Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1020

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Vinh quang.
Ánh mắt Dương Phá Quân phức tạp nhìn phía sau Dương Thần, cảm xúc dâng trào, kẻ dám nhục mạ cha và mình đã bị Gi*t, ông ta cảm thấy như được giải hận, những thứ mà Dương Thần làm đúng là ông ấy không dám làm, nhưng càng như vậy thì ông lại càng cảm thấy bị sỉ nhục.
Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê mặc dù đã gặp rất nhiều cảnh máu me đầm đìa như thế này rồi, nhưng dù sao cũng là nữ giới, vẫn cảm thấy có chút ghê tởm.
Lý Mạc Thân và đứa cháu trai của mình nhìn nhau, cười gượng.
Lý Độn khó có thể im lặng được, nhéo nhéo cằm, chỉ ngón tay cái vào Dương Thần.
Dương Công Minh dường như chưa từng nhìn thấy có ai ૮ɦếƭ, sắc mặt vẫn bình thản nói:
- Nếu như có thể yên tĩnh lại được rồi, vậy thì hãy tiếp tục nghe lão già này lải nhải vài câu nữa, sự việc năm đó, tôi còn chưa nói xong…
Lúc này, cũng không còn ai dám ngắt lời nữa.
Dương Công Minh bình thản nhấp một ngụm trà, rồi mới từ từ kể lại.
- Việc mà tôi biết cũng đều là cha tôi chờ sau khi tôi hiểu chuyện mới nói cho tôi biết.
Năm đó, sau khi mẹ tôi bị người ta làm nhục, sống không bằng ૮ɦếƭ, không lâu sau đó thì phát hiện ra mình mang bầu, nên lại càng không có mặt mũi nào gặp cha tôi từ Giang Nam đến căn cứ địa Tây Nam đón ông ấy về Yến Kinh được nữa, vì vậy mới nói ra, để cho cha tôi có thể lựa chọn việc hủy hôn ước, dù sao thân thể bà cũng không còn được nguyên vẹn như trước được nữa, nên cảm thấy xấu hổ với cha của tôi.
Mà cha tôi thực ra cũng mất đi khả năng sinh sản trong một cuộc chiến tranh trước đó, căn bản là cũng muốn hủy bỏ hôn ước với mẹ tôi, để cho mẹ tôi không phải chịu cảnh sống một mình mà cứ giữ gìn như vậy cho đến ૮ɦếƭ.
Nhưng khi biết được mẹ tôi đã gặp phải vết thương như vậy, cha tôi đã thay đổi chủ ý, quyết định phải kết hôn với mẹ của tôi.
Bởi vì cha tôi hiểu rõ rằng, nếu như khi mẹ tôi đến bước đường cùng như vậy mà hủy bỏ hôn ước thì không khác nào làm cho cả đời bà ấy bị hủy hoại.
Thực ra, hai người trước đó cũng đã có duyên phận, nhưng trong đó thì tôi lại cảm động vô cùng trước hôn ước này và cả sự trân trọng mà hai người dành cho nó.
Nghe đến đó, Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê ở một bên đều rơi nước mắt, suy nghĩ theo cảm tính khiến họ như chìm sâu hơn vào thứ tình cảm trong những năm hỏa chiến năm đó.
Dương Công Minh lục lại trí nhớ, tiếp tục nói:
- Giống như hai người đều có hai vết thương vô cùng lớn, khi mà cha tôi đau khổ nhất đã gặp được mẹ tôi cũng ở lúc đường cùng nhất. Hai người đã trở về Yến Kinh, ủng hộ lẫn nhau, làm bạn với nhau, cứ dần dần như vậy khó có thể tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm.
Khi sinh ra tôi, cũng như những gì các người đã biết, cha của tôi vì danh dự nhà họ Dương, biết rằng không thể chịu được sự đả kích này, phân phát những thân vệ biết nội tình bên trong, cùng dùng cả thế lực của gia tộc để che giấu tin tức truyền ra ngoài.
Mẹ của tôi từng hỏi cha tôi, vì sao lại đồng ý chấp nhận một người phụ nữ không còn trinh tiết như bà, lẽ nào sẽ không vì việc sinh ra tôi mà cảm thấy bị tổn thương sao?
Cha nói cho bà biết rằng “Bà là vị hôn thê của tôi, cũng chính là người vợ mà tôi muốn lấy, đứa trẻ mà vợ của tôi sinh ra đương nhiên là con của tôi. Cho dù đứa trẻ đấy không phải là huyết mạch của tôi nhưng cũng vì tôi không có khả năng bảo vệ tốt cho người vợ của mình, nên so với việc yêu thương hết mực cốt nhục của mình thì tôi sẽ chăm sóc tốt cho đứa trẻ này, để bù đắp những khiếm khuyết của tôi”.
Chính vì lời nói đó mà mẹ của tôi đã yên tâm sinh ra tôi, cùng với cha tôi trở thành vợ chồng chính thức trong lúc hoạn nạn, cứ như vậy trải qua hai mươi mấy năm.
Đại sảnh im thin thít đến nỗi tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy.
- Lão Dương, vậy đến khi nào thì ông biết mình không phải là con do lão Nguyên soái sinh ra?
Lý Mạc Thân thấp giọng hỏi.
Dương Công Minh mỉm cười nói:
- Đó là khi tôi mười tuổi, chính miệng cha đã nói cho tôi biết.
- Cái gì? Lão Nguyên soái, ông ấy nói cho ông biết?
Lý Mạc Thân đương nhiên là không ngờ tới.
Dương Công Minh gật đầu:
- Lúc ấy tôi mới hiểu chút chuyện, tôi không ngờ cha mình lại nói cho mình biết chuyện như vậy. Bây giờ nghĩ lại, e rằng cũng là sự tiên đoán trước của cha tôi.
Giấy không gói được lửa, có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, cũng giống như hôm nay vậy.
- Đại bá phụ, thực sự khó có thể lường trước được…
Tam Thúc Công thở dài.
Dương Công Minh cười nói:
- Lúc ấy khi cha nói với tôi, tôi khóc ngay tại chỗ, khóc nức nở. Một đứa trẻ mới có 10 tuổi, cho dù có hiểu chuyện sớm thì cũng chỉ là một đứa trẻ, đột nhiên biết được cha mẹ của mình không phải là người sinh ra mình, điều này thực sự quá tàn khốc.
Tôi hỏi cha tôi, làm sao mà tôi lại không phải là do ông sinh ra chứ? Nếu như tôi không phải con cháu nhà họ Dương, vậy làm sao có thể sống tiếp được trong nhà họ Dương đây? Mọi người sẽ cười nhạo tôi, xem thường tôi…
Lúc ấy cha tôi vuốt đầu tôi, nói rất chân thành với tôi rằng “ Công Minh à, có phải con cháu nhà họ Dương hay không với việc có phải là con do chính cha sinh ra hay không, điều đó không có quan hệ quá lớn.
Con là đứa trẻ mà cha yêu thương nhất. Bởi vì con là đứa trẻ duy nhất mà vợ cha đã sinh ra.
Con biết không, khi con vẫn còn là một đứa con nít, sữa của mẹ con không đủ, cha đã ôm con đi hỏi những người khác, hỏi cả những người không quen biết, đi khắp nơi bảo họ cho con ít sữa để nuôi nấng con.
Mỗi khi nhìn thấy con uống no ngủ ngon lành, thì cha cảm thấy đó là lúc mà cha vui vẻ nhất, còn vui hơn cả lúc đánh thắng trận.
Chỉ cần con bị bệnh, dù là cảm lạnh thông thường nhưng cha vẫn cảm thấy đau từng thớ thịt, chi bằng để cho cha thay con chịu tội…Chính vì bước trên con đường như vậy, không có ai trong mắt cha lại quan trọng hơn con cả.
Cha tin rằng, đứa con đáng quý của cha, đợi sau khi cha đã già sẽ giao nhà họ Dương cho con, nhất định con sẽ làm xuất sắc hơn cha.”
Dương Công Minh nói đến đây, thì mắt đã hơi đỏ hoe, có vài phần đau thương.
Yến Tam Nương thương tiếc, vỗ nhè nhẹ lên vai ông.
Nghỉ ngơi một lát, Dương Công Minh mới tiếp tục nói:
- Lúc ấy tôi rất sợ hãi, tôi nói với cha rằng, tôi lo mình không phải là con trai ruột của cha nên không có cách nào có thể gánh vác được trọng trách này, tôi sợ làm không tốt.
Lúc đó cha nói với tôi một cách nghiêm túc rằng tôi chính là con cháu nhà họ Dương, không phải vì có huyết mạch của nhà họ Dương mới được coi là người của nhà họ Dương.
Muốn trở thành một người có thể khiến người khác phải tín phục và tôn trọng thì điều đầu tiên mình phải tin tưởng chính bản thân mình trước đã, tin rằng mình là người quý báu, độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Một gia tộc sở dĩ có thể vinh quang mấy đời như vậy, mấy trăm năm vẫn không bị suy tàn, không phải là đều dựa vào huyết thống gắn bó…
Dương Công Minh dừng một chút, quay đầu nhìn Dương Phá Quân đang lẳng lặng nghe, nói:
- Phá Quân, cha luôn dạy con, nhưng con vẫn chưa thể hiểu được một cách chân chính, đến hôm nay, con đã biết cái gì là vinh quang thực sự của một gia tộc chưa?
Dương Phá Quân khổ tâm nói:
- Cha, con không biết, trí óc con bây giờ đang hỗn loạn, con sắp bị điên rồi.
Mấy lão nhân nhà họ Dương cũng mịt mờ, không khí trong phòng trầm xuống.
Trong mắt Dương Công Minh khó giấu được sự thất vọng, tiếp tục nhìn Dương Thần đang im lặng ngồi bên khung cửa sổ, mỉm cười hỏi:
- Dương Thần, cháu cảm thấy là cái gì?
Ánh mắt của mọi người chuyển hướng sang Dương Thần, ánh nắng của buổi trưa hắt lên người hắn, khiến thân thể hắn như phát sáng.
Dương Thần cười tự giễu nói:
- Ông hỏi cháu? Làm sao cháu hiểu được đạo lý to lớn như vậy được, cháu chỉ biết, huyết mạch, gia cảnh, truyền thống không thể so sánh được với kẻ cứng đầu, càng không thể sánh kịp với kẻ có khí chất. Cháu chỉ biết rằng chỉ có những người không nhận thua mới có thể sống sót được, đơn giản vậy thôi.
- Ha ha ha ha! ...
Dương Công Minh cười lớn, đám người Lý Mạc Thân cũng lắc đầu cười.
- Khá…khá lắm!
Dương Công Minh vỗ vỗ lên tay vịn ghế, trong mắt như lóe lên điều gì đó:
- Sự vinh quang của một gia tộc không phải dựa vào huyết mạch truyền từ đời này sang đời khác mà duy trì được.
Huyết thống? Không phải là nó.
Cái nhà họ Dương chúng ta dựa vào chính là mỗi một thời, những người trong gia tộc này đều phải hiểu, bản thân mình chính là niềm vinh quang cho gia tộc này. Chỉ có xem trọng bản thân mình thì người khác mới tôn kính chúng ta.
Con cháu của nhà họ Dương, bất cứ lúc nào cũng phải tin rằng mình là niềm tự hào của gia tộc, có được niềm tin đó thì mới có thể kéo dài được vinh quang cho gia tộc.
Dương Công Minh tôi đây từ khi tiếp nhận chức gia chủ cho đến nay, có quân hàm Nguyên soái, chiến tích ít nhất cũng đẩy được nền kinh tế của Hoa Hạ vượt mức 20 năm, vang danh khắp nơi.
Các người có ai có thể có tư cách hơn tôi để ngồi ở vị trí này? Các người có ai dám nói tôi đã phụ sự kỳ vọng của cha.
Tôi, không thẹn với lương tâm! !
Lời nói trịnh trọng đó đã khiến mọi người đều bị chấn động.
Ninh Quang Diệu nắm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế dựa, sắc mặt xanh mét, mà các cán bộ khác đều có chút chột dạ.
Lý Mạc Thân quay đầu nhìn Lý Độn đang ngẩn người ra đó, cười mắng nói:
- Tên tiểu tử ngốc này, bây giờ đã hiểu nguyên nhân thực sự khiến ông nội đồng ý cho cháu và Đường Tâm kết hôn rồi chứ…
Lý Độn giật mình một cái, trong mắt hiện lên sự xúc động, gật đầu cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc