Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 185

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Nơi chốn kỳ quái
Lúc Dương Thần mát xa xong đôi chân thối, đi đôi tất vào, mang đôi dép lê bông trở lại chỗ họp ở tầng thượng tòa nhà Đế Vương, việc đàm phán hợp tác tam phương đã hoàn thành trong bữa tiệc tối.
Nhưng đám vệ sĩ đứng ngoài hội trường rõ ràng lại nhiều gấp đôi, rõ ràng là chuyện đấu súng vừa rồi đã truyền khắp mọi người trong tòa nhà, nhưng vì cảnh sát phong tỏa nên mọi người đành phải tiếp tục trao đổi ở trong này.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần xắn ống quần, đi dép lê như một lão nông dân đi vào một nơi trang trọng như vậy, chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn.
Lý Mộ Hoa và Tăng Tâm Lâm lại mỉm cười với Dương Thần.
- Dương tiên sinh, thật tiếc anh không đến lúc chúng tôi nói chuyện.
Lý Mộ Hoa khách khí nói, cho dù Dương Thần chỉ là nhân viên quèn ở Ngọc Lôi.
Dương Thần lắc lắc đầu nói:
- Tôi tham gia có nghe cũng không hiểu, mọi người bàn xong chưa, tôi chưa ăn tối, đợi mọi người xong còn đi ăn cơm.
Ngay trước mặt nhiều đại diện công ty lớn như vậy nói một câu giống như chuyện phiếm quả khiến người khác “khâm phục”, cũng may tất cả mọi người không ai so đo với hắn, coi hắn như tên hề, chỉ cười trừ.
Tăng Tâm Lâm thân thiết nói với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, nếu mọi người đã bàn xong, chúng ta làm bước cuối cùng, kí tên vào hiệp nghị.
- Tôi không có ý kiến gì, tổng giám đốc Lý thì sao?
Lâm Nhược Khê hỏi Lý Mộ Hoa.
Lý Mộ Hoa cười nói:
- Đã chờ lâu rồi, haha.
Ba bên vỗ tay một cái, từng trợ lý của mỗi bên lập tức đem bản hợp đồng đã đóng dấu và phê duyệt đặt lên chiếc bàn dài ký tên. Người của ba công ty đều mỉm cười, đứng đằng sau tổng giám đốc của mình, tất cả đều có vẻ mong chờ, dù sao mọi người cũng biết rõ, hợp tác như vậy sẽ đem lại lợi nhuận khó có thể phỏng đoán được.
Mạc Thiện Ny cũng không biết từ đâu đem tới cho Dương Thần một đôi giày da, thúc giục:
- Mau thay vào, đi dép lê thì còn ra thể thống gì nữa!
- Đợi lúc nữa là về rồi, còn thay làm gì.
Dương Thần thản nhiên cười nói, đôi giày kia của hắn vì dính máu nên đã bị ném đi rồi.
Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái nói:
- Vẫn chưa xong đâu, đợi ký xong hiệp nghị còn phải đi đến một chỗ.
Dương Thần khó hiểu sờ sờ đầu nói:
- Còn việc gì nữa? Cơm tối ăn rồi, hiệp nghị ký rồi, chưa được đi ngủ sao?
- Bảo anh thay thì cứ thay, nói nhiều vậy làm gì?
Dương Thần đành phải ngoan ngoãn đi đôi giày da vào, cùng Mạc Thiện Ny đứng sau Lâm Nhược Khê.
Từng trang hợp đồng được ký tên, khoảng năm phút sau mới hoàn thành, tất cả các chi tiết đều được xác nhận, bản hợp đồng giá trị vô cùng lớn lập tức có hiệu lực.
Lần này, nhóm lãnh đạo cấp cao của cả ba công ty đều tươi cười bắt tay nhau, ngay cả Dương Thần cũng bị vài người không quen biết chào hỏi, người duy nhất hắn biết là phó chủ tịch béo của Trường Lâm, Lục Đào.
Lâm Nhược Khê bắt tay Lý Mộ Hoa, Tăng Tâm Lâm, thản nhiên nói:
- Dựa theo hiệp nghị, trước mười hai giờ trưa mai, Ngọc Lôi chúng tôi sẽ chuyển năm tỷ đến tài khoản chung của ngân hàng Thụy Sĩ.
- Trường Lâm chúng tôi cũng sẽ góp năm tỷ vào, đến lúc đó cộng thêm hai tỷ và kỹ thuật của tập đoàn Mộ Vân của tổng giám đốc Lý, tôi nghĩ không đến nửa năm, dòng sản phẩm có thể tung ra thị trường rồi.
Lý Mộ Hoa tự tin nói:
- Có sự ủng hộ mạnh mẽ của hai quý công ty, tất nhiên sản phẩm của chúng ta sẽ sớm được tung ra thị trường. Đến lúc đó, Hứa gia tuy có phòng thí nghiệm Guillian, nhưng không đủ tài chính, cũng không thể chống lại được mười hai tỉ của chúng ta, ai xâm nhập thị trường trước, người đó chiếm quyền chủ động, hai vị cứ yên tâm ngồi hốt bạc.
Sau khi nói mấy lời khách sáo, mọi người của ba công ty mới bắt đầu tạm biệt nhau, chuẩn bị cho việc quan trọng ngày mai bắt đầu các hạng mục.
Ngọc Lôi là chủ nhà nên là công ty sau cùng rời khỏi. Dương Thần được Mạc Thiện Ny dẫn đến bãi để xe của tòa nhà Đế Vương gặp Lâm Nhược Khê đến chậm hơn.
Lâm Nhược Khê có hơi mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp đi tới, dưới ánh đèn, nước da trắng dường như trong suốt, thấy Dương Thần và Mạc Thiện Ny đứng chờ cùng nhau, cô thản nhiên nói:
- Lên xe đi, Thiện Ny, cậu lái xe.
Nói xong, Lâm Nhược Khê tự mình ngồi vào ghế sau xe.
Vì vậy, Dương Thần nhất định phải lựa chọn, hoặc ngồi ở ghế lái phụ cùng Mạc Thiện Ny, hoặc ngồi sau cùng với Lâm Nhược Khê.
Cô bé này bắt mình lựa chọn đây, Dương Thần bất đắc dĩ nhìn Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny cười, trừng mắt, tỏ vẻ cô không quan tâm.
Dương Thần cũng không chậm trễ, ngồi vào cạnh Lâm Nhược Khê, hỏi:
- Đã muộn thế này, không về nhà còn đi đâu?
Lâm Nhược Khê hơi híp mắt, giống như đang nghỉ ngơi, nói:
- Đến một làng du lịch của em.
- Sao đang yên lành lại đi làng du lịch?
Dương Thần càng nghi hoặc, chuyện này thật kỳ lạ.
- Đi ngủ.
Lâm Nhược Khê nói xong, không nói chuyện nữa.
Mạc Thiện Ny lái xe không nhanh, tuy buổi tối xe trên đường cao tốc rất ít nhưng cũng đến mười phút sau mới tới được làng du lịch theo ý Lâm Nhược Khê.
Đi vào trong làng du lịch, thư ký Ngô Nguyệt của Lâm Nhược Khê đã tới từ trước, cùng một đám nhân viên phục vụ ra nghênh đón.
- Tổng giám đốc Lâm, Trưởng ban Mạc, phòng đã bố trí xong, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ ngơi.
Ngô Nguyệt sắc mặt lạnh băng, giống như một Lâm Nhược Khê khác.
- Làm cho Dương Thần bữa tối, cho anh ta một căn phòng.
Lâm Nhược Khê nói.
Ngô Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn Dương Thần, dường như không hiểu vì sao Dương Thần lại đến đây, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Vâng.
Dương Thần không tin nổi, vẫn biết Ngô Nguyệt luôn giúp Lâm Nhược Khê xử lý công việc, nhưng không phải việc gì cũng do cô đích thân làm, Ngô Nguyệt đã đến làng du lịch này trước, tất nhiên không thể đơn giản chỉ vì đặt phòng.
Nhưng Lâm Nhược Khê tuy không nói năng gì, lại không quên ông xã của cô chưa ăn cơm, coi như là cũng có lòng nhớ thương, điều này khiến Dương Thần khá vừa lòng.
Sau một đêm ở phòng ngủ sạch đẹp của làng du lịch, sáng sớm tinh mơ Dương Thần đã đi một vòng bên trong làng du lịch.
Toàn bộ làng du lịch cách nội thành Trung Hải không xa, gần đó có một thị trấn nhỏ, cách làng du lịch bởi một hồ nước lớn, ba phía đều là đồi núi thấp thấp vây quanh, cảnh vật thanh tĩnh.
Dương Thần cảm thấy kỳ diệu vì trong làng du lịch rất ít xe, phòng khách cũng không nhiều, đừng nói là làng du lịch, nơi này giống khu giải trí tư nhân hơn, những người khách bên ngoài cực kì ít.
Lúc Dương Thần định trở về phòng, một gã phục vụ đột nhiên đi tới từ phía sau, gọi:
- Dương tiên sinh, tổng giám đốc Lâm mời anh đi ăn sáng.
Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny đều dậy sớm như vậy, lúc hắn vào phòng ăn tự chọn đã thấy hai người phụ nữ kia đang đứng đối diện nhau ăn salad, uống nước ép hoa quả tươi, đang nói gì đó, thấy Dương Thần tới, cả hai chỉ gật gật đầu chào.
Dương Thần lấy một đĩa miến, kéo ghế ngồi vào giữa hai người, cười hỏi:
- Hai người không định đến đây nghỉ ngơi thật chứ?
- Lần này anh là người phụ trách hạng mục hợp tác quan trọng, coi như là cũng có công, cho anh đến xem một vở kịch.
Lâm Nhược Khê nói.
- Kịch gì vậy?
- Anh biết nội dung chính của hiệp ước lần này.
Dương Thần gật đầu nói:
- Ngọc Lôi và Trường Lâm mỗi bên góp năm tỷ, Mộ Vân góp hai tỷ cùng viện nghiên cứu kỹ thuật Mộ Vân, ba bên cùng dùng một tài khoản, khai thác, phát triển vốn cố định, không thể tự tiện dùng tiền cho việc khác, chỉ dùng để nghiên cứu chế tạo, đưa sản phẩm ra thị trường, Ngọc Lôi phụ trách tiêu thụ, lấy 65% lợi nhuận, Trường Lâm lấy 25%, Mộ Vân lấy 20% lợi nhuận.
Lâm Nhược Khê cười nhạt liếc hắn nói:
- 65% lợi nhuận là do thỏa thuận ngầm với Mộ Vân, em rất ngạc nhiên, không biết anh làm thế nào lại đạt được thành quả này, nhưng anh làm rất tốt.
- Đây là bà xã khích lệ ông xã, hay là bà chủ khích lệ nhân viên đây?
Dương Thần cười hỏi.
- Có gì khác nhau à?
Lâm Nhược Khê nhíu mày, cô cảm thấy Dương Thần miệng lưỡi giảo hoạt.
- Đương nhiên là khác nhau, bà xã khích lệ ông xã thì phải được hôn, bà chủ khen thưởng nhân viên thì phải được tiền thưởng.
Dương Thần nghiêm trang nói.
Lâm Nhược Khê mặt đỏ lên, Mạc Thiện Ny ngồi đối diện, thấy gã này lại bắt đầu ba hoa, hắng giọng nói:
- Ăn nhanh lên, Hứa Trí Hoành chắc sắp đến rồi.
- Này, sao lại đột nhiên nói sang chuyện khác… Từ từ đã, cô nói Hứa Trí Hoành?
Dương Thần càng không hiểu, nói:
- Sao lại còn quan hệ với Hứa Trí Hoành?
Không đợi Dương Thần hỏi tiếp, một phía nhà ăn đã vang lên tiếng cười sang sảng.
- Ha ha, Dương tiên sinh, vở kịch hay như vậy không thế thiếu tôi.
Hứa Trí Hoành mặc bộ vest trắng, đeo cà vạt đỏ, nhìn như hoàng tử bạch mã tuấn tú, đi theo sau là Mao Cầu tóc như tổ quạ, nhìn như mới ngủ dậy, cả hai đi về hướng ba người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc