Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 108

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Khả năng chưa tính đến
- Nghi ngờ?
Dương Thần che miệng nói:
- Thân phận của tôi có gì đánh để nghi ngờ, ông đã biết địa chỉ của tôi rồi, đến tiểu sử của tôi như thế nào đều được viết rõ ràng, có gì đáng nói không.
- Người ngay thẳng không nói lời gian dối, tư liệu bên công an nhiều khi không đáng tin, về điểm này anh cũng biết mà tôi cũng rõ
Phương Trung Bình ném về phía Dương Thần một ánh mắt sắc lẹm, tỏ vẻ đạo mạo của kẻ bề trên.
Dương Thần hồn nhiên hỏi:
- Vậy bí thư Phương này nghĩ tôi là hạng người gì?
Phương Trung Bình nói:
- Ta rất nghi ngờ, tại sao mỗi lần con gái ta đi cùng anh, đều gặp rắc rối, lần đầu tiên là bị xe đâm, lần thứ hai là bị kẻ không rõ tung tích tấn công, mà anh đều có mặt.
Câu nói này rõ ràng là ám chỉ Dương Thần cấu kết với đám người người kia, thậm chí nói thẳng rằng Dương Thần là kẻ lên kế hoạch cho tất cả những sự việc vừa rồi, mục đích là tiếp cận với Đường Đường, tạo được sự tin tưởng, sau cùng sẽ tổ chức những tấn công kích tàn bạo hơn.
Dương Thần biết rõ việc của Đường Đường là do bàn tay của Đông Hưng sắp đặt, dù sao Chu Đông Thành, cái anh chàng “xinh đẹp” đã thú nhận với anh ta cả rồi, nhưng Dương Thần cũng chẳng ngờ nghệch đến nỗi khai hết ra, kín tiếng còn hơn gặp rắc rối, làm ra vẻ như không biết cái gì thì tốt hơn.
- Sự việc xảy ra không phải là do tôi làm.
Dương Thần xoa xoa tay tỏ vẻ vô can.
- Ta cũng hi vọng là không phải do anh làm, nhưng ai có thể bảo đảm đây?
Phương Trung Bình cười nhạt nhẽo.
Dương Thần nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi tạm thời không có chứng cứ chứng minh tôi trong sạch, nhưng tôi cũng chẳng có hứng thú đi tìm những chứng cứ đó.
- Lẽ nào anh không muốn loại bỏ những nghi ngờ về anh, hay là anh chẳng có cách nào để rũ bỏ những nghi ngờ đó?
Phương Trung Bình thúc ép hỏi.
Dương Thần cười ha hả:
- Ngài bí thư Phương, hình như còn một khả năng mà ông chưa tính đến.
- Cái gì?
Tôi không quan tâm!
Dương Thần một tay vỗ vào phần tay vịn của ghế sofa, vừa cười vừa nói:
- Tôi trong sạch cũng được, có liên quan cũng xong, ngài nghi ngờ tôi, tin tôi, những thứ này đối với tôi chẳng có nghĩa lý gì! Tạm thời chưa nói tôi chẳng làm gì cả, kể cả tôi có là kẻ đứng sau giật dây, thì ông làm gì được tôi nào?
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên Phương Trung Bình nghe thấy có người đứng trước mặt ông nói chuyện một cách hỗn láo với ông, chẳng coi ông ra gì cả, khinh rẻ sự giàu sang, phú quí, địa vị của ông!
Thậm chí, Phương Trung Bình nghe xong, cái cảm giác đầu tiên là bất ngờ.
Yên lặng một hồi, Phương Trung Bình mới định thần lại rồi nói:
- Dương Thần, anh không biết sao, sự ngang tàng của tuổi trẻ, thường để lại hậu quả nặng nề về sau đó.
- Vậy cũng phải xem xem tôi ngang tàng với ai, tôi rốt cuộc có ngang tàng hay không, thì với cái chức quan mọn mà tôi chưa từng biết tới như ông, thì tôi cũng chẳng có hứng thú nói với ông.
Dương Thần có ý nói to chứ “mọn” lên.
- Anh đang khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi đó...
Giọng nói của Phương Trung Bình rất nhỏ, nhưng đôi mắt đầy tức giận, ông không thể nhịn cái thằng vô danh tiểu tốt đứng trước mặt ông với vẻ mặt không coi ai ra gì.
Dương Thần mỉm cười, nét mặt nghiêm nghị nói:
- Ông không phải giở cái bộ mặt thối đó ra làm gì, tôi từ trước đến nay không hề vô duyên vô cớ khiêu khích ai cả!
- Anh cho rằng ta không dám làm gì anh sao, với hành vi của anh đã đủ để nhốt anh vào đồn cảnh sát một thời gian rồi, thậm chí có thể ném anh vào nhà giam vài năm ấy chứ, để con gái ta có thể sống an toàn một vài năm.
Phương Trung Bình tự tin nói, ông tin rằng khi đối mặt với luật pháp, thì Dương Thần sẽ khuất phục.
- Đáng tiếc, ông đã quá sai lầm rồi!
Dương Thần cười một cách đầy châm biếm, vươn người đứng dậy, vặn thân người vài cái, xông đến trước mặt Phương Trung Bình khiêu khích bằng một cái móc tay.
- Bí thư Phương, lời nói và hành động của ông đều làm cho tôi nghĩ rằng ông vẫn còn là đứa trẻ lên ba miệng còn hôi sữa, tôi không biết làm thế nào ông có thể làm đến chức Bí thư thành ủy, nhưng tôi tin rằng có thể sống trong căn biệt thự như thế này thì thân phận của ông không chỉ đơn giản là một Bí thư thành ủy đơn thuần, vì cán bộ nhà nước thì lấy đâu ra nhiều tiền thế này.
- Có điều, bất luận thân thế ông thế nào, tôi đều có thể nói một cách rõ ràng cho ông rằng, Dương Thần tôi hôm nay đứng tại đây, về sau cũng vẫn ở Trung Hải này, cho dù ông không có ở Trung Hải đi nữa, thì tôi vẫn cứ ở đây! Thế nên bây giờ tôi muốn về nhà hưởng thụ bữa tối của tôi, tôi không muốn người nhà mình lo lắng, do vậy bất luận ông quyết định cái gì, thì nhằm tôi mà giải quyết, ông muốn chơi tôi thế nào, tôi đang chờ đợi sự diễn xuất của ông đây.
Nói xong, quay người đi ra phía cửa, thậm chí còn đang định gọi một chiếc taxi.
Phương Trung Bình mặt ngệt ra, ưỡn thẳng иgự¢, gằn giọng nói:
- Mày sẽ biết mày vừa có quyết định ngu xuẩn thế nào không, nói toàn những thứ hoang đường.. A Tội, bắt lấy hắn!
Độc Cô Tội đứng ở phía góc đợi lệnh, toàn thân ngứa ngáy vì thái độ huênh hoang không coi ai ra gì của Dương Thần, hắn ta không thể chịu được cái cách mà Dương Thần tranh luận với Phương Trung Bình, mấy lần định xông lên nện cho Dương Thần mấy cái đấm vào mặt, nhưng vì chưa có lệnh của Phương Trung Bình, Độc Cô Tội không dám manh động.
Vừa nghe thấy lệnh của Phương Trung Bình, Độc Cô Tội đầy hưng phấn, mặt lạnh như tiền, nhanh cắt phi thẳng đến trước mặt Dương Thần và chặn Dương Thần lại.
- Mày muốn tàn phế đôi chân hay đôi tay, tao có thể giúp mày.
Độc Cô Tội huênh hoang nói.
Dương Thần cười thoải mái rồi lắc đầu:
- Tao chẳng muốn tàn phế cái nào cả, nếu mày muốn tao có thể làm cho mày tàn phế toàn bộ.
- Muốn ૮ɦếƭ này!
Độc Cô Tội tức nổ mắt, hét lên một tiếng nhấc chân trái đá về hướng Dương Thần!
Đòn cước của Độc Cô Tội rất có uy lực, khi vung chân lên đều cuốn theo tiếng gió, xé nát không khí và để lại vết chân trong không khí!
Đúng lúc chân đạp tới vai của Dương Thần, Dương Thần nhẹ nhành dịch chuyển thân người về phía sau, nhanh chóng và chính xác tránh được cú ra chân của Độc Cô Tội.
Sức tấn công của Độc Cô Tội không vì thế mà chấm dứt, đợt trước chưa hết đợt sau lại đến, đôi chân cứ như được đeo lo xo, không ngừng nhảy lên đá vào người Dương Thần, và tạo lên cả tiếng xé gió vun ✓út.
Từng đường quyền cước liên tiếp tấn công Dương Thần từ bốn phía, nhưng Dương Thần chỉ cần chuyển dịch đôi chút bước chân đều có thể vừa vặn né tránh những cú đá cực kì lợi hại của Độc Cô Tội.
Đợi đến lúc Độc Cô Tội ra đến bốn năm chục đường cước, cuối cùng hết hơi dừng lại, với nét mặt hoài nghi, hắn ta gần như không thể chấp nhận những đường cú đá nhanh nhẹn chuẩn xác của mình lại không thể động đến một sợi tóc của Dương Thần.
Dương Thần vẫn đứng nguyên tại khu vực cửa ra vào, từ đầu đến cuối chỉ di chuyển trong khoảng không gian chưa đầy hai mét, để tránh những cú đá nhanh như chớp, mà vẫn hít thở bình thường, mỉm cười và liếc nhìn Độc Cô Tội một cách đầy thích thú.
- Quyền cước của mày hình như là được truyền từ một môn phái võ cổ “Đàm Cước” nào đó, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, nhưng rất tiếc, tốc độ và lực của mày vẫn còn kém lắm, kiểu này cũng chỉ giống với bọn bộ đội đặc công thôi, nhưng với tuổi của mày, được như thế này cũng là rất giỏi rồi.
Dương Thần đưa ra nhận xét.
Không chỉ có Độc Cô Tội kinh ngạc, mà ngay cả Phương Trung Bình đứng ở phía xa theo dõi cuộc ẩu đả vừa rồi cũng toát hết mồ hôi, ông cũng nhìn ra sự thua kém của thằng vệ sĩ của mình so với Dương Thần, Độc Cô Tội là bộ đội đặc công bị kết án oan và được ông giúp đỡ, sau vì vì đền ơn ông mà Độc Cô Tội đi theo và trung thành với ông, những năm trở lại đây, chỉ cần những thằng nào ho he gây sự với ông, đều bị Độc Cô Tội trừng trị thích đáng.
Vốn cứ tưởng rằng, tuy nghe nói Dương Thần có vài phần võ thuật, nhưng cũng còn có khoảng cách lớn với tay Độc Cô Tội, không ngờ kẻ kém hơn lại là Độc Cô Tội!
Nhưng đã đến nước này, nếu không khống chế được Dương Thần, thì Phương Trung Bình cũng không còn mặt mũi nào nữa, dường như tức giận nói lớn:
- Tất cả ở ngoài vào hết cả đây, cùng nhau trị cho cái thằng nhóc con huênh hoang này một bài học.
Vừa dứt lời, mấy chục vệ sĩ đang đứng đợi lệnh ở ngoài cửa lũ lượt kéo nhau vào, bao vây lấy Dương Thần, nhìn hắn với con mắt đầy sát khi, trong đó có cả Tiểu Dũng Ca, người mà lần trước đã từng đánh nhau với hắn.
Độc Cô Tội vì không thể bắt gọn Dương Thần cảm thấy nhục nhã, không muốn tin rằng Dương Thần có thể đánh thắng mình, nghĩ rằng Dương Thần chỉ có tốc độ nhanh mà thôi, nhưng không thể trái lời của Phương Trung Bình, nên đành dẫn đàn em bao vây lấy Dương Thần.
Khoảnh khắc đó, phòng khách trở lên lộn xôn, đám vệ sĩ do Độc Cô Tội dẫn đầu bắt đầu dùng toàn bộ sức lực xông lên tấn công Dương Thần, kẻ dùng tay người dùng chân, không chút nương tay.
Dương Thần vốn muốn nể mặt Đường Đường, không muốn làm tổn hại bọn người này, nhưng xem ra bọn người này tấn công hắn không chút nương tay, lại còn nhằm vào những chỗ hiềm mà đánh, do đó Dương Thần không thể nhịn được nữa, sự tức giận của hắn đang dần tăng cao.
Vừa nãy Dương Thần chỉ có né tranh, thì đột nhiên bây giờ chỉ dùng một tay, đánh trả lại nhanh như chớp
- Bốp bốp bốp
- Sau một loạt cái tát thành tiếng, mấy tên vệ sĩ tối sầm mặt mày, ngã gục xuống đất.
Sau khi đôi chân nhanh nhẹn, biến hóa của Dương Thần tha cho Độc Cô Tội một đòn cước, thì anh ta lại tặng cho Độc Cô Tội một cái tát giáng trời.
Mấy thằng vệ sĩ dính đoàn, mặt mày tối sầm, trên mặt lằn rõ vết tát sưng đỏ lên.
Độc Cô Tội ra hàng loạt đòn nhưng đều không trúng đích, điên tiết, hét lớn, lấy hết sức lực xông phi vào người Dương Thần!
Dương Thần lần này không né tránh, mà giơ tay đỡ lấy cú đá đầy sức mạnh của Độ Cô Tôi
“Bộp”
Âm thành phát ra, Độc Cô Tội với nét mặt đầy kinh ngạc, không ngờ Dương Thần dùng tay để đỡ cú đá đầy sức mạnh của mình.
- Đã nói với mày rồi, lực vẫn còn yếu lắm, làm sao mà mày không tin.... cứ cố tình dẫn xác đến, vậy thì tao giúp mày thành thằng què vậy...
Dương Thần trong mồm lẩm bẩm, nhẹ nhàng nói xong, từ từ vặn bàn tay đang nắm lấy bắp chân của Độc Cô Tội.
- Ối!!
Động Cô Tội kêu lên đau đớn, khớp xương chân lúc này đã bị bẻ gãy.
Sau khi Dương Thần buông tay, Độc Cô Tội liền đổ gục xuống đất, tay ôm lấy cái chân bị bẻ gãy kêu gào đau đớn.
Dương Thần từ nãy đến giờ nhường nhịn sự hống hếch của cái thằng nhãi này, cuối cùng cũng quyết định dạy cho nó một bài học.
Không khí trong căn phòng đột nhiên trở lên tĩnh lặng, ngoài âm thanh kêu gào đau đớn của đám vệ sĩ vừa bị đánh, không khí trong phòng yên lặng đến rợn người.
Phương Trung Bình trán đổ mồ hôi, miệng lắp bắp, tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi vẫn không nghĩ đó là sự thật, mà chỉ là một giấc mơ.
Cái anh chàng này rốt cuộc là người như thế nào!?, đám vệ sĩ của mình đều xuất thân từ bộ đội đặc công mà vẫn bị đánh cho đổ gục!?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc