoành hiện lên vài tia máu, cho dù trước mặt mình là người phụ nữ mình theo đuổi lâu nay, nhưng anh ta cũng khó mà kiềm chế được sự phẫn nộ của bản thân.
Lâm Nhược Khê hoàn toàn không sợ hãi nhìn anh ta:
- Sự việc xảy ra rất đơn giản, tôi sẽ đưa cho anh xem giấy cách chức tiến sĩ Guillian mà anh đã rất thoải mái ký tên, cho nên sự việc mới trở nên thế này.
- Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ đưa cho tôi cái này, chắc chắn là cô đã làm giả!
Hứa Trí Hoành gằn giọng.
- Thật là không có sao?
Anh nghĩ kĩ lại đi.
Lâm Nhược Khê mỉm cười.
Hứa Trí Hoành cố gắng nhớ, lúc đầu thì trầm ngâm suy nghĩ, rồi hoảng hốt, anh ta đã nhớ ra cái ngày đó, Lâm Nhược Khê bất chợt tới thăm, nói muốn liên kết với Hứa gia đối phó với việc công ty truyền thông Trường Lâm vừa mới tiến vào Trung Hải.
Lúc đó, Hứa Trí Hoành run rẩy giơ tay lên, chỉ vào Lâm Nhược Khê:
- Là …là bản hợp đồng đó sao?
Hôm đó, khi mà Lâm Nhược Khê đề xuất, muốn nhờ lúc liên minh với Mộ Vân và Trường Lâm, phản đối chủ trương của Trường Lâm, Hứa Trí Hoành cực kì tán thành.
Anh ta biết rõ, làm chủ tịch của Ngọc Lôi, Lâm Nhược Khê chắc chắn là không thích có công ty lớn mà tương đồng như Trường Lâm cùng hoạt động trên một thị trường, cho nên đối phó với Trường Lâm là một chuyện dễ hiểu.
Mà Lâm Nhược Khê cũng từng nói qua, mặc dù Tăng Tâm Lâm là bạn học của cô, nhưng tại thời điểm này, phải lấy đại cục làm trọng, phải chú ý đến nhân viên của mình.
Nghe xong những lời này, Hứa Trí Hoành đương nhiên có một sự hoài nghi lớn, hơn nữa anh ta cũng mong muốn nhanh chóng chèn ép công ty truyền thông Trường Lâm, trước tiên phải làm cho công ty Trường Lâm hùng mạnh không còn đứng vững nữa, sau đó phải rời khỏi Trung Hải, cho nên, khi đó đã đồng ý kí vào hợp đồng liên kết lật đổ Trường Lâm.
Tuy nhiên, Lâm Nhược Khê lo Hứa Trí Hoành nuốt lời, sau khi có tranh chấp lớn trên thị trường cổ phiếu lại không ra tay, cho nên đã đưa ra một bản hợp đồng, ước chừng cũng mấy chục trang, đưa cho Hứa Trí Hoành kí, nhằm đảm bảo chắc chắn tiến hành hợp tác một cách bí mật.
Trong tình hình đó, thấy nụ cười dè dặt của Lâm Nhược Khê, lại cùng nhau tính toán một âm mưu như vậy, Hứa Trí Hoành cũng không nghĩ nhiều, tiện tay lật, kí tên mình lên đó, không ngờ, trong tập hợp đồng đó, có kèm theo một tờ có nội dung quá đáng như thế…
Hứa Trí Hoành và Tăng Tâm Lâm giống nhau, cảm giác về Lâm Nhược Khê là luôn rất lạnh nhạt, có năng lực, nhưng tuyệt đối không có thiện tâm, một người phụ nữ nham hiểm, cho nên họ cũng không hoàn toàn coi trọng Lâm Nhược Khê.
Vừa mới gặp, Tăng Tâm Lâm đã xem thường Lâm Nhược Khê, Hứa Trí Hoành thì xem nhẹ sự gian xảo và hành động tự nhiên của Lâm Nhược Khê.
Gã không hề nghĩ đến, những lời nói bình thường này ẩn sau nó là một âm mưu, một người phụ nữ ngày thường không tham gia một hoạt động công khai nào, trong đầu chắc chắn ấp ủ một âm mưu nham hiểm một mũi tên trúng hai đích như thế.
Điều càng làm Hứa Trí Hoành căm giận là, kế hoạch này của Lâm Nhược Khê, nhất định là một canh bạc bất bại.
Lâm Nhược Khê đúng là đã đánh cược, đánh cược bản thân gã vì không hề nghi ngờ cô ta, mà hào phóng kí tên ngay lập tức, và cũng không nghiên cứu nhiều về hợp đồng đó.
Hơn nữa, cho dù có phát hiện ra chỗ nào bất thường, Lâm Nhược Khê cũng hoàn toàn không mất mát gì, cùng lắm thì theo kế hoạch và sự hợp tác giữa hai bên sẽ nhận được ít lợi nhuận một chút, cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Nhưng cuối cùng, bản thân đã ngu xuẩn mà để Lâm Nhược Khê thắng canh bạc này!!
Chén rượu thủy tinh trong tay Hứa Trí Hoành kêu tách một tiếng, chiếc cốc thủy tinh cứng đã bị gã Ϧóþ vỡ tan.
- Nhược Khê, cô thật quá độc ác.
Hứa Trí Hoành cũng không nổi điên lên, nghĩ thông tất cả mọi chuyện, gã đã đánh giá sai về Lâm Nhược Khê, nụ cười mỉm sau khóe miệng lạnh lùng.
Lâm Nhược Khê khẽ than:
- Tôi cũng không thích làm việc này, tuy nhiên, tôi chỉ có thể nói với anh lời xin lỗi, tôi là người làm kinh doanh.
- Nói rất hay, cô là người làm kinh doanh, tôi cũng vậy, thắng bại là chuyện bình thường.
Hứa Trí Hoành lắc đầu cười gượng:
- Cô im hơi lặng tiếng lâu như vậy, sự im lặng của cô, khiến chúng tôi khó có thể nhớ được cô cũng là một thương nhân. Là sơ suất của chúng tôi, đã bị cô hãm hại. Chúc mừng cô, xem ra 10 năm tới, Ngọc Lôi sẽ trở thành công ty sản xuất chủ đạo tuyệt đối.
- Cảm ơn, nếu như không có chuyện gì, chúng ta đi.
Lâm Nhược Khê tự nhiên cầm một chén rượu tới bên bàn ăn, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, từ từ đi ra ngoài.
Nhóm quản lý cấp cao của Ngọc Lôi thấy chủ tịch đã đi rồi, nhưng mọi người ở viện khoa học kĩ thuật Đông Hoa đều phẫn nộ nhìn họ, bèn cũng cùng nhau ra đại sảnh của buổi yến tiệc.
Dương Thần cũng như lúc đến, cùng Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny ngồi cùng một xe rời đi.
Ngồi trong xe, cả 3 đều không nói câu nào, Mạc Thiện Ny lái xe, Lâm Nhược Khê ngắm phong cảnh bên ngoài, còn Dương Thần thì đắm chìm trong những sự việc bất ngờ xảy ra trong ngày hôm nay.
Trong một ngày như thế này, Lâm Nhược Khê đã đả kích hắn quá lớn, dường như là lớn nhất từ trước tới giờ.
Dương Thần thấy được người phụ nữ này thật quyết đoán, cay nghiệt, lạnh lùng hà khắc, cô ta không cần giả tạo một vẻ bên ngoài lạnh lùng, nhưng lại có được lợi ích ghê gớm, qua mặt được Tăng Tâm Lâm, Hứa Trí Hoành, lúc này mới biết được một nhân tài kiệt xuất cùng thời.
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến, ngay từ đầu, Ngọc Lôi chỉ là một doanh nghiệp mới, phát triển đến bây giờ, Ngọc Lôi lại trở thành doanh nghiệp có doanh thu lớn nhất.
Đồng thời doanh thu cũng đạt được hơn một nửa, làm cho công ty truyền thông Trường Lâm có mức doanh thu thấp nhất, khiến cho việc phát triển các nghiên cứu của viện khoa học kĩ thuật Đông Hoa gặp nhiều khó khăn.
Dương Thần sẽ khó có thể nắm bắt được một con người hai mặt như cô ta, so với người phụ nữ đáng yêu trên giường thật khác xa….
- Sao anh không nói gì vậy?
Lâm Nhược Khê đột nhiên quay đầu, lạnh lùng hỏi Dương Thần.
Dương Thần sờ sờ trán:
- Không biết phải nói gì.
- Có phải anh nghĩ em là một người phụ nữ nham hiểm?
Lâm Nhược Khê hỏi.
- Anh không biết, có thể là tự nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, chưa thích ứng được.
Dương Thần nói thật.
- Nhưng tuyệt đối không phải là thấy em quá nham hiểm, đây chẳng qua chỉ là lừa gạt nhau trên thương trường, mọi người công kích lẫn nhau, chẳng có gì mà nham hiểm hay không nham hiểm ở đây cả.
Lâm Nhược Khê nói xa xôi:
- Cho dù anh cảm thấy em nham hiểm, em cũng vẫn làm như vậy, bà nội đã từng nói với em, nếu như năm đó bà không trở thành một doanh nhân xuất sắc, thì đã không có cơ hộ sống sót nữa. Trên thế giới này, muốn sống được chỉ có cách là chiến thắng người khác, nếu không có cách nào để thắng, cũng không được để cho họ có cơ hội chèn ép ta. Em chỉ nghĩ là phải bảo vệ lấy bản thân, bảo vệ mọi thứ mà bà nội đã để lại, nếu như anh ở vào vị trí của em, em nghĩ anh cũng sẽ làm như vậy.
Dương Thần nhớ đến việc ông của Lâm Nhược Khê là Lâm Chí Quốc lúc trước ở trong bệnh viện. Theo như cuộc đối thoại lúc đó, dường như là ông Lâm Chí Quốc có lỗi với bà của Lâm Nhược Khê. Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng không rõ, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy bà của Lâm Nhược Khê là một người rất đáng thương.
Nhìn lại người phụ nữ mang đầy vẻ u sầu trước mặt, Dương Thần cảm thấy rất khó chịu, không rõ đó là cảm giác gì, khiến cho anh ta tự dưng thấy phân vân.
- Thiện Ny, dừng xe lại ở chỗ phía trước, tôi muốn xuống đi dạo.
Lúc này xe đã vào đến khu vực nội thành Trung Hải, Dương Thần cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
Mạc Thiện Ny cũng không hỏi nhiều, nghe thấy vậy, liền tìm một chỗ dừng xe lại.
Dương Thần xuống xe, lấy ra một điếu thuốc lá, vẫy tay với hai cô gái ở trong xe:
- Tôi đi dạo một vòng, tối không cần chờ cơm tôi.
Nhìn Dương Thần từ từ đi khỏi như vậy, Lâm Nhược Khê hỏi:
- Thiện Ny, có phải anh ấy đã chán ghét tớ rồi không?
- Tớ nghĩ, anh ta chỉ không quen với hình ảnh của cậu như thế này, trong lòng anh ta vẫn quan tâm đến cậu, cho nên mới như vậy.
Mạc Thiện Ny trong lòng có chút chua xót, chính mình cũng thích người đàn ông kia, nhưng lại đi an ủi người phụ nữ của anh ta.
Lâm Nhược Khê đột nhiên đưa tay lên vuốt tóc Mạc Thiện Ny:
- Tớ rất vui, trong lúc như thế này cậu lại lựa chọn an ủi tớ.
- Chúng ta là chị em tốt, tớ đương nhiên luôn ở bên cậu.
Mạc Thiện Ny thoải mái cười nói.
- Vài ngày nữa, cậu đưa Dương Thần về quê đi, đón bác gái đến Trung Hải.
Mạc Thiện Ny tròn mắt:
- Nhược…Nhược Khê, làm sao mà cậu biết là tớ muốn…tớ muốn đưa Dương Thần về quê?
Lâm Nhược Khê cười giễu cợt:
- Cậu yên tâm đi, dù tớ có âm mưu hại người khác, nhưng tớ tuyệt đối không làm thế với cậu…là bác gái đã nói cho tớ biết, bác nói cậu muốn dẫn bạn trai về gặp bác ấy.
- Mẹ tớ sao?
Mạc Thiện Ny giật mình che miệng.
- Bác ấy rất muốn biết bạn trai cậu là người như thế nào, mà người bác ấy có thể liên lạc để biết chuyện của cậu thì chỉ có tớ…
Lâm Nhược Khê nói.
Mạc Thiện Ny ngay lập tức tim dừng một nhịp, đây không phải là chưa khảo mà đã xưng sao, mặt chợt nóng ran.
- Vậy…vậy cậu nói Dương Thần là người như thế nào?
Tim Mạc Thiện Ny đập thình thịnh trong Ⱡồ₦g иgự¢, cho dù có chút xấu hổ, nhưng cô không thể không hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc