Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1417

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Hấp dẫn của việc về nhà
- Em… em đi pha cho anh cốc nước chanh, em mang đến chanh tự trồng, muốn làm cho Lam Lam thử, bây giờ cho anh thử trước.
Đường Uyển nhận thấy được ánh mắt nóng như lửa của hắn, đỏ mặt đẩy Dương Thần ra, muốn chạy xuống lầu.
Dương Thần nào thả cô đi, một tay ôm chặt cô, vài phần bá đạo đặt lên hành lang trên vách tường.
Đường Uyển duyên dáng kêu lên một tiếng, đôi môi lại bị Dương Thần nhu thuận cắn lấy, bị đầu lưỡi mạnh mẽ có lực đột phá khớp hàm, càn quét một trận trong khoang miệng.
Tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông khiến đầu óc Đường Uyển choáng váng, trong nụ hôn ẩm ướt mơ hồ khiến Đường Uyển nhạy cảm nhận thấy được thân thể có được cảm giác, miệng thở hương lan, ánh mắt mê ly.
- Nước chanh thì có gì ngon chứ, anh muốn uống là uống nước miếng của em.
Dương Thần liếm liếm môi, cười tà nói.
- Đừng nói như vậy… như vậy…
Đường Uyển cảm thấy rất thô tục, nhưng lại không biết vì cái gì mà tim lại đập mạnh kinh hoàng, giống như vô cùng hưng phấn.
Dương Thần vươn đầu lưỡi lướt qua khuôn mặt trơn bóng mềm mại kia, da thịt của Đường Uyển được dưỡng giống như các cô gái mới lớn, căn bản không trang điểm chút nào, nhẵn nhụi như bạch ngọc.
Bị hắn liếm như vậy, cả người Đường Uyển giật mình một cái, ở phía dưới rất không chịu thua kém mà bắt đầu chảy ra từng giọt từng giọt.
- Ngoài miệng nói anh ‘ghê tởm’, nhưng thân thể của em hình như rất thích, Tiểu Uyển, em thật sự là càng ngày càng học hư.
Dương Thần đùa giỡn hồng nhan, dương dương tự đắc.
Đường Uyển bị hắn đùa giỡn có chút hờn dỗi, mình cũng nhanh như vậy đã không đứng vững rồi còn khiến mình bị chê cười, trong lòng không khỏi cứng lại, đưa ra một bàn tay bắt lấy chỗ giữa hai chân Dương Thần.
- Ô!
Dương Thần hét to một tiếng, cũng không phải là đau, mà là bàn tay mềm mại kia đang bao trùm lên vận mệnh của mình, thật là vô cùng thoải mái.
Mặt Đường Uyển trở nên hồng hào, con ngươi di chuyển nói,
- Anh bắt nạt em nữa, có tin em sẽ bốp chặt anh!
Dương Thần hắc hắc nhe răng cười xấu xa,
- Em muốn lấy bạo chế bạo với anh? Tốt lắm, xem đêm nay ai nhận thua trước.
Nói xong, Dương Thần ôm ngang thân mình cô, nhanh như chớp đi vào phòng mình.
Thân cận một hồi, đương nhiên thiên lôi câu địa hỏa, suốt nhiều giờ, toàn bộ căn phòng đều bị bao phủ trong một mảnh phiến hồng, vũ vân phiên phúc.
Đường Uyển ngày càng tu luyện ra kết quả, ‘sức chịu đựng’ đã mạnh hơn trước rất nhiều, đánh nhau kịch liệt với Dương Thần hơn hai giờ, cũng không biết toàn thân đã co rút đến lần thứ mấy, rốt cuộc cũng bại trận.
Ra trải giường của Dương Thần giống như bị nhúng nước, cái này khiến cả hai người đều không muốn nằm trên giường.
Ôm Đường Uyển đi tới ban công, sắc trời đen kịt, biện viên Tây Giao cũng không có ai sẽ đi qua, Dương Thần ngồi ở trên ghế nằm, đặt Đường Uyển trong lòng иgự¢ mình.
Dưới bầu trời sao yên lặng, gió đêm thổi nhẹ, hưởng thụ vui thích an bình thư nhàn
- Tiểu Uyển, về sau em có thể đừng phun nhiều nước như vậy được không, ngày mai lúc Mẫn Quyên giặt ra trải giường nhất định sẽ dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn anh.
Dương Thần ra vẻ bất đắc dĩ vui đùa nói.
Đường Uyển cũng không còn khí lực để đánh hắn, cô nói,
- Cũng không phải chuyện em có thể khống chế, ai giống anh, suốt hai giờ đồng hồ mới có một lần.
Hai người lúc này ‘thẳng thắn thành khẩn’, không có gì giấu giếm, nói tới những chuyện này cũng không hề xấu hổ.
Lúc này, Đường Uyển nhìn về phía xa, đến tòa nhà chỗ Lâm Nhược Khê ở, nhớ tới chuyện ở quán bar buổi tối, buồn bã nói:
- Dương Thần, tối nay em đi tìm Lâm Nhược Khê.
Dương Thần vừa mới còn không tập trung biểu tình hơi run lên một thoáng, lộ ra vài phần mất tự nhiên, hồi lâu sau mới gượng cười nói:
- Ô, vậy sao?
- Nhìn anh xem.
Đường Uyển chú ý tới biến hóa tâm tình hắn, hí mắt nói:
- Giả bộ bình tĩnh, khẳng định đã tò mò đến ૮ɦếƭ không biết em nói gì với cô ấy.
Nét mặt của Dương Thần đỏ lên,
- Hừ, biết rồi còn không nhanh nói.
Đường Uyển có chút phong tình chu miệng, loại biểu tình bướng bỉnh này, nếu không phải là ở trước mặt người đàn ông mình thích, nhất định là không có khả năng xuất hiện.
- Em chỉ là nghĩ ra không thông, Lâm Nhược Khê cũng không phải người phụ nữ ngu xuẩn, cho dù cô ấy bởi vì anh phong lưu, muốn cãi nhau ầm ĩ một trận, cũng là nên có giới hạn. Cô ấy sao có thể thật sự bỏ lại vị trí chính cung nương nương của mình.
- Thỉnh thoảng cáu kỉnh đùa giỡn với anh, để anh ngoan ngoãn ở lại bên người cô ấy, còn có thể ra chiêu gì. Cho nên em vốn nghĩ, cô ấy hẳn là chờ một bậc thang để xuống, em là căn cứ vào tâm tư của cô ấy để nghĩ. Dù sao cô ấy chỉnh anh như vậy, đối với hai người đều không tốt, anh không tốt rồi, lòng em cũng không thể dễ chịu.
Đường Uyển ôn nhu nói.
Trong lòng Dương Thần trở nên ấm áp, Đường Uyển nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại là ý tưởng trả giá vô tư.
- Anh đoán xem em tìm thấy cô ấy ở đâu?
Đường Uyển hỏi.
- Làm sao anh biết, nhưng, cô ấy không phải ở công ty, hẳn là ở nhà. Cô ấy là người cuồng công việc, điều đó kỳ thật chưa bao giờ thay đổi.
Dương Thần vài phần hoài niệm cười cười, lúc trước vì chuyện Lâm Nhược Khê quá cực nhọc còn thường xuyên cãi nhau với cô. Nhưng hiện giờ… cảnh còn người mất.
Đường Uyển lắc lắc ngón tay,
- Anh đoán sai rồi, cô ấy ở quán bar nơi hai người lần đầu tiên gặp nhau, còn ở đó một mình uống Whiskey.
Ánh mắt Dương Thần ngưng lại, vài phần ngạc nhiên và mừng rỡ,
- Thật không?
- Anh đừng quá vui mừng, em lúc đầu cũng nghĩ là cô ấy nhớ đến anh mới tới đó. Nhưng cô ấy nói cho em biết, cô ấy chỉ là muốn đặt dấu chấm hết ở nơi đã bắt đầu đó thôi. Em có thể nghe ra, cô ấy không phải là nói đùa, cô ấy thật sự rất để ý… chuyện Lam Lam là con gái của Mười Bảy.
Dương Thần không khỏi nổi lên tia chua sót và đau thương, ngọn lửa của tia hy vọng vừa dấy lên cũng bị gió đêm dập tắt.
Đường Uyển vài phần nghi hoặc nói:
- Còn có một chuyện, em cảm thấy rất kỳ lạ…
Nói xong, Đường Uyển kể lại chuyện Lâm Nhược Khê bị ba người kia chặn lại, lại đột nhiên dở thủ đoạn lôi đình để đánh cho người kia chảy máu mũi.
- Em cảm giác được cô ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi, hoặc là nói… có thêm thứ gì đó mà lúc trước không có.
Đường Uyển buồn bực nói.
Dương Thần đương nhiên biết Đường Uyển nói là cái gì, hắn sao có thể không rõ, lúc trước ở Yến Kinh Lâm Nhược Khê một người đánh ૮ɦếƭ hơn mười người luyện võ Hậu Thiên, lại so chiêu với mình ở hậu trường chỗ Tuệ Lâm nghỉ ngơi.
Đây đều là chuyện không tưởng, nhưng Dương Thần cũng không hỏi nhiều, nếu cô không nói, hắn sẽ không ép cô, huống hồ bản thân Lâm Nhược Khê không hẳn đã rõ ràng.
Nói chuyện với Đường Uyển rồi hai người trực tiếp ở ban công ngủ cho đến lúc hừng đông, may là cũng không có cơn gió nào gây phiền toái, chỉ là sau khi tỉnh lại thì cảm thấy có chút hoang đường.
Mạc Thiến Ny đi Địa Trung Hải, tạm thời Dương Thần cũng muốn để các cô chuyên tâm tu luyện, cũng không gọi các cô mau chóng trở về.
Đường Uyển vui vẻ tiếp nhận ‘công việc’ của Mạc Thiến Ny, cùng Mẫn Quyên phụ trách chăm sóc Lam Lam.
Dù sao cô cũng là người một tay nuôi Đường Đường lớn như vậy, Đường Uyển cũng có kinh nghiệm chăm trẻ con, rất dễ dàng làm tốt quan hệ với Lam Lam, hơn nữa cô là Chủ tịch Tập đoàn Phong Lâm, kỳ thật thời gian đi làm cũng không cần nhiều, ngoài rất nhiều quyết sách quan trọng, bình thường đều là rảnh rỗi, quả thật là tiện hơn Mạc Thiến Ny nhiều.
Bé mập kỳ thật cũng đã quen với Đường Uyển nên không có ý kiến gì, dù sao đồ ăn dì Đường Uyển làm cũng rất ngon, còn có rất nhiều tiền mua đồ chơi cho mình, như vậy là đủ rồi.
Còn Dương Thần về đến nhà, Lam Lam cũng không thấy kỳ quái nhiều lắm, cha mình luôn thần thần bí bí, ngày ngày đều không biết làm những việc gì, cô vẫn là thích chơi trò chơi với mấy người dì tương đối ‘thông minh’ Tiêu Chỉ Tình, Jane hơn. Về phần dì An Tâm, thật sự rất ‘ngốc’, vẫn là lúc đi công viên trò chơi gọi đi chơi cùng thì tốt hơn.
Dương Thần ở nhà hai ngày, ngoài chơi cùng Lam Lam, dạy luyện công, thì chính là suy nghĩ làm sao để khôi phục lại tu vi của mình. Thậm chí buổi tối đều nhịn không tìm những cô gái khác để hưởng thụ thân mật cá nhân, mặc dù hiện giờ đã không còn Lâm Nhược Khê quản hắn nữa.
Khôi phục tu vi, Dương Thần vội vã không thể chờ đợi được, tư vị vô lực phản kháng thật khó chịu!
Hai ngày qua đi, sáng sớm ✓ú Vương đột nhiên mang theo một cái hộp gấm chạy tới, có chút khó có thể mở miệng thở dài nói:
- Cô gia, thứ này, tiểu thư nói tôi chuyển cho cậu.
Dương Thần khó hiểu cầm lấy, ở bên trong, chính là chiếc vòng tay phượng tường màu xanh ngọc sáng long lanh!
Chiếc vòng tay đại biểu cho nữ chủ nhân Dương gia, pháp bảo hộ thân thần kỳ này, Lâm Nhược Khê trả lại cho mình, ý tứ đã quá rõ ràng.
Dương Thần cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau khi nhận lấy thì trực tiếp bỏ vào trong giới chỉ không gian.
Lâm Nhược Khê nếu không muốn đeo, mình sẽ không miễn cưỡng cô ấy. Đều đã nói buông tay, không thể nuốt lời, nhưng Dương Thần cũng không định sẽ đưa cho người phụ nữ khác.
Chuyện này khiến tâm tình của Dương Thần có chút trầm xuống, nhưng tối hôm đó, kích động chạy tới chỗ Tiêu Chỉ Tình và Jane, lại mang đến cho Dương Thần một tin tức tốt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc