Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1225

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Gà móng đỏ và con chim non
Trên đường đi tới khách sạn Cassano, Dương Thần không nói một câu nào chỉ yên lặng ngồi sau, ngồi ở phía trước hai cha con Ron và Fidero đều có chút không đoán được chủ nhân rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Qua một lúc lâu, Dương Thần bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đi kiểm tra cho tôi, tên của những người trong đội ngũ dự thi, cả tên của đội ngũ nữa, cả lai lịch, càng tỉ mỉ càng tốt, trước khai mạc đại hội ngày mai nói cho tôi biết.
-Vâng, Minh Vương các hạ.
Fidero gật đầu, trên thực tế, ông ta cũng đã sớm phái người đi điều tra.
Dương Thần lại là phối hợp lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Christine, bây giờ ở nước Mĩ còn đang là buổi sáng, vị đại minh tinh này rất nhanh sẽ nhận điện thoại.
- Hades, lại đi đâu vậy, vì sao số điện thoại của cậu lại hiện là không biết.
Christine cười hỏi.
- Đảo Sicily.
- Ồ... Cậu còn có hứng thú đi nhìn đại hội Caesar? Định khích lệ thuộc hạ của cậu sao, bọn họ sẽ có áp lực đó.
Christine trêu chọc nói.
Dương Thần khẽ thở dài:
- Hiện tại tôi cũng không có tâm trạng đi quản chuyện đại hội Caesar, cô đoán xem tôi vừa mới nhìn thấy cái gì?
- Cái gì? Người đẹp sao?
- Tôi không đùa giỡn với cô.
Dương Thần bất đắc dĩ nói.
- Tốt... Cậu nói đi, tôi đang nghe đây.
Christine cười nói.
Dương Thần lúc này mới lên tiếng:
- Tôi ᴆụng phải năm tên khoác áo bào trắng mang mặt nạ vàng, bọn chúng tham gia vào đại hội Caesar lần này, nhưng... bọn chúng sử dụng chính là Quy luật không gian, hơn nữa không có Thần Cách...
Christine ở đầu bên kia điện thoại lập tức không phát ra thanh âm nào nữa, qua gần một phút đồng hồ, nữ nhân mới lên tiếng, giọng điệu có chút nghiêm trọng nói:
- Cậu xác định là... vọn họ sử dụng là Quy luật không gian? Và không có Thần Cách?.
- Trừ phi thực lực của bọn họ đạt tới mức tôi căn bản không thể đoán ra, nhưng thật đúng là tôi không nhìn ra, cho nên tôi nghĩ, cô cùng những người khác nên đến xem qua.
Dương Thần nói.
Christine lên tiếng nói.
- Tôi sẽ cùng đám người Poseidon nói chuyện xem...
Dương Thần nhíu mày.
- Từ miệng của cô, giống như là biết chút gì đó?
Christine thanh âm cười khẽ nói.
- Cũng không xác định, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, đợi chúng tôi nhìn thấy tận mắt, sẽ nói cho cậu biết.
Nói xong, cũng không đợi Dương Thần hỏi cái gì nữa, Christine trực tiếp cúp điện thoại.
Dương Thần có chút buồn bực, luôn cảm giác người phụ nữ này càng ngày càng mơ hồ, giống như có chuyện gì đó cố ý lừa gạt mình, nhưng cũng không thể ૮ưỡɳɠ éρ cô ấy mở miệng nói ra được.
Dù sao các Chủ thần cũng đã sống từ rất lâu rồi, bọn họ khẳng định biết rất nhiều những thứ trong quá khứ mà chính mình không biết, Dương Thần cũng không trông cậy vào một lần có thể giải đáp hết tất cả mọi đáp án, chỉ hy vọng chuyến đi đảo Sicily lần này, không có xảy ra bi kịch gì.
Đang lúc Dương Thần hơi lộ vẻ u sầu, một bàn tay lành lạnh và mềm mại bỗng nhiên túm lấy má mình nhéo nhéo rồi kéo vài cái.
Dương Thần gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, quay lại , nhìn thấy Sắc Vi đang cười dí dỏm với mình.
- Không được mặt mày nhăn nhó như vậy, không phải còn có chúng em ở đây sao, nếu quả thật có gì ngoài ý muốn, em sẽ cùng Ngưng Nhi bảo vệ anh.
Người phụ nữ nghiêm túc nói.
Dương Thần mỉm cười, cuối cùng không kìm nổi cười lớn lên, quay đầu nhìn lại Thái Ngưng đang mỉm cười không nói gì, có lẽ là chính mình buồn lo vô cớ rồi, vẫn là tiếp người phụ nữ của mình đi chơi vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.
Không lâu sau, mọi người đã đi tới khách sạn Cassano, ở đảo Sicily nhiệt độ không khí ban đêm chênh lệch rất lớn so với nhiệt độ không khí ban ngày, gió biển thổi vào trên mặt mọi người, đã tương đối ẩm ướt.
Khách sạn trang trí đèn nê ông sáng loá, cả một đoạn đường ven biển, đậu đầy các loại xe sang trọng, dưới đèn đường, không ít người đẹp phong tình vạn chủng đang kéo tay người đàn ông của mình, ở chỗ đó đi bộ cười đùa.
Bầu không khí ở đây hiển nhiên so với không khí ở khách sạn Federico trước kia càng thêm cởi mở, ồn ào náo động, Thái Ngưng và Sắc Vi nhạy cảm đã nhận thấy được ở nơi này có một cái gì đó rất đặc biệt.
Cả một đám phụ nữ người nào cũng quyến rũ mê người, cả người xịt đầy nước hoa, mặc quần áo phần lớn lộ ra khe rãnh thật sâu, cặp ௱ôЛƓ nẩy nở cùng đôi chân dài đi qua đi lại, làm cho sự cởi mở càng thể hiện rõ rệt.
Không ít khách khứa lui tới nơi này, bất luận nam hay nữ, đều đưa ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít lên trên người hai người phụ nữ, chỉ vì ở nơi này thực sực không thiếu người đẹp, nhưng vẻ đẹp của hai người phụ nữ này, thật sự rất "Thuần khiết".
Dương Thần mỗi tay nắm lấy một người, cũng không kiêng dè mà nói:
- Đừng cảm thấy kỳ quái, trên đảo này nổi danh là vùng đất cởi mở, không khác gì khách làng chơi, khách sạn Cassano là tụ điểm chính ở nơi này.
Italy vốn là đất nước có nhiều phụ nữ, ở một địa phương mà Mafia một tay che trời này, các cô gái đến đây sẽ không khác gì như cá gặp nước.
Một mặt hướng về khách sạn đi tới, vẻ mặt hai nữ nhân đều có chút không tin nhìn Dương Thần.
- Anh giống như đối với nơi này vô cùng quen thuộc vậy.
Sắc Vi có chút ghen tuông hỏi.
Dương Thần vẻ mặt trấn định nói:
- Anh chưa đến bao giờ, đều là nghe Ron nói thôi, anh đã dám mang bọn em tới chỗ này, làm sao dám chọc giận các em đây, Ron, ông nói có đúng hay không?
Ron rất thân thiết mà cười gật gật đầu.
- Hai vị phu nhân, Minh Vương các hạ làm sao lại thích những loại con gái dung tục này, hai người chớ hoài nghi ngài ấy, đều là tôi nói cho ngài ấy nghe đấy.
Sắc Vi cùng Thái Ngưng lúc này mới có chút an lòng, nếu trước kia Dương Thần thường xuyên tại đây làm gà móng đỏ, hai nàng đều cảm thấy có chút ghê tởm rồi.
Con gái ở Balkan được nhiều người tìm đến, con gái ở Địa Trung Hải vô cùng lẳng lơ, thấy thế nào cũng có chút uốn éo, chỉ cần thấy các cô mấy người vây quanh một người đàn ông có tiền rồi tụ tập lại đi dạo, có thể nhìn ra cuộc sống của các nàng phóng đãng như thế nào rồi.
Thấy hai người phụ nữ cuối cùng cũng không có tiếp tục truy vấn, Dương Thần lặng lẽ nhíu lông mày nhìn Ron, mà Ron cũng đã nhận thấy mà trừng mắt nhìn lại, một già một trẻ rất là ăn ý.
Trong khách sạn ngoại trừ có rất nhiều phụ nữ bên ngoài trông rất chói mắt ra, những công trình khác như bể bơi, phòng tập thể dục, sòng bạc, cái gì cần có đều có, và cũng rất xa hoa, ở trong này đừng nói một tuần, cho dù là một tháng cũng có thể sống rất đầy đủ.
Tiến vào một gian phòng cổ Hy Lạp xa hoa lãng mạn, trên vách tường treo đầy các bức hoạ nói về anh hùng thời cổ đại hay phong cảnh thiên nhiên, cách bài trí mọi thứ đều mang phong cách cổ xưa mà không kém phần tinh xảo.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường cùng một cái chăn, rèm treo cửa sổ theo gió biển thổi vào nhè nhẹ, cảnh tượng giống như trong mơ vậy.
Hai người phụ nữ vừa nhìn thấy trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường, không khỏi xấu hổ đỏ mặt đứng lên, đừng nói Thái Ngưng là một con chim non, cho dù là Sắc Vi đã từng cùng Mạc Thiện Ny không ít lần "Chung một giường” cũng không chịu nổi.
- Chúng ta... đêm nay ngủ tại đây?.
Sắc Vi không kìm nổi hỏi.
Dương Thần cười quái dị nói:
- Ài, không có biện pháp, bây giờ là giờ cao điểm, hết phòng rồi.
- Gạt người à.
- Gạt người thì gạt người, dù sao các em đêm nay một người đều trốn không thoát.
Dương Thần giả bộ nghiêm túc nói.
Thái Ngưng không khỏi khẩn trương cùng trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cách chơi này đối với thần kinh của cô mà nói, rất... rất kích thích!
Từ nhỏ đã là loại con gái ngoan ngoãn, không nghĩ tới sẽ có một ngày ᴆụng phải chuyện như vậy! Còn không thể kháng cự!
Dương Thần nhìn ra Thái Ngưng đang khẩn trương, tiến đến bên tai nàng hì hì cười nói:
- Ngưng Nhi, em đừng sợ, có cả Sắc Vi nữa mà, cô ấy rất có kinh nghiệm về phương diện này đấy, có thể chỉ dạy cho em luôn.
- Anh... Anh không biết xấu hổ!.
Dù là Thái Ngưng xưa nay điềm tĩnh, cũng bị trêu cho mặt đỏ tía tai, dùng sức hướng trên người Dương Thần đánh mấy phát.
Sắc Vi vừa nghe, mới biết được Thái Ngưng vẫn còn là gái trinh, đối với Dương Thần tên gia súc này không ngờ còn bày đặt không ăn người đẹp luôn mà để đến tận bây giờ, cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trong lòng nổi lên một chút ý nghĩ xấu xa.
- Hoá ra Ngưng Nhi còn không có bị người khác gây họa, hì hì, Ngưng Nhi em yên tâm, chị sẽ ở bên cạnh cẩn thận nhìn em, đồng thời chỉ dạy luôn.
Sắc Vi cũng cười nói.
- Đi, cô còn không lớn hơn tôi đấy!
Thái Ngưng cảm giác lần này mình xong đời rồi, không ngờ bị một nam một nữ này liên kết lại khi dễ mình.
- Đợi qua đêm nay cô so với tôi mới lớn hơn, hiện tại cô chỉ là em nhỏ thôi.
Tay Sắc Vi cực kỳ nhanh đặt trên ௱ôЛƓ Thái Ngưng mà nhéo một phát!
Thái Ngưng trúng chiêu, cũng không chịu thua, trải qua mấy ngày nay thật quá nhàm chán, hai người phụ nữ vui đùa ầm ĩ cùng nhau không ít lần, cũng không mắc cở nữa, trực tiếp hướng иgự¢ Sắc Vi chụp tới!
Trong lúc nhất thời, hai người phụ nữ ở trong phòng nhảy lên nhảy xuống, cũng may trần nhà ở đây cao, mới không bị ᴆụng đầu vào vách.
Dương Thần cảm thấy chẳng biết phải làm sao, cũng chỉ biết nhìn cảnh đẹp ý vui, chỉ tiếc nếu cởi hết quần áo mà nhảy, vậy thì hay rồi, không khỏi mong cho bữa tiệc tối nay nhanh kết thúc, để trở về cưỡi ngựa xách thương ra trận...
Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa.
- Vào đi.
Dương Thần ra hiệu cho hai người phụ nữ trước tiên nên an phận.
Người tiến vào là Ron, sắc mặt Ron tương đối cục xúc bất an, miễn cưỡng cười nói:
- Minh Vương các hạ, Solon anh ta đã đến... Macedonia, Edward mấy người bọn họ cũng đã tới, đang chờ gặp ngài.
- Ồ, muộn như vậy mới đến.
Dương Thần nhìn sắc mặt của Ron rất không thích hợp, hỏi:
- Ông làm sao vậy, có chuyện gì giấu tôi phải không?
Ron cười khổ, giống như lấy hết dũng khí mà nói:
-Tôi hy vọng... Ngài đợi lát nữa có thể nhớ lại tình cảm nhiều năm qua, đừng Gi*t ૮ɦếƭ Solon tướng quân…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc