Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1256

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Mẹ chơi ăn gian
Nhìn ba người mặt mày ủ dột, Dương Thần cũng không đành lòng đem những chuyện không hay ra kể, bèn tìm cách làm vui lòng các nàng.
Hắn ôm hôn các nàng, khuyên nhủ an ủi rồi chọc cho các nàng cười, cười thành tiếng rồi Dương Thần mới coi là thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới căn bệnh mình đang mắc, thật là không dễ chịu gì.
Khi Jane hỏi tới trong lúc hôn mê có xảy ra chuyện gì lạ không, Dương Thần cũng không có nói ra chuyện Hỗn Độn đỉnh, chỉ nói lúc ấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nhớ rõ xảy ra chuyện gì
Jane lại đem một ít số liệu giải thích cặn kẽ cho Dương Thần nghe, để cho Dương Thần hiểu rõ, bệnh của hắn đang càng ngày càng nghiêm trọng hơn, xem ra Hỗn Độn đỉnh thật sự là muốn mạng của hắn mà.
- Jane vẫn không thể dùng biện pháp khoa học để trị bệnh của anh sao?
Dương Thần vớt vát hy vọng, hết sức kìm chế nội tâm đang nổi sóng
Jane bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói :
- Em muốn lắm chứ, nhưng chỉ thuần túy theo y học nghiên cứu thì rất khó có đột phá, em đối với công pháp của Hoa Hạ cũng không hiểu rõ lắm, không có biện pháp tìm ra anh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì .
Dương Thần chợt vỗ đầu một cái.
- Anh thiếu chút nữa đã quên rồi, lần trước chưa kịp dạy em, lát nữa anh sẽ truyền cho em công pháp mà anh nghĩ ra. Mặc dù anh không thể ở bên cạnh hướng dẫn cụ thể, nhưng em thiên tư cực cao, mà em lại hiểu rõ ngôn ngữ Hoa Hạ, lĩnh ngộ hẳn không khó lắm. Có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi Ngưng Nhi cùng Sắc Vi, các nàng đều định cư ở ForgottenRealms.
- Thật sự…… có thể dạy em sao ? Hoa Hạ không phải là rất chú trọng việc giữ bí mật cho những môn công pháp này sao?
Jane có chút vui mừng, nàng còn tưởng rằng Dương Thần cũng không có ý niệm dạy nàng, dù sao nàng cũng là một cô gái phương Tây, lại vừa mới xác định quan hệ xong
- Em coi anh là cái gì, anh có thể nhẫn tâm nhìn em từng ngày một già đi sao? Em suy nghĩ quá nhiều rồi, anh chủ yếu vẫn là hy vọng người phụ nữ của mình có thể kéo dài tuổi thọ, vĩnh viễn thật xinh đẹp
Dương Thần vui vẻ nói .
Một bên Sắc Vi cùng Thái Ngưng thì mặt lại lộ vẻ nghi hoặc, Sắc Vi mấy phần chua xót nói.
- Ông xã …… Anh và Jane đã thân mật như vậy từ khi nào? Có phải là lúc cứu Jane, anh đã……
Jane ngược lại hào phóng nói.
- Đúng vậy, tôi còn phải giả ૮ɦếƭ, suýt nữa thì ૮ɦếƭ thật, nếu không anh ấy cũng chưa chịu thú nhận với tôi đâu
Sắc Vi cùng Thái Ngưng nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Jane, không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ cao nhã dường này mà cũng có những tính toán chi li như vậy.
Dương Thần đương nhiên không muốn “mất mặt” thêm nữa, lập tức nói vấn đề chính, truyền thụ cho Jane toàn bộ nội dung của môn công pháp vô danh kia.
Jane đúng là trí nhớ siêu quần, học thuộc rất nhanh, mặc dù không có căn cơ tu luyện, nhưng lại có thể hiểu được nội dung mà Dương Thần nói.
Dương Thần không quên từ trong nhẫn tu di giới lấy ra mấy bình Bồ Đề Đan、 Linh Xu Hoàn để tăng tốc độ tu luyện, lại cầm ra một lọ trung phẩm Long Vân Đan kín đáo đưa cho Jane, những thứ này tuy đối với tu sĩ trong Hồng ௱ôЛƓ cũng khá trân quý, nhưng Dương Thần không thiếu, không cần keo kiệt với phụ nữ của mình.
Đôi mắt đẹp của Jane sáng lên, có thể kéo dài tuổi xuân chính là mê hoặc lớn nhất của mỗi một người phụ nữ
Quan trọng hơn, nếu như tu luyện cùng một loại công pháp với Dương Thần thì sẽ tăng khả năng chữa được căn bệnh bất trị của hắn
Nhìn mọi việc đã được an bài tốt, Dương Thần mới nhớ tới, mình còn phải trở về Trung Hải, cùng Lâm Nhược Khê cùng Lam Lam cùng nhau trở về Yến Kinh, cũng không biết chuyến đi này đã trải qua bao nhiêu lâu.
- À …… Ngưng nhi a, anh hôn mê được bao nhiêu ngày rồi?
- Tính đến bây giờ là bốn ngày
Thái Ngưng hơi có chút đau thương nói
Dương Thần bấm ngón tay tính toán, không phải vừa đúng lúc cần phải trở về hay sao, bèn vỗ đùi nói.
- Anh phải trở về Hoa Hạ đây, còn phải mang Nhược Khê cùng Lam Lam trở về Yến Kinh, Sắc Vi bảo bối, Ngưng nhi, hai em trở về ForgottenRealms trước đi, vài ngày nữa anh sẽ trở lại thăm các em, nếu các em muốn trở về Trung Hải thì cứ việc trở về, với tu vi của các em bây giờ, nếu ẩn nấp thật tốt, Hồng ௱ôЛƓ cũng sẽ khó mà phát hiện ra các em
Các cô cũng hiểu, mặc dù không cam tâm, nhưng cũng không có ý định giữ Dương Thần lại.
Dương Thần vừa muốn đi, lại nghĩ tới cái gì, gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói.
- Ba người các em nhớ giữ kín chuyện anh hôn mê ba ngày ba đêm cùng bệnh cũ tái phát, đặc biệt là sau này vạn nhất có ᴆụng phải Nhược Khê các cô ấy, nếu có người hỏi tới chuyện những ngày qua của anh, thì nói anh bị thương nhẹ nhưng đã khỏi rồi, tránh cho các cô phải lo lắng
Sắc Vi không khỏi trong mũi có chút cay cay, u oán nói:
- Đầu anh trong lúc này còn nghĩ được những chuyện đấy hay sao.?
- Nghe lời đi, giữ bí mật cho anh
Dương Thần nghiêm mặt nói
Sắc Vi chu mỏ một cái.
- Biết rồi ……
Thái Ngưng cùng Jane ánh mắt mấy phần ảm đạm, cũng gật đầu theo
Dương Thần lúc này mới sang sảng cười một tiếng , lắc mình từ sở nghiên cứu rời đi .
Mặc dù vừa mới tỉnh lại, nhưng một thân tu vi không những không lùi mà còn tiến tới, Hỗn Độn đỉnh hấp thu rất nhiều tinh nguyên、cũng đồng thời khôi phục khí huyết cho mình, Dương Thần cảm thấy rất thoải mái
Đối với khoảnh khắc vô tình tàn sát mấy vạn người, trong lòng Dương Thần nói không có cảm giác là gạt người, tuy nói là do Hỗn Độn khống chế mình, nhưng nói lại vẫn là mình Gi*t người
Tuy nhiên, bản thân hắn mười mấy năm qua trên tay cũng đã nhuộm vô số máu tươi, người Gi*t sớm đã đếm không hết, đối với việc tàn sát , gây thù chuốc oán, đã không còn cảm giác quá tội lỗi
Những người này ૮ɦếƭ đi, nhưng lại giúp tu vi của hắn được tịnh tiến, vả lại mọi chuyện cũng đã được an bài, Dương Thần chỉ hy vọng, cố gắng không để thảm kịch như vậy xảy ra một lần nữa.
Trở lại Trung Hải cũng chỉ là chuyện chớp mắt. Đang tháng Một, Trung Hải lạnh như băng, ban ngày mà gió thổi lạnh đến thấu xương.
Dương Thần trực tiếp hạ xuống ban công, đẩy cửa kiếng ra, xuyên qua căn phòng, vòng qua hành lang lầu hai, đi tới cửa phòng Lâm Nhược Khê.
Có thể nghe được, Lâm Nhược Khê cùng Lam Lam đang ở trong phòng, đang giữa trưa, cũng không biết hai mẹ con nhà này đang làm cái gì.
Vì muốn tạo bất ngờ, Dương Thần cố ý ẩn núp hơi thở, dĩ nhiên là không ai có thể nhận ra được.
Vừa tới cửa, Dương Thần liền nghe giọng Lam Lam đang duyên dáng kêu to.
- Mẹ chơi ăn gian, không cho ăn gian!
- Ai …… ai muốn chơi ăn gian? Vốn là mẹ để trượt tay thôi
- Hừ ! Mẹ đã đi sai bảy lần! Lam Lam không tin mẹ! Mẹ gạt người !
- Mẹ đang suy nghĩ mà, cho nên mới không chú ý để lỡ tay.
- Gạt người ! Lêu lêu mắc cỡ!
- Mẹ gạt người khi nào! ?
- Chính là gạt người! Hôm qua mẹ còn nói là ghét ba!
- Vốn là ghét mà! Ai da, nhắc tới ba con làm gì, nhanh lên một chút, mẹ để ở chỗ này, tới phiên con đó!
- Mẹ thua rồi! Không chịu đâu! Lam Lam không chơi nữa!! Lam Lam muốn đi xem voi!! Xem voi !! Oa !!!
Vừa nói, Lam Lam vừa bắt đầu than vãn khóc lớn
- Con …… Con bé khóc nhè này! Mẹ đã nói là phải thắng mẹ mới được đi cơ mà ! ?
- Mẹ đã thua năm lần rồi! Mẹ nói chuyện không đáng tin gì hết! Oa ……
Đứng ở ngoài cửa, Dương Thần đầu óc choáng váng, không hiểu tình huống bên trong thế nào, cũng không quản được quá nhiều, bèn đẩy cửa đi vào.
Nghe thấy có người vào, Lâm Nhược Khê cùng Lam Lam đều ngây ngẩn cả người.
Hai mẹ con đang mặc đồ ngủ màu trắng, vừa nhìn cũng biết là Lâm Nhược Khê mua, иgự¢ áo có được in hoạt hình thật to.
Lúc này, Lâm Nhược Khê đang loạn một nùi, ngồi xếp bằng ở trên giường, Lam Lam thì đang nằm trên giường, lăn lộn khóc lớn.
Giữa hai mẹ con để một bàn cờ tinh xảo con cờ có từ tính nam châm, thích hợp để đem lên giường chơi.
Dương Thần cuối cùng cũng hiểu đoạn đối thoại vừa nãy ……
người phụ nữ này, vậy mà lại đi đánh cược với con mình, lấy phần thưởng là dẫn nó đi chơi? !
Lại còn thua mà không chịu nhận.?
Dương Thần dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời đứng ở cửa lắc đầu, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lâm Nhược Khê trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng ý thức được ngay là có chuyện gì đó không đúng, nhìn lại bàn cờ, rồi lại nhìn quần áo trên người mình, không khỏi thẹn thùng đỏ hết cả mặt, hận không được ngay tức khắc chui vào gầm giường!
Thật đáng ૮ɦếƭ. Không sớm không trễ, lại nhằm ngay lúc này để trở về là sao!
Lam Lam quệt tay lau nước mắt một cái, phi thân xuống giường, bay thẳng vào người Dương Thần, dụi dụi tảng thịt vào người hắn.
Mới một tuần lễ không gặp, cảm giác như bé mập này đã lớn hơn một chút.
- Ba, mẹ chơi ăn gian! Thua nhưng không nhận, không dẫn Lam Lam đi xem voi …… oa oa oa ……
Dương Thần vừa nhẹ nhàng vỗ đầu con gái, lay động an ủi, vừa thở dài rồi nói với Lâm Nhược Khê:
- Con nó muốn xem voi thì em dẫn nó đi đi, cần gì phải chơi trò này?
- Mà chơi thì chơi, còn toàn thua. Thua thì thua rồi, lại không chịu nhận, em làm vậy là thành tấm gương xấu cho con đó, còn dám chê anh sao ……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc