Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1310

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Đèn cạn dầu
Dương Thần cảm thấy Ngọc Tuyết Ngưng này nhìn như thiên kiều bá mị, lại tinh khiết như hoa sen nổi trên mặt nước, nhưng trong lòng hoàn toàn là loại người âm tàn cay độc, tu vi lại sâu không lường được, không thể không đề phòng.
- Cung chủ đã cải trang vi hành xong, trừng phạt thủ hạ, vậy chúng ta cũng nên đi rồi.
Ánh mắt Dương Thần báo cho Tuệ Lâm, dự định thoát thân càng sớm càng tốt.
Tuệ Lâm đâu còn dám ở lại lâu, nghĩ đến tất cả mỹ nữ trước mắt đều là bàn cờ hồ ly thiết lập, thấy Ngọc Tuyết Ngưng sợ sắp mất hồn, gắt gao đuổi theo.
Đôi mắt đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng hiện lên chút vẻ trêu tức, liên tục bước nhẹ, không biết tại sao đã chặn lại đường đi của Dương Thần.
- Dương công tử, nơi này rất gần Ngọc Hồ cung, không bằng hai vị đến chỗ Bổn cung ngồi một chút?
- Tôi thấy không cần thiết, tôi còn muốn mau chóng tới Thông Thiên hồ.
Dương Thần cẩn thận giữ khoảng cách.
Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách nói:
- Tuy trước kia Bổn cung có lừa dối thân phận với nhà ngươi, nhưng những lời khác đều không phải nói ngoa, Thông Thiên tháp mở ra dù sao cũng phải hơn nửa tháng nữa, Dương công tử lúc này đến trước, chỉ là một khoảng không mà thôi.
- Tâm tư Cung chủ hết thảy khó dò, Dương Thần tôi tuy không phải rất ngu, nhưng không thông minh đến có thể so đấu sống cùng cao thủ không biết bao nhiêu năm tháng như Cung chủ, Cung chủ hiển nhiên là trong lời có chuyện, không bằng nói thẳng ra đi.
Dương Thần biết rằng, người phụ nữ này không dễ dàng buông tha chính mình.
Ngọc Tuyết Ngưng nhẹ nhàng vân vê từng lọn tóc đen, nói:
- Dương công tử, kỳ thật Yêu tộc chúng tôi không phải không nói đạo lý, chỉ là nhân loại các người nhiều hư dĩ ủy xà, giả nhân giả nghĩa như vậy.
- Lần này từ trong cung đi ra, đầu tiên là nghe thủ hạ hồi báo, Bạch Cưu ở ngoài thành tàn sát bừa bãi nên tự mình đến xem xét thực hư. Thứ hai, cũng đúng lúc nhận được hồi báo của thủ hạ, có người mới tiến vào Vạn Yêu Giới.
- Ba anh em Xuyên Sơn từng tại rừng rậm Yêu Lục giao thủ với Dương công tử, tuy lời nói của bọn họ cực kỳ khó nghe, nhưng Bổn cung cũng sẽ không quá coi là thật, ít nhất hiện giờ, Bổn cung cũng không có dự định sẽ tìm lại danh dự cho bọn họ.
- Tôi lại không thể tin tưởng, người tự mình tìm thú vui, lại là một người phụ nữ tự biên tự diễn như Cung chủ, cũng cần phải mời khách vào nhà
Dương Thần cười nói.
Thần sắc Ngọc Tuyết Ngừng càng ra vẻ cân nhắc,
- Nói nhiều như vậy, Dương công tử rốt cuộc có đi hay không?
Dương Thần quả quyết lắc đầu,
- Không đi.
Ngọc Tuyết Ngưng tiếc hận thở thật dài.
- Như vậy, Bổn cung đành phải tự mình mời ngươi đi.
Lời vừa nói xong, Ngọc Tuyết Ngưng cả người tỏ ra khí chất của trong nháy mắt lui bước, ngược lại phát ra trận băng hàn thấu dương!
Người phụ nữ vẫn hơi mang ý cười, nhưng trong đôi con ngươi lại tràn đầy vẻ xơ xác tiêu điều không chút khách khí!
Dương Thần đều không hiểu, thù hận này rốt cuộc từ đâu ra, làm sao lại lửa giận ngập trời nhìn mình như vậy?
Dương Thần một tay đẩy Tuệ Lâm ra xa, tránh cho cô khỏi bị thương, bản thân lại không giữ chút nguyên khí trong đan điền nào, sững sờ đứng vững chống đở uy áp hung hãn!
Trong lúc nhất thời, dáng người mềm mại uyển chuyển của Ngọc Tuyết Ngưng dường như biến thành Cự nhân đứng giữa trời đất, ánh mắt ngạo nghễ kia, thật giống như cao hơn núi!
Dương Thần biết không thể lại bị áp bức như vậy, bất chấp tiết kiệm chân nguyên lực, thân thể phát ra lực đánh mạnh mẽ!
Một tay dấy lên nghiệp hỏa màu đỏ thẫm, trên tay kia một màn sương đen lượn lờ ngưng thành cây roi Minh thủy, tiếp đón Ngọc Tuyết Ngưng!
Ngọc Tuyết Ngưng khinh thường hừ lạnh một tiếng, dường như đang giễu cợt tài mọn của Thiên hỏa và Huyền thủy.
Đuôi bạc dài có sức chiến đấu siêu nhiên lúc trước phát huy ra, cũng không tiếp tục sử dụng, Ngọc Tuyết Ngưng chỉ nhấc tay áo, một dải lụa trắng lần nữa bay ra!
Dương Thần không chút sợ hãi một đấm giáng xuống, roi Minh thủy bay nhanh quấn quanh, ý đồ ăn mòn dải lụa trắng.
Nhưng lụa trắng không chút tổn hại, ngược lại còn phát huy ra lực lượng miên nhu liên tục, khống chế bên ngoài thân thể Dương Thần, căn bản không thể tiếp cận thân thể Ngọc Tuyết Ngưng.
Tuyệt cao chân nguyên lực cấp 9 khiến nội tâm Dương Thần chấn động mãnh liệt!
Đây đã không còn đơn giản như với Bạch Cưu kia, thực lực của Ngọc Tuyết Ngưng hoàn toàn tới một cấp độ khó có thể chống cự!
Dương Thần thậm chí còn hoài nghi, nếu Athena đánh với Hồ yêu này, cũng không chắc chiếm được tiện nghi!
Bởi vì áp chế của thực lực, sức mạnh thiên địa của Dương Thần lại khó có thể giống với chuyển hóa kéo dài không ngừng lúc bình thường, liên tục trốn tránh và tiến công bên trong, thời gian dần qua liền rơi vào thế hạ phong.
Ngọc Tuyết Ngưng hoàn toàn không xuất toàn lực, lụa trắng thiên biến vạn hóa trên không như giao long vẫy đuôi, lại như gió mát qua Sơn Cương, cương nhu có đủ, mơ hồ ẩn chứa đạo lý của thiên địa.
Dương Thần từ từ cảm nhận được, thủ đoạn này của Ngọc Tuyết Ngưng không phải là hình và lực, mà là theo ngộ và niệm, cảnh giới cao hơn chính mình. Cho nên, chính mình bất luận là ở chiêu số hay là cảnh giới, đều không thể chiến thắng người phụ nữ này.
- Dương công tử, Bổn cung khuyên ngươi ngoan ngoan theo ta trở về, nếu tiếp tục ngu xuẩn không nghe, Bổn cung sẽ phải trói ngươi lại.
Ngọc Tuyết Ngưng cười lạnh nói.
Chỉ có thể liều một lần…
Dương Thần lặng lẽ nói thầm trong lòng, cảm nhận được Chân nguyên lực nhanh chóng trôi đi, tiếp tục không sử dụng, chỉ sợ sẽ là quá muộn!
- Hỗn Độn đỉnh!
Tâm niệm vừa động, Hổn độn cự đỉnh trong đan điền cuối cùng một lần nữa bị Dương Thần gọi ra!
Cự định vừa ra, ám quang mãnh liệt, hơi thở hung ác tràn ngập khắp khu rừng!
Sắc mặt Ngọc Tuyết Ngưng cuối cùng có chút khẩn trương thay đổi, nhìn cự đỉnh xoay tròn giữa không trung, hoa văn xanh biếc cổ xưa, hơi thở trầm dày mênh ௱ôЛƓ, dường như có chút không thể tin được.
- Tiểu tử thối, Hỗn Độn đỉnh này tại sao lại ở trong tay ngươi!?
Ngọc Tuyết Ngưng đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, trước kia gọi ‘Dương công tử’, nhưng đó chỉ là làm trò mà thôi. Bây giờ nhìn thấy hung khí tiên đỉnh trong truyền thuyết thượng cổ, rốt cuộc cũng không còn thời gian đùa chơi Dương Thần, miệng hét to.
- Nếu bà đã nhận ra, còn muốn đối chọi với ta sao?
Dương Thần tế xuất còn dư lại lượng chân nguyên lớn, Hỗn Độn đỉnh ra vẻ chuẩn bị hướng về phía Ngọc Tuyết Ngưng.
Ngọc Tuyết Ngưng dáng vẻ coi thường bật cười ha hả, như là nghe được truyện cười vớ vẩn cực điểm,
- Hỗn Độn đỉnh mặc dù được gọi là tiên khí cực phẩm vượt qua phạm trù tiên khí, uy lực sâu không lường được, nhưng lại do người có tu vi ‘Thái thanh thần lôi kiếp’ khống chế, căn bản không thể phát huy ra uy lực thật sự của nó! Còn muốn lấy Hỗn Độn đỉnh để đối phó Bổn cung?
- Bổn cung khuyên ngươi vẫn là thu lại Hỗn Độn đỉnh này càng sớm càng tốt, chút tu vi ấy của ngươi, thường xuyên sử dụng Hỗn Độn đỉnh này, sớm muộn gì cũng bị mãnh thú cắn trả, Hỗn Độn là mãnh thú thượng cổ bất tử bất diệt, ngay cả tiên nhân thượng cổ cũng không thể không e dè nó, dù thế nào cũng không thể có chuyện.
- Mà ngươi lại là chủ nhân bị nó chọn trúng, cuối cùng sẽ là người không phải người, quỷ không ra quỷ, có lẽ sẽ thành con rối, hóa thành Hỗn Thế Ma Vương lục thân bất nhận. Đến lúc đó, có lẽ thời gian đã quá muộn.
Sắc mặt Dương Thần không đổi, nhưng trong lòng lại hoảng sợ.
Ngọc Tuyết Ngưng này rốt cuộc biết bao nhiêu thứ, không chỉ thấy rõ cảnh giới tu vi của mình, thậm chí còn hiểu biết về chuyện Hỗn Độn đỉnh sẽ cắn trả!
Chính mình thực sẽ bị Hỗn Độn ăn mòn?
Trong lúc nhất thời, gánh nặng trong lòng lại lần nữa gia tăng, hờ hững không nói.
Ngọc Tuyết Ngưng thu lụa trắng, chậm rãi đi tới phía Dương Thần, thản nhiên tự đắc.
- Ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của Bổn cung, trong Vạn Yêu Giới này, Bổn cung chưa bao giờ có đối thủ, tuy nơi này có tác dụng khắc chế đối với Yêu tộc, thực lực của Yêu tộc bị suy yếu rất lớn, nhưng tu vi của ngươi và Bổn cung kém nhau quá xa, cho dù Bổn cung không thể phát huy toàn bộ thực lực như bên ngoài, nhưng ngươi cũng không có chút cơ hội nào….
Hai nắm tay Dương Thần nắm chặt, mãnh liệt ngẩng đầu lên.
- Thật sao, tuy tôi cũng cảm thấy cơ hội không lớn, nhưng tôi cho tới giờ vốn không có thói quen nhận thua!
Vừa dứt lời, Hỗn Độn đỉnh kia ầm ầm trầm xuống, hung hăng ném về phía Ngọc Tuyết Ngưng!
Dung nhan thiên kiều bá mị xinh đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng hiện lên một chút âm lệ, không hề có ý né tránh!
- Không biết tốt xấu, tìm đường ૮ɦếƭ!
Đột nhiên, sau lưng cô ta lại lần nữa tuôn ra năm cái đuôi chồn cực lớn, vững vàng ᴆụng chạm với Hỗn Độn đỉnh kia!
Lực hút vốn không gì sánh kịp, lần này vừa muốn phát huy liền bị một cỗ nguyên lực đích thực dũng mãnh, sững sờ tạo thành lực phản tác dụng xoắn ốc, hoàn toàn không có hiệu quả!
Trên Hỗn Độn đỉnh, quang ảnh mãnh thú thoáng hiện, giống như vô cùng không cam lòng, lại vẫn như cũ bị năm cái đuôi lớn kia đánh trở về giữa không trung!
Lồng иgự¢ Dương Thần khó chịu, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, tu vi của Ngọc Tuyết Ngưng này cao hơn mình rất nhiều, bản thân dùng Hỗn Độn đỉnh vốn căng thẳng, lúc này lại càng giống lấy trứng chọi đá, múa rìu qua mắt thợ!
Tuệ Lâm ở phía xa vẫn luôn căng thẳng nhìn, thấy Dương Thần phun ra ngụm máu thì bất chấp nguy hiểm, cuống quít bay vọt tới.
- Dương đại ca! Anh thế nào rồi?
Dương Thần cảm thấy một trận suy yếu, khi cô gái đỡ lấy chính mình, không ngờ khống chế không nổi tựa vào người Tuệ Lâm.
Muốn nói với Tuệ Lâm bản thân không có gì đáng ngại, nhưng nói chuyện đều có chút lao lực, chỉ có thể lắc lắc đầu.
Lục phủ ngũ tạng sóng cuộn biển gầm, khắp nơi đều là nội thương, ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ cũng vì hao phí một lượng lớn nguyên khí, hồi phục vô cùng chậm.
Hỗn Độn đỉnh không cách nào tiếp tục chống đỡ, một luồng ánh sáng hiện lên liền quay về đan điền Dương Thần, không có động tĩnh.
- Hừ, Bổn cung sớm cảnh báo ngươi, bằng chút tu vi ấy của ngươi, dùng Hỗn Độn đỉnh đối phó với Yêu tộc tầm thường có lẽ còn được, muốn đối phó với Bổn cung, còn kém xa lắm!
Ngọc Tuyết Ngưng đã kiên nhẫn đến cực hạn, con ngươi sắc lạnh liếc mắt đã chạy tới, sau khi thấy sắc mặt trắng bệch của Tuệ Lâm thì cười lạnh một tiếng, phân ra hai dải lụa trắng, đồng thời quấn lấy Dương Thần và Tuệ Lâm!
- Hai người các ngươi, toàn bộ theo Bổn cung trở về!
Dương Thần cố gắng đẩy Tuệ Lâm ra, nhưng thân thể đã không nghe sai khiến, đây hình như là lần đầu tiên mình bị đánh cho chân nguyên giống như đèn hết dầu tắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và Tuệ Lâm bị cuốn lấy.
Ngọc Tuyết Ngưng xé hai mảnh lụa trắng ra, thân ảnh nhanh chóng bay về dãy núi phía xa, mà Dương Thần và Tuệ Lâm, giống như hai con rối gỗ, tùy ý bay theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc