Cô Vợ Thay Thế - Chương 52

Tác giả: Lạt Tiêu

Bởi Thẩm Lệ quay về, nên tâm trạng cả ngày nay của Hạ Diệp Chi cực kỳ tốt.
Việc công ty có chút nhiều, nên Hạ Hương Thảo cũng không còn soi mói cô.
Trước giờ tan tầm, cô gọi điện cho Thời Dũng, bảo anh ta không cần đến đón cô, cô có hẹn bạn đi ăn rồi.
Ra khỏi Hạ thị, Hạ Diệp Chi lại nhớ đến phải nấu cơm cho “Mạc Gia Thành”.
Cô đứng bên đường, lấy điện thoại ra gọi cho “Mạc Gia Thành”.
Điện thoại gọi đi, chỉ sau một chuông bên kia đã có người nhận.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của “Mạc Gia Thành” hơi trầm thấp, nghe qua điện thoại càng thêm mê người.
Hạ Diệp Chi dù nghe quen giọng anh rồi, hồn vía cũng vẫn hơi lắc lư, nói: “Tối nay anh về ăn cơm nhà không?”
Anh hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Hạ Diệp Chi hiền hòa giải thích với anh: “Tối nay tôi có hẹn ăn cơm ở ngoài với bạn.”
Bên kia phút chốt yên tĩnh, giọng nói của anh âm u truyền đến, lộ ra ý lạnh khó hiểu: “Hẹn Thẩm Sơ Hoàng?”
Khóe miệng Hạ Diệp Chi giật giật, người này thật bị dở rồi.
“Con gái!” Hạ Diệp Chi nghiến răng: “Tuy tôi có hứa sẽ nấy cơm cho anh ăn, nhưng tôi cũng không phải là người giúp việc trong nhà, tôi cũng có nhu cầu xã giao kết bạn của của mình.”
Thái độ của “Mạc Gia Thành bất thình lình hòa hoãn hơn nhiều, vu vơ nói: “Ồ, vậy đi đi.”
Cúp máy, Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Nãy cậu nói tối nay có bữa tiệc?”
“Không phải cậu không muốn đi đấy sao?” Cố Tri Dân có hơi ngạc nhiên nhìn anh, Mạc Đình Kiên bình thường hầu như không tham gia bữa tiệc gì.
Phó Đình Tây ở bên đã sớm hiểu thấu mọi chuyện: “Bởi vì bà xã của anh ta tối nay không ăn cơm ở nhà.”
“Chỉ cậu lắm lời.” Mạc Đình Kiên liếc Phó Đình Tây một cái, Phó Đình Tây lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.
……
Lúc Hạ Diệp Chi bắt xe đến club Kim Hải, nhưng lại chẳng thấy Thẩm Lệ đâu.
Ngay lúc cô đang định gọi điện cho Thẩm Lệ, thì bắt gặp một người phụ nữ hóa trang kín mít đi đến.
Hạ Diệp Chi thử lên tiếng hỏi một câu: “Tiểu Lệ?”
Thẩm Lệ hơi kéo kính râm xuống, thần hồn nát thần tính nhìn bốn phía xung quanh một chút:”Là tớ.”
Nói xong, liền túm lấy Hạ Diệp Chi hướng về cửa Kim Hải, vừa đi vừa hỏi cô: “Cậu vào được không?”
Thẩm Lệ tự nhiên là biết Kim Hải là club cao cấp hàng đầu ở thành phố Hà Dương, cực kỳ chú trọng bảo vệ riêng tư, cho nên không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Vào được, tớ từng đến đây ăn rồi.”
Hai người vừa lúc đến trước cửa vào, người giữ cửa vừa thấy Hạ Diệp Chi, liền hô to vài chữ “Chào đòn quý khách.”, hết sức nhiệt tình.
Sau khi đi vào, Thẩm Lệ lấy kính râm xuống, kéo xuống cái khăn quàng cổ đang che nửa khuôn mặt, cẩn thận đánh giá Hạ Diệp Chi từ trên xuống dưới: “Tớ mới chỉ đi đóng một bộ phim trở về, cả người cậu đã... lột xác ngoạn mục?”
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi quen biết nhau đã rất nhiều năm, nhưng đa số, Hạ Diệp Chi đều luôn bộ dạng “xấu xí”, cô nhìn cũng quen rồi.
Lần trước cô quay lại đoàn phim, Hạ Diệp Chi tuy cũng đã khôi phục lại dáng vẻ vốn dĩ, nhưng trong mắt cô đó cũng chỉ là biến trở về dáng vẻ ban đầu mà thôi, cách một khoảng thời gian rồi nhìn lại, khí chất trên người Hạ Diệp Chi hình như tốt hơn một chút.
Hai người vào thang máy, Hạ Diệp Chi soi soi vách tường thang máy: “Đâu có, giống trước mà.”
Thẩm Lệ đứng bên cạnh cô, đột nhiên nói ra một câu: “Nếu không cậu cũng đi đóng phim đi, nói không chừng có thể nổi tiếng hơn cả tớ.”
“Giới này hỗn loạn, nước sâu, không đi.”
“...”
……
Hai người tìm một vị trí ngồi xuống, gọi món.
Hạ Diệp Chi đứng dậy đi phòng rửa tay.
Cô rửa tay xong đi ra, hơi thơ thẩn cúi đầu đi, ở góc rẽ không cẩn thận đâm vào một người.
Cô vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Người đàn ông khá là cao, một hồi lâu cũng chưa lên tiếng.
Hạ Diệp Chi tò mò ngước đầu lên, liền đúng lúc bắt gặp khuôn mặt dịu dàng như ngọc của Trần Tuấn Tú.
Anh cười lên, làm cho người khác có cảm giác như gió xuân ấm áp, gọi chính xác tên cô: “Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi được ưu ái mà ngạc nhiên: “Anh cũng ăn cơm ở đây sao?”
Thành phố Hà Dương to như thế, cô chưa từng nghĩ có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà gặp được Trần Tuấn Tú những hai lần.
“Ừ, hẹn bạn ở đây.” Trần Tuấn Tú gật đầu, đột nhiên hỏi một câu: “Gần đây khỏe không?”
Trước anh có thấy tin của Hạ Diệp Chi và “em họ Mạc Đình Kiên”.
Em họ hàng xa gần của Mạc Đình Kiên có bao nhiều người, anh không biết, nhưng em họ gần thì chỉ có một, đó chính là em ruột anh, Mạc Gia Thành.
Mẹ anh là cô ruột của Mạc Đình Kiên, bố anh họ Trần, anh theo họ bố, mà em trai thì theo họ mẹ.
Nhưng em trai mới có 14 tuổi, lại còn sống ở nước ngoài với mẹ.
“Khá...khá tốt.” Hạ Diệp Chi không rõ sao Trần Tuấn Tú lại hỏi vậy.
Cô luôn cảm thấy Trần Tuấn Tú dường như đã quen biết cô từ trước đó vậy...
“Vậy thì tốt.” Trần Tuấn Tú cười nói một câu như thế, cũng không lại nhiều lời.
Trở về phòng ăn, Hạ Diệp Chi vừa ngồi xuống, Thẩm Lệ liền giơ điện thoại ra trước mặt cô: “Diệp Chi, tôi vừa lướt đến bài đăng facebook của Ảnh đế Trần, cậu nhìn đi chỗ này có phải là Kim Hải không?”
Hạ Diệp Chi cúi đầu xem, ảnh mới nhất trên facebook của Trần Tuấn Tú, rõ ràng là chụp ở Kim Hải.
Chẳng qua điều này cũng không kỳ lạ gì, bởi cô vừa gặp anh ta xong.
Thấy mặt Hạ Diệp Chi đầy vẻ bình tĩnh, Thẩm Lệ vỗ vai cô: “Cậu không có chút kích động nào sao? Cậu ra ngoài đi lòng vòng nói không chừng có thể bất ngờ gặp ảnh đế Trần.”
“Thực ra...” Hạ Diệp Chi ngừng chốc lát, sợ Thẩm Lệ không tin, cố gắng khiến giọng điệu của mình thật nghiêm túc: “Tớ đã từng gặp Trần Tuấn Tú hai lần, lần gần đây nhất là vừa đi phòng rửa tay lúc nãy, bỗng nhiên gặp được anh ấy.”
Nghe được lời cô, miệng Thẩm Lệ đã biến thàng hình chữ “O”.
Chỗ đó không xa, Trần Tuấn Tú đặc biệt vòng qua sảnh nhìn một cái, vừa lúc thấy chỗ ngồi của Hạ Diệp Chi, người con gái đối diện cô, hình như là ngôi sao nhỏ lần trước diễn cùng anh.
……
Đám người Mạc Đình Kiên đến Kim Hải, vừa vào thang máy thì điện thoại anh nhận được một tin nhắn trừ tiền.
Hạ Diệp Chi dùng thẻ của anh? Cố Tri Dân mắt tinh nhìn nội dung trong tin nhắn của anh, lại nhìn ý cười mơ hồ trên mặt anh, chợt cảm thấy sởn hết cả gai ốc: “Điên rồi, người ta tiêu tiền của cậu, mà còn vui được.”
Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Cô ấy nguyện ý sài tiền của tôi, còn Thẩm Lệ có nguyện ý sài tiền của cậu không?”
Cố Tri Dân cảm giác như *** mình trúng một mũi tên, đau kinh khủng.
Mạc Đình Kiên nhìn số tiền bị trừ đi là bảy chữ số, hơi suy nghĩ một chút, trên mặt lại càng lộ ra ý cười.
Cố Trí Dân cảm thấy, nụ cười của Mạc Đình Kiên tràn đầy xấu xa.
Ting ——
Cửa thang máy mở ra.
Mạc Đình Kiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng ngoài cửa.
Hạ Diệp Chi cũng thấy anh, ngạc nhiên kêu một tiếng: “Sao anh lại ở đây?”
Mấy người này hẹn hết với nhau hay sao? Người người một đều chạy đến Kim Hải.
Cố Tri Dân vừa thấy Thẩm Lệ, đáy mắt phát sáng, trực tiếp chen vào, người đàn ông to cao lại ngoan ngoãn như con chó Pug: “Thẩm Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ liếc anh ta một cái, thẳng thắn giơ chân đạp qua. “Ahhh——”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hạ Diệp Chi đã được chứng kiến qua cảnh Thẩm Lệ đối phó với Cố Tri Dân, cho nên cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị nữa.
Cô nhìn về phía Phó Đình Tây đang đứng bên cạnh “Mạc Gia Thành”, mỉm cười chào hỏi: “Ngài Phó.”
Phó Đình Tây cũng khẽ gật đầu coi như là đáp lại.
Mạc Đình Kiên chú ý tới việc Hạ Diệp Chi nói rằng “Sao anh cũng ở đây?”, cái từ “cũng” ở đây cho thấy lúc trước cô đã từng gặp qua một người quen khác.
Hạ Diệp Chi không có bạn bè gì, huống hồ là người bạn có thể tới được Kim Hải.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên lóe lên, đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô và bạn đến Kim Hải ăn cơm, sao lại không báo trước cho tôi biết?”
Hạ Diệp Chi bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Cái này thì liên quan gì đến anh?”
Cố Tri Dân bị Thẩm Lệ đạp một cái vào chân cũng không hề tức giận, còn cười hì hì nói: “Mọi người đã ăn rồi sao? Nhất định là vẫn chưa ăn no đâu nhỉ, có muốn cùng chúng tôi đi ăn thêm chút gì đó không, nhiều người thì càng náo nhiệt mà...”
“Không cần, chúng tôi đã ăn no rồi.” Hạ Diệp Chi từ chối vô cùng dứt khoát.
Mạc Đình Kiên dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói chuyện với cô: “Cùng đi đi, đợi chút nữa vừa hay có thể về cùng nhau.”
Con người Hạ Diệp Chi kỳ thật rất mềm lòng, hiếm khi thấy anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện thì có hơi do dự một chút.
Nhân lúc cô do dự thì Mạc Đình Kiên đã trực tiếp kéo cô đi về phía phòng bao.
Hạ Diệp Chi cũng không sĩ diện hão nữa, dù sao khi trở về cũng có thể thuận đường ngồi xe của anh về, nhưng mà bị anh lôi kéo như vậy thì thật là quá khó nhìn rồi.
“Anh buông ra đi, tôi tự mình đi được.”
“Mạc Gia Thành” quay đầu nhìn cô một cái, ngược lại cũng không nói gì chỉ trực tiếp buông cô ra thôi.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng vẫn đi theo tới đây.
Nhưng mà cái vẻ mặt như đang xem kịch vui trong mắt của cô ấy khiến lòng Hạ Diệp Chi dâng lên một cảm giác không lành.
Ngay sau đó, cô lập tức cảm nhận được điện thoại của mình đang rung lên.
Cô cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện ra đúng là tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi tới cho cô.
“Em họ thật bá đạo! Tớ bị vẻ đẹp trai ấy làm ngất ngây rồi!”
“Tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ một chút về người em họ này, nhan sắc tuyệt vời, thân hình cũng tuyệt nữa.”
Hạ Diệp Chi: “...” Thật đúng là làm khó Thẩm Lệ mà, nhìn từ bên ngoài thôi mà cũng có thể nhìn ra được thân hình của “Mạc Gia Thành” tuyệt vời nữa.
Cô gửi lại cho Thẩm Lệ một cái icon biểu tình [giữ lại chút mặt mũi].
Thẩm Lệ không cam lòng yếu thế gửi lại một cái icon biểu tình [ gây sự ].
Hạ Diệp Chi nhìn cô ấy cười thần bí, gửi lại một tin nhắn: “Cố Tri Dân cũng không tệ, nhan sắc tốt, vóc dáng cũng đẹp, còn có tiền nữa, cân nhắc một chút?”
Thẩm Lệ không trả lời tin nhắn của cô mà dùng ánh mắt trừng cô.
Thật vất vả mới đến được phòng bao.
Ba người Mạc Đình Kiên vốn dĩ vì có tiệc nên mới tới đây, nhưng bởi vì có Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ ở đây nên bọn họ sẽ không đi tham gia bữa tiệc nữa mà tự mình thuê một phòng bao, ăn một bữa cơm đơn giản rồi đi về.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đã ăn rồi, cho nên chỉ gọi hoa quả ăn nhẹ cho tiêu cơm.
...
Trần Tuấn Tú bên kia vừa hãy cũng đã ăn cơm xong, lúc trợ lý tiến vào thì cúi người ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Tôi vừa thấy cậu chủ Mạc cũng tới đây rồi.”
“Cậu chủ Mạc” mà trợ lý nói chính là Mạc Đình Kiên.
Trần Tuấn Tú đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy tôi phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.”
Đến cửa phòng bao, anh ta liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Anh ta đang muốn mở miệng thì đột nhiên di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên cũng không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ ở đây, đầu tiên là anh nhìn qua Hạ Diệp Chi một cách kín đáo, cô đang cúi đầu cùng xem điện thoại với Thẩm Lệ.
Sau đó anh mới quay đầu lại nhìn Trần Tuấn Tú lần nữa, mở miệng nói trước: “Ảnh đế Trần cũng ở đây sao?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên câu “Sao anh cũng ở đây?” của Hạ Diệp Chi nói lúc trước, sắc mặt biến đổi nho nhỏ khó mà nhận ra.
Hạ Diệp Chi nghe thấy lời của anh thì chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Trần Tuấn Tú vẫn còn đang đứng ở cửa.
Trần Tuấn Tú lúc này cũng đã phản ứng lại, cười nói: “Tôi vừa mới nghe người ta nói giám đốc Cố cũng đang ở đây nên qua đây để chào hỏi một chút.”
Trần Tuấn Tú là diễn viên ký kết dưới lá cờ của Thịnh Hải, đây không phải bí mật gì cả, cho nên cách nói này cũng coi như hợp lý.
Thoáng cái bầu không khí trong phòng bao lập tức rơi vào một loại không khí ngượng ngừng không nhận ra được: “À, đúng rồi, anh cũng ở đây à...”
“Ừm, tôi còn có bạn đang đợi, đi trước đây.” Trước khi Trần Tuấn Tú đi khỏi, anh ta giống như lơ đãng mà nhìn thoáng qua phía Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, người mà Trần Tuấn Tú nhìn là “Mạc Gia Thành”.
Mà Mạc Đình Kiên thì lại cảm thấy, người Trần Tuấn Tú nhìn chính là Hạ Diệp Chi.
Hai người sắc mặt cổ quái quay đầu đối diện nhau rồi lại rất nhanh nhíu mày dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Người vừa nãy là Trần Tuấn Tú!” Thẩm Lệ phản ứng lại chậm mất nửa nhịp, vỗ mạnh vào Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, người vừa rồi đúng là Trần Tuấn Tú đó! Tại sao cậu không lên chụp ảnh chung với người ta chứ?”
Cố Tri Dân lập tức tiếp lời, cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường thẳng: “Hạ Diệp Chi, nếu như cô muốn chụp ảnh chung với Trần Tuấn Tú thì có thể tới công ty tìm tôi.”
Tục ngữ nói, nếu muốn giải quyết được một cô gái thì cần phải ra tay từ phía bạn bè của cô ấy, mà Hạ Diệp Chi lại chính là bạn tốt của Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên nghe vậy thì lạnh lùng liếc Cố Tri Dân một cái: “Ăn cơm mà cũng không chặn được cái miệng của cậu sao?”
Cố Tri Dân bày ra vẻ mặt không hiểu, anh ta nói sai cái gì chứ?
Sao mà Mạc Đình Kiên lại giống như đang tức giận vậy? Vừa rồi Hạ Diệp Chi tiêu tiền của anh, anh cũng vui vẻ như thế cơ mà.
Anh ta đây là đang lấy lòng Hạ Diệp Chi đó. Không phải Mạc Đình Kiên nên cảm thấy vui mừng mới phải sao?
Không khí vốn dĩ rất hài hòa lại bởi vì Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện mà trở nên có chút kỳ quái.
Thẳng đến khi rời khỏi Kim Hải, Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi hỏi “Mạc Gia Thành”: “Có phải anh cũng quen Trần Tuấn Tú không?”
Nếu không thì, trước khi Trần Tuấn Tú rời đi, cái ánh mắt nhìn anh đó là có ý gì vậy chứ?
Trong lòng Mạc Đình Kiên có chút bực bội, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Liên quan gì tới cô?”
Nóng nảy cái gì chứ? Cô tử tế hỏi hắn một câu, không muốn nói thì đừng nói, có cần phải khích cô vậy không chứ?
Cùng nhau sống dưới một mái nhà, cô vốn dĩ cũng rất mong có quan hệ tốt với anh mà.
Thẳng tới khi về đến nhà, Hạ Diệp Chi cũng không nói với anh thêm câu nào nữa.
Vừa vào cửa, cô lập tức tìm bảo vệ hỏi: “Cậu chủ nhà các anh ở nhà chứ?”
Bảo vệ đã sớm chuẩn bị tốt lời cần nói: “Cậu chủ đã ngủ rồi ạ.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, đi lên lầu.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn gửi cho Mạc Đình Kiên một tin nhắn: Buổi tối tôi cùng Thẩm Lệ ra ngoài ăn cơm rồi, vừa mới trở về, ngủ ngon.
Gương mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng quay về phòng thì lập tức nhận được tin nhắn của Hạ Diệp Chi.
Còn biết báo cáo hành trình cho anh sao? Ngược lại càng ngày càng biết dỗ người rồi.
Tuy rằng trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng biểu tình căng cứng suốt cả đêm vẫn không tự chủ mà khẽ dịu xuống.
Ngón tay dài di chuyển trên màn hình trả lời một chữ “Ừ” lại cho Hạ Diệp Chi.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi thì điện thoại của Trần Tuấn Tú lập tức gọi tới.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây rồi mới nhận điện thoại.
Giọng điệu Trần Tuấn Tú rất ôn hòa, không giống với bình thường: “Đình Kiên?”
Trong trí nhớ, cho tới tận bây giờ Trần Tuấn Tú vẫn luôn là một người anh có tính tình rất tốt.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại không hề khách khí, mở miệng đã nói: “Anh đã gặp qua Hạ Diệp Chi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc