Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1058

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Top năm trăm công ty lớn nhất thế giới.
Một đám người lập tức nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng đáng ghét, đặc biệt là phụ nữ, giống như là họ đang có thâm thù đại hận gì với mình vậy.
Một bà lão lập tức lên giọng giáo huấn,
- Bây giờ chẳng trách được thói đời! Người đàn ông như cậu không ngờ lại có thể dám nói những câu như vậy trước mặt mọi người! Cậu tưởng rằng có mấy đồng tiền thì hay ho lắm sao!?
Dương Thần dở khóc dở cười, mình quả thật là có “bồ nhí” nhưng chắc chắn không phải là Lạc Tiêu Tiêu a!
Còn mấy cậu thanh niên thì đang lộ ánh mắt tinh ranh, tưởng rằng đây là cơ hội tốt để anh hùng cứu mĩ nhân.
- Vị tiểu thư này, tuy rằng tôi có hơi nghèo, nhưng tôi cũng có lý tưởng của riêng mình, hơn nữa tôi sẽ tuyệt đối một lòng một dạ với bạn gái của mình! Tin tôi đi, không đầy ba năm, tôi chắc chắn có thể vào được top 500 công ty lớn nhất thế giới... chí ít cũng sẽ là một bảo vệ! Chi bằng cô đi với tôi đi...
- Người đẹp, em có lạnh không? Anh mời em ăn cut cake nóng nhá?
Mấy cậu thanh niên này ra sức lấy lòng Lạc Tiêu Tiêu.
Dương Thần không nhịn được nữa, xong! Có vẻ như không có ai muốn cho mình mượn điện thoại rồi, quay đầu lại nhìn Lạc Tiêu Tiêu nước mắt lã chã, giả vờ là một cô gái đang chịu ấm ức thiệt thòi, Dương Thần ngoài cười khổ ra, thì vẫn là cười khổ.
Lắc đầu, cũng không quản được đám người này, Dương Thần tức giận chạy lên xe, sau khi khởi động xe, liên rời khỏi chỗ này luôn.
Nhìn chiếc BMWX6 đẹp tuyệt trần rời đi, một đám thanh niên sớm đã chuẩn bị tâm lý, vẫn còn cố chửi bới vài tiếng...
- Đ*! Cutcake cũng không so được với BMW sao!? Biết là không nên tin vào tình yêu mà! Anh em giải tán giải tán thôi! ...
Cùng lúc đó, khi xe vừa mới rời đi, đôi mắt vừa rồi còn đẫm lệ của Lạc Tiêu Tiêu, ngay lập tức trở nên vui sướng, huýt sáo nhè nhẹ khúc hát yêu thích.
-... mưa thì cứ mưa, ta đi vẫn cứ đi, giống như một viên đá quý lóe sáng, người thì phải có ước mơ...
Dương Thần liếc sang nhìn Lạc Tiêu Tiêu lúc này đang đắc chí vui mừng, bà cô nhỏ này hát hay hơn Lâm Nhược Khê.
Lại nói, phụ nữ hát hay hơn Lâm Nhược Khê có nhiều lắm...
Cụt hứng than thở:
- Được rồi, đừng có vui mừng nữa, coi như tôi chịu cô.
Lạc Tiêu Tiêu lúc này mới dừng hát, tủm tỉm cười, nói:
- Rốt cuộc cũng chịu thua rồi sao? Hừ hừ, anh còn dám khi dễ với Lạc Tiêu Tiêu này nữa không! Em rất thành thực, nhưng cũng không phải là con ngốc!
- Ai bảo anh lần trước lừa em, em đã chốn trong chăn khóc mấy lần rồi đấy, khi dễ người ta, rồi lại còn lừa người ta nữa, vừa lúc nãy anh cũng nhìn thấy rồi đấy, có bao nhiêu đàn ông phát tín hiệu ra với em, nhưng người ta đâu có thèm để ý đến!
- Vậy thế sao cô lại để ý đến tôi?
- Cảm giác!
- Nói lung tung!
- Thật sự là cảm giác mà! Giống như đàn ông các anh thích một đội bóng, thích một cầu thủ, thích một đạo lý gì đó a! Bất luận là sóng nhỏ hay gió to, cứ thích như vậy thôi, thì là không có lý do!
Dương Thần nhìn vẻ mặt từng trải của Lạc Tiêu Tiêu, trêu đùa:
- Không phải vì chuyện ௱ôЛƓ của cô úp lên mặt tôi sao?
- ứm...
Lạc Tiêu Tiêu lại trở nên đăm chiêu, nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng có thể, nhưng đấy chỉ là mồi lửa thôi, tóm lại vẫn là do hormone!
Dương Thần sắp bị cô gái này thuyết phục đến nơi rồi, đúng là câu nào cô ấy cũng có thể nói được, mà lại còn nó ra không chút do dự nữa chứ!
Tìm một khoảng trống để đỗ xe, sau khi đỗ xe, Dương Thần xem đồng hồ, bây giờ có về thì chắc chắn cũng đã muộn, tốt hơn hết là giải quyết cho xong chuyện của Lạc Tiêu Tiêu đã.
- Lạc tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần, một khi cô đã thực sự không phải là một cô gái ngốc nghếch, thì nên hiểu những lời tôi nói không phải là chuyện vui đùa.
Dương Thần nói nghiêm túc.
Lạc Tiêu Tiêu dẩu miệng lên,
- Người ta cũng không phải đang đùa a... người ta vẫn còn là trinh nữ mà...
Dương Thần đơ hình, chuyện này thì liên gì đến việc cô có là trinh nữ hay không!? Mười mấy năm trước tôi cũng là giai tân a!
- Ý của tôi là, tôi thực sự là người đã có gia đình, hơn nữa tôi với cô cũng không hợp nhau, trước khi cô bị tôi ghét bỏ, thì chúng ta còn có thể làm bạn được với nhau, được chứ?
Dương Thần cũng không trông mong gì vào việc có thể giũ bỏ được cô ta, chỉ có thể ứng phó được ngày nào hay ngày đấy.
Lạc Tiêu Tiêu lại nói:
- Không phải anh nói, anh vẫn còn có người tình sao?
Dương Thần tức cười:
- Không lẽ cô muốn trở thành người tình của tôi?
- Không phải thế
Lạc Tiêu Tiêu nói:
- Một khi anh đã chẳng phải là người đứng đắn gì, vậy thì hãy để em làm vợ anh, để vợ anh ℓàм тìин nhân của anh như thế có được không?
- Tôi...
Dương Thần vừa muốn chửi ầm lên, nhưng lại bị Lạc Tiêu Tiêu ngắt lời.
- Không phải em muốn gây khó dễ cho vợ anh, bởi vì nếu như em là vợ bé, thì ba em sẽ đánh ૮ɦếƭ anh mất!
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lạc Tiêu Tiêu, Dương Thần sắp ngất đến nơi rồi, rồi hét lớn!
- Tôi căn bản là không muốn có quan hệ nam nữ với cô, sao cô cứ phải bám lấy tôi vậy!
Đột nhiên cao giọng lên như vậy, khiến cho tiếng ở trong xe trở nên vang khủng khi*p.
Lạc Tiêu Tiêu mở to đôi mắt to tròn, nhìn bộ dạng như sắp phát điên của Dương Thần, nhất thời ngây người ra không nói năng được gì.
Dần dần, mắt Lạc Tiêu Tiêu ướt dần, rồi hơi đỏ...
- Xin lỗi...
Dương Thần sờ lên khuôn mặt của cô,
- Không phải tôi muốn mắng cô, cũng không cố ý nổi nóng với cô, tôi chỉ là...
- Em biết!
Lạc Tiêu Tiêu dẩu miệng lên nói:
- Là anh không thích em...
Dương Thần ngạc nhiên, bặm môi, không biết phải mở lời như thế nào.
Lạc Tiêu Tiêu khịt mũi, ấm ức nói:
- Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên em thực sự thích một người đàn ông... em chỉ muốn anh cũng thích em thôi mà, không phải là ghét em, như vậy khó đến thế sao...
Trong lòng Dương Thần cảm thấy cay cay sống mũi, giống như đang mắc tội vậy.
Cô ấy vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối cần được che chở mà thôi, có lẽ khi đối xử với mình như vậy, không chừng cũng chỉ là đang tự huyễn hoặc bản thân mình mà thôi, chứ không phải thực tâm muốn làm như vậy.
Sau khi do dự một lát, Dương Thần đã đưa tay ra, vuốt ve mái tóc của Lạc Tiêu Tiêu.
Lạc Tiêu Tiêu có chút khó chịu ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm nhận thấy, quần áo, tóc tai vẫn còn đang ướt sũng của mình, đều khô lại trong nháy mắt!
Dương Thần đang dùng thần lực, hút hết hơi nước trên người cô.
Dương Thần đã lĩnh ngộ được “Quỳ Thủy” thì những việc này chỉ giống như cái phẩy tay mà thôi.
- Ay, anh lợi hại quá!
Lạc Tiêu Tiêu chớp mắt nói:
- Không ngờ anh lại còn có thể khống chế được cả nước, lẽ nào anh đã luyện tới kỳ Độ Kiếp rồi sao?
Dương Thần chột dạ,
- Cô... cô... rốt cuộc cô là ai?
Lạc Tiêu Tiêu dường như cũng đã phát hiện ra mình lỡ mồm, vội vàng lấy tay bịt miệng lại, xoay người mở cửa xe, sau đó cởi dây an toàn, rồi phóng như bay đi!
Không để cho Dương Thần hỏi nhiều, Lạc Tiêu Tiêu đã đóng sầm cửa lại, phóng nhanh ra khỏi bãi đỗ xe!
Dương Thần vẫn đứng ngây người ra, nhìn bóng dáng cô chìm dần vào trong bóng tối, tự cười nhạo mình:
- Nếu như sớm biết cô sẽ kích động như vậy thì đã không tốn nhiều công sức thế này rồi...
Không cần biết như thế nào, dù gì thì Lạc Tiêu Tiêu cũng bị mình “dọa cho bỏ chạy có cờ rồi”
Dương Thần khởi động xe lại một lần nữa, lái vội về nhà, mũi còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mà cô để lại trên xe, đó là mùi gì đó rất thơm, lại có vẻ gì đó rất ấm áp, khiến cho tinh thần trở nên phấn chấn.
Thân phận của Lạc Tiêu Tiêu, khiến cho Dương Thần có đôi chút tò mò, nhưng cũng không muốn đi điều tra nhiều, dù sao cũng là chuyện “ đánh rắn động cỏ” tuyệt đối không nên làm.
Sau đó, Dương Thần nghĩ đến việc mọi người ở nhà chắc đã chờ mình được một lúc lâu rồi, hơn nữa Lâm Nhược Khê còn không có cách nào để liên lạc với mình, đúng là loạn rồi mà!
Nửa giờ sau, Dương Thần đã về đến nhà, những ngọn đèn trong khu đều đã được bật sáng, cửa nhà khóa chặt.
Dương Thần đỗ xe xong, cẩn thận bước đến trước cửa, lấy chìa khóa ra, hít một hơi thật sâu, mới dám mở cửa.
Vừa bước vào phòng, liền ngửi thấy ngay mùi canh ngô, Dương Thần cũng không kìm được, hít một hơi đầy hưởng thụ.
Trong phòng ăn, tất cả những người phụ nữ trong nhà đều đã ngồi trước bàn ăn rồi.
Quách Tuyết Hoa, Vú Vương và Mẫn Quyên đều đang ngồi cùng nhau còn Lâm Nhược Khê thì đang gắp thêm xương sườn cho Lam Lam.
Trên cổ con bé quấn khăn ăn, đang há mồm cắn miếng to, từ đống xương chất như núi trước mặt con bé có thể thấy, ít nhất cũng phải ăn được một nồi xương rồi ---- đương nhiên Lâm Nhược Khê cũng sẽ không chỉ làm có một nồi.
- Ayya thơm quá a! Xem ra kỹ năng vào bếp của bà xã đại nhân đã được cải thiện rõ rệt rồi đó. Có một đứa con vào đúng là có tác dụng khích lệ lớn mà, ha ha....
Nhìn thấy không ai để ý đến mình, Dương Thần càng cố tỏ ra tự nhiên hơn, vừa ba hoa vừa ngồi xuống chỗ của mình.
Nhưng vừa ngồi xuống, Dương Thần mới buồn bực phát hiện ra rằng, trước mặt mình không có đôi đũa cái bát nào cả?
Hay thật, thế này khác gì bảo mình không về nhà.
Nhìn Lâm Nhược Khê hoàn toàn coi mình như không khí, rõ ràng là đang tức giận, dù sao thì lúc sáng cũng đã cẩn thận dặn mình về nhà ăn cơm sớm rồi, nhưng mình về nhà muộn cả tiếng đồng hồ, hơn nữa cũng không thèm gọi về một cuộc điện thoại!
Cuối cùng cũng chỉ có mẹ thương con, Quách Tuyết Hoa thở dài, hỏi:
- Dương Thần, con đi đâu vậy, mọi người đều đợi con lâu lắm rồi đấy, điện thoại gọi đến mười mấy lần cũng không được, con cung không nói gì với mọi người một tiếng, thức ăn đều nguội hết cả rồi nè.
- Chú xấu xa! Lam Lam sắp ૮ɦếƭ đói rồi đây nè!
Lam Lam đang gặm xương sườn cũng không quên quay ra mắng mỏ Dương Thần một câu.
Lâm Nhược Khê cũng liếc nhìn Dương Thần một cái, nhưng cũng không hề tỏ thái độ gì, tựa như không thèm hỏi đến.
Vú Vương có chút lo lắng, nhưng cách làm của Dương Thần cũng khiến bà có chút không hài lòng, cho nên cũng chỉ ngồi đợi nghe Dương Thần nói mà thôi.
Dương Thần còn có thể thế nào được nữa đây, chỉ đành kể chuyện ᴆụng phải Lạc Tiêu Tiêu trên đường về cho mọi người nghe mà thôi, cũng không quên kể chuyện chiếc điện thoại bị ngâm nước như thế nào.
- Mọi người xem, con thực sự không muốn tắt máy mà, chiếc điện thoại này đã bị ngâm nước lúc con nhảy xuống hồ mà...
Quách Tuyết Hoa cầm lấy chiếc điện thoại, bấm thử, quay đầu lại nói với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê à, hình như quả thật là Dương Thần không cố ý, điện thoại đúng là bị ngâm nước rồi.
Vú Vương cũng nghĩ lại chuyện lúc đó, gật đầu nói:
- Tiểu thư, cậu nói chắc là thật đấy, lúc đó tôi cũng đã gặp cô gái đó, cô ta rất thích bám lấy cậu, chắc hôm nay chỉ là trùng hợp thôi.
Lâm Nhược Khê cũng buông đũa, lạnh lùng hỏi:
- Em tin những chuyện này là thật, nhưng kỳ thực chuyện mà em muốn biết là... tại sao lần đầu tiên cô ta gặp anh, cô ta đã nói là thích anh rồi?
Không thể không nói, vấn đề này đã khiến Dương Thần á khẩu.
Dương Thần trả lời thế nào đây? Nói là vì ௱ôЛƓ của người ta úp lên mặt mình sao? Chẳng phải muốn tự sát sao?
- Anh... chủ yếu là...
Dương Thần nhìn về phía ✓ú Vương cầu xin sự giúp đỡ, nhưng ✓ú Vương cũng không nói nên lời, dù sao thì bà ấy cũng cảm thấy xấu hổ.
- Cuối cùng em cũng hiểu rồi,
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Hóa ra nhà chúng ta còn có một người có thể khiến vạn người say đắm nữa cơ đấy, mỹ nữ mới gặp mặt lần đầu tiên, đã thích anh rồi, hóa ra anh có sức hút đến như vậy. Còn nữa, cho dù điện thoại của anh có bị ngâm nước đi chăng nữa, lẽ nào anh không thể mượn người khác được sao?
Dương Thần vội nói:
- Bà xã, anh cũng muốn mượn điện thoại a, nhưng người ta nói anh có “bồ nhí” thế nên không ai chịu cho anh mượn cả!
- Được rồi,
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên tức giận đứng dậy, hai tay run rẩy chống xuống bàn,
- Một khi anh đã thừa nhận như vậy rồi, thì không cần phải giả vờ với bộ dạng vô tội như vậy nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc