Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 187

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Sụp đổ
- Chuyện có lớn hơn nữa cũng không cần phải làm náo loạn đến như vậy.
Tăng Tâm Lâm trầm giọng nói.
Lục Đào thở hổn hển, nhưng cũng ráng bình tĩnh lại:
- Lúc nãy mới nhận được thư báo từ phía Hồng Công nói rằng một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta vừa được bán tháo ở giá thấp, kết quả dân cổ phiếu cũng đã bắt đầu bán tháo ra. Bây giờ lại bị bọn họ thu vào gấp đôi, cứ đi xuống như vậy.
Ánh mắt Tăng Tâm Lâm tàn nhẫn như dao, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, trực tiếp nhận cuộc gọi của ông Lưu Mộc Sinh trưởng Phòng Tài chính. Lưu Mộc Sinh đi theo Trường Lâm đã được nửa đời người, cũng là doanh nhân nổi tiếng trên thế giới, là người luôn giữ số cổ phiếu nhiều nhất của truyền thông Trường Lâm.
- Chú Lưu, tình hình thế nào rồi?
Tăng Tâm Lâm bĩnh tĩnh hỏi.
Tiếng nói trầm mặc truyền đến.
- Tâm Lâm à, lỗ hổng về vốn quá lớn, chú đã làm cho người ta bắt đầu thu mua cổ phiếu được bán ra nhưng mà tổng số vốn vẫn không đủ, tóm lại là không xong rồi, cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ phá sản.
- Phá sản?
Tin tức này trực tiếp đến tai Tăng Tâm Lâm, khiến gã nắm chặt bàn tay lại, hận không thể trực tiếp đập nát chiếc điện thoại đó.
- Được rồi, con sẽ cố gắng xoay sở, kiếm tiền nhanh nhất có thể.
Dập điện thoại, Tăng Tâm Lâm lập tức dặn dò Lục Đào:
- Ngươi lập tức gom tiền từ các công ty con về tổng công ty, thiệt hại từ vụ việc này sẽ nói sau.
- Vâng Chủ tịch.
Lục Đào biết rõ không nên liều, không dám kéo dài cuộc nói chuyện và chạy ra ngoài ngay.
Tăng Tâm Lâm hít thật sâu rồi cầm điện thoại lên gọi.
- Ái chà! Chú Tăng, hiếm khi chú gọi điện thoại cho anh, khiến người anh này nhớ chú muốn ૮ɦếƭ luôn.
Đầu dây bên kia là giọng đàn ông đang cười lớn.
Nghe được giọng nói thân thiết đó, Tăng Tâm Lâm yên tâm phần nào:
- Cục trưởng Vương, giờ em đang gặp phiền phức, sáng sớm hôm nay, rất nhiều công ty truyền thông đã đưa ra những thông tin liên quan đến tiêu cực của truyền thông Trường Lâm. Tổng cục thông tin vẫn nằm dưới quyền anh, tin tức được truyền đi không có cách để khống chế nhưng tốt xấu thế nào cũng mong anh giúp đỡ.
- Cái gì? Mấy tờ báo này chắc chỉ ăn cơm, quá nhàn rỗi nên làm hỏng chuyện rồi. Yên tâm đi anh sẽ xem xét.
- Vậy thì cám ơn anh nhiều lắm.
Tăng Tâm Lâm bỏ điện thoại xuống, thở phào. Đúng rồi, mình còn có quen biết, còn có địa vị chính trị của Tăng gia.
Nhưng như vậy tất nhiên là chưa đủ, chủ yếu là lổ hỗng vể vốn.
Tăng Tâm Lâm lại cầm lấy điện thoại, gọi đi, đầu dây bên kia là giọng nói của một phụ nữ.
- Cậu Tăng làm sao có thời gian mà gọi điện cho tôi vậy? Giọng nói của người phụ nữ ở đầu đây bên kia có chút quyến rũ.
Tăng Tâm Lâm chửi thầm ả hồ ly kia nhưng ngoài miệng lại khen:
- Giám đốc Trương là một người xinh đẹp như vậy, làm gì có thời gian rảnh để ý tới kẻ hèn mọn như tôi.
Ả ta cười khanh khách nói:
- Cậu Tăng thật dẻo miệng mà, rốt cuộc có chuyện gì mà tìm đến tôi đây?
- Là như thế này, Trường Lâm của chúng tôi đột nhiên có chút khó khăn, hy vọng giám đốc Trương cho chúng tôi mượn chút tiền.
Tăng Tâm Lâm sốt ruột nên nói thẳng.
Giám đốc Trương trầm mặc nói:
- Tăng thiếu gia, không phải tôi keo kiệt nhưng lần trước ngân hàng bị ςướק, cậu cũng biết đó. Bây giờ ngân hàng chúng tôi lộn xộn hơn trước, có nhiều chuyện không thuận lợi. Nếu không có thế chấp thì mượn được nhiều nhất là một trăm năm mươi triệu, cậu xem có được không?
- Vậy thì tôi sẽ thế chấp, công ty con và tài sản của tôi đều được.
- Nếu thế chấp thì tiền cũng không thể ngay lập tức mà chuyển vào tài khoản được.
Giám đốc Trương nói.
- Sao chứ? Chị đùa tôi à?
Tăng Tâm Lâm nghiến răng thở dài:
- Vậy được, một trăm năm mươi triệu vậy.
Có thêm xu nào hay xu ấy, Tăng Tâm Lâm liên tục gọi điện thoại đến mười mấy tổ chức ngân hàng, xoay sở được hơn một tỷ. Nhưng vừa vào inte xem động tĩnh trên thị trường cổ phiếu thì gã phát hiện vẫn không đủ vốn, muốn ngăn cản cục diện thê thảm này thì phải có tiền.
Suy nghĩ thật lâu, Tăng Tâm Lâm mới nhấc máy lên gọi đến số mà nếu không phải cực chẳng đã thì hắn tuyệt đối không dám gọi.
Một hồi sau mới có người nghe điện thoại, đầu dây kia truyền đến một giọng nói có vẻ già dặn:
- Tâm Lâm, ông đã biết chuyện của cháu rồi.
- Thưa ông nội, việc này là do cháu sơ suất nhưng bây giờ cháu đã mượn đủ số tiền, chỉ cần có thêm một tỷ nữa, cháu tin là có thể chuyển bại thành thắng. Chúng ta làm chủ, chúng ta nhất định có thể làm được mà.
Tăng Tâm Lâm khẩn thiết nói.
Ông Tăng im lặng một lát rồi hỏi:
- Con vừa mới nói cần bao nhiêu tiền nữa?
Tăng Tâm Lâm cảm thấy rất vui, gã biết chủ sở hữu hiện giờ của Tăng gia mặc dù đã chuyển giao cho cha gã nhưng người lèo lái thật sự lại là người ông suốt ngày ru rú trong nhà. Chỉ cần ông gật đầu thì tiền vốn hiện có của các sản nghiệp thuộc Tăng gia đều không thành vấn đề.
- Một tỷ! Con chỉ cần một tỷ thôi, nếu cửa ải này vượt qua được thì chúng ta nhất định có thể kiếm lại được.
Tăng Tâm Lâm nuốt giọng nói.
- Tâm Lâm à, cháu từ bỏ đi, đừng nói một tỷ mà ngay cả năm trăm triệu ông cũng không thể đưa ngay cho cháu được, hơn nữa, theo như ông biết, cho dù đưa cháu hai tỷ thì cũng không chắc có thể vượt qua khó khăn này.
Ông Tăng thở dài nói.
Mặt Tăng Tâm Lâm tái mét, không cam lòng mà nói:
- Tại sao? Ông à, ông nhất định có thể điều tra vụ việc này là do ai gây ra, là Ngọc Lôi, đúng không ạ?
- Đúng vậy, theo như tình báo cho biết thì đó là do Lâm Nhược Khê của Ngọc Lôi làm.
- Ông nội cũng đã hiều rõ rồi đó, lần này Ngọc Lôi đã đầu tư năm tỷ, bọn họ có tiền nhưng cũng không thể ngay lập tức mà chi ra năm tỷ.
Tăng Tâm Lâm xác định chính Lâm Nhược Khê đã làm ra trò quỷ quái này, cảm thấy bực bội trong lòng.
Ông Tăng hỏi:
- Nếu lại thêm một Khoa học Kỹ thuật Đông Hoa, một Hứa Trí Hoành của Hứa gia nữa thì sao.
Tăng Tâm Lâm cảm thấy như sét đánh ngang tai, run rẩy cầm điện thoại.
- Hứa Trí Hoành?
Từ trước đến nay thì ba công ty luôn đối phó với Hứa Trí Hoành, gã là liên minh của Lâm Nhược Khê?
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã được làm sáng tỏ, nhưng cùng lúc đó, Tăng Tâm Lâm cảm thấy vô cùng lo sợ.
Cô gái kia, rốt cuộc đã làm ra chuyện kinh khủng như vậy.
- Tâm Lâm này, cháu vẫn còn trẻ, quá tin vào năng lực của bản thân và cách hấp dẫn người khác, trên thương trường, nam nữ không khác gì nhau, không có tình cảm sâu đậm, nếu có chỉ là lừa gạt nhau mà thôi, chỉ cần có có chút lợi ích thì một doanh nhân thành công cũng không bỏ qua một cơ hội dù nhỏ nhất.
Ông Tăng nói tiếp:
- Lần này cháu đã thua rồi, rất triệt để, bởi vì Lâm Nhược Khê không sử dụng những cách phi pháp, gây nguy hại cho xã hội nên cô ta thắng rất xuất sắc, nếu là ta, ta cũng phải khâm phục phương pháp và trí tuệ của cô ta.
- Ông nội, con không cam lòng, con... con đã cực khổ để làm cho Trường Lâm có thể đứng vững ở Trung Hải, hơn nữa vừa mới có được một vụ làm ăn lớn, con.... làm sao có thể lùi bước như vậy được?
Tăng Tâm Lâm khó mà kiềm nén cảm xúc của mình.
Ông Tăng trầm giọng nói:
- Thua thì cũng đã thua rồi, cơ hội không phải là không có nữa, nếu con muốn chiến thắng kẻ thù thì đừng bao giờ sợ thất bại.
Tăng Tâm Lâm nắm chặt điện thoại, một hồi lâu mới thở dài:
- Dạ, con hiểu rồi!
Cùng lúc đó, trong khu nghỉ mát tư nhân của Lâm Nhược Khê, không khí trong phòng máy tính bí mật lại không giống nhau.
Hơn mười cái màn hình máy tính to nhỏ khác nhau đang hoạt động với tốc độ cao, chín người mặc đồ khác nhau, những nhân viên này mỗi người một vẻ, ngồi ở trung tâm, điều khiển tốc độ đôi tay rất nhanh.
Trên màn hình lớn, giá cổ phiếu của Trường Lâm lúc cao lúc thấp nhưng là một đường cong đi xuống, không khí có vẻ nặng nề.
Lâm Nhược Khê đứng trên bậc cao sau lưng, đang khoanh hai tay trước иgự¢, vẻ mặt lạnh lùng nhìn màn hình lớn, không nói tiếng nào.
Phía sau Lâm Nhược Khê là Dương Thần và Mạc Thiện Ny, Hứa Trí Hoành đang ngồi bên một cái bàn tròn, họ cùng xem cả tòa tháp truyền thông Trường Lâm sụp đổ.
Ngô Nguyệt đi lên, đẩy gọng kính lên, báo cáo với Lâm Nhược Khê:
- Thưa Chủ tịch Lâm, Trường Lâm đã không còn khả năng mua lại bất cứ cổ phiếu nào của họ, toàn bộ dân chứng khoán cũng sẽ không mua cổ phiếu nữa, chỉ biết tiếp tục bán tháo, Trường Lâm sẽ phá sản thôi.
- Tôi biết rồi, cứ để Athena tiếp tục chú ý tình hình phía công ty đó, sau khi kết thúc, cô dẫn bọn họ cùng đến tham gia lễ mừng thành công, Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng nói.
Vừa mới đánh được một đối thủ ngang tài ngang sức nhưng người phụ nữ này vẫn không thấy vui.
Ở dưới bấc thang, cô Athena trẻ tuổi quay đầu lại. Đây là cô gái châu Á tóc nâu quăn, miệng đang ngậm một cây kẹo, cô vui vẻ nói tiếng Hoa Hạ:
- Sếp, công việc lần này bận lâu như thế, giờ cho chúng tôi nghỉ phép đi!
Lâm Nhược Khê ít khi vừa cười vừa nói:
- Được thôi, cho mọi người nghỉ ngơi một tháng, mỗi người được thưởng hai trăm ngàn đi du lịch.
- Tuyệt quá! Vài người đàn ông nước ngoài vui mừng vỗ tay.
Dương Thần nhìn cảnh tượng này từ phía sau mà nhăn mày nhíu mặt, hắn bèn hỏi Mạc Thiện Ny:
Em cứ vậy mà phát lương cho họ sao?
- Chỉ có hai trăm nghìn thôi mà, cô Athena nói, tiền lương mỗi năm của một người cộng thêm tiền thưởng, ít nhất cũng được ba triệu, làm nhân tài rất có lợi mà?
Mạc Thiện Ny liếc hắn một cái.
Dương Thần bất mãn lẩm bẩm:
Làm sao trong một năm mà anh chỉ có một triệu mấy vậy, thật không công bằng, anh cũng là người có tài mà.
Hứa Trí Hoành ở một bên cười nói:
Thưa ông Dương, bàn bạc tiền lương với vợ ông cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
- Quả là ông đang ghen tỵ.
Dương Thần nói xong cũng không để ý tới gã mà nói với Lâm Nhược Khê:
Bà xã à, đòi tiền cũng không hợp lý lắm, chuyện nhỏ này về nhà rồi tính, em hãy nói cho anh biết rốt cuộc là như thế nào đây.
- Dương Thần nhìn lại hiện tại, chỉ phát hiện truyền thông Trường Lâm sắp sụp đổ, nhưng hắn là một trong những người phụ trách việc hợp tác của ba công ty, cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như thế này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc