Cô Vợ Thay Thế - Chương 14

Tác giả: Lạt Tiêu

Tiêu Thanh Hà đứng dậy: “Tôi đi kêu người giúp việc chuẩn bị cơm nước”
Hạ Hương Thảo không nhìn cô lấy một cái còn Hạ Lập Nguyên thì chỉ gật đầu với cô.
Sắc mặt của Tiêu Thanh Hà có chút khó coi, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Lúc đi ngang qua người Hạ Diệp Chi, bà ta dừng lại, nói nhỏ nhưng vô cùng nghiêm túc: “Ra đây.”
Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo ngồi cạnh nhau, không biết đang nhỏ giọng nói chuyện gì.
Cô nhìn ông ta một cái rồi theo Tiêu Thanh Hà ra ngoài.
Tiêu Thanh Hà kéo cô vào phòng ngủ trước kia của cô, vừa đóng cửa lại bèn nghiêm mặt nhìn cô: “Video kia rốt cuộc có phải bị người khác quay được hay không?”
Hạ Diệp Chi sững người, cô không ngờ được rằng Hạ Lập Nguyên tin cô, thế mà Tiêu Thanh Hà lại không hề tin cô.
Trong ấn tượng của cô, Tiêu Thanh Hà là một người phụ nữ sống hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông, gửi gắm tất cả hy vọng của mình lên người Hạ Lập Nguyên, vừa yếu đuối vừa không có chính kiến.
“Không phải...”
Hạ Diệp Chi lắc đầu nguầy nguậy, hai con ngươi trong veo, sáng ngời.
Quả thật Tiêu Thanh Hà là một người không có chính kiến, nhưng suy cho cùng bà ta cũng là mẹ ruột của Hạ Diệp Chi, mẹ con liền tâm, bà ta luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như thế.
“Bố và chị con rất tin con, con không được lừa bọn họ.” Tiêu Thanh Hà chau mày, thành khẩn nói.
Thời còn trẻ, gia cảnh không tốt nhưng Tiêu Thanh Hà là một người xinh đẹp, lại biết săn sóc cho người khác, nên Hạ Lập Nguyên mới lấy bà.
Hồi nhỏ cô không biết gì hết nhưng sau khi lớn lên cô đã hiểu, Hạ Lập Nguyên lấy bà cũng chỉ là muốn có người thay ông chăm sóc hai đứa con mất mẹ mà thôi.
Nói khó nghe một chút chính là tìm một người giúp việc làm ấm giường.
Cô không hiểu rốt cuộc Hạ Lập Nguyên có ma lực gì mà khiến Tiêu Thanh Hà tuyệt vọng đến vậy.
“Con đói.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu, rồi lại nhìn Tiêu Thanh Hà một cái nữa, cô cũng không biết bản thân nên nói gì nữa.
Sau khi Tiêu Thanh Hà ép cô gả vào nhà họ Mạc, thì sức kiềm chế của cô với bà ta cũng càng ngày càng thấp.
Tiêu Thanh Hà thấy cô như vậy cũng thấy mình cũng hơi quá đáng.
Bà nhìn Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều: “Con xuống đi.”
Hạ Diệp Chi vừa mới ra khỏi phòng thì sự uất ức, sợ hãi trên gương mặt liền mất sạch.
Sau khi cô gả vào nhà họ Mạc, vốn cũng không muốn dính líu gì đến nhà họ Hạnữa, chỉ muốn sống bình yên.
Nhưng người nhà họ Hạ lại không buông tha cho cô.
Nếu đã như thế thì cứ đi rồi xem.
....
Lúc đi qua phòng đọc sách, cô thấy cửa khép hờ, trong phòng đã không còn ai nữa.
Hai bố con họ cũng xuống dưới rồi?
Hạ Diệp Chi mới bước đến cửa cầu thang đã nghe thấy thấp thoáng tiếng người đang nói chuyện, ngoài giọng nói của cha con Hạ Hương Thảo dường như còn có giọng nói của người đàn ông nào nữa.
Lúc này còn có ai đến nhà họ Hạ chơi đây?
Cô hiếu kỳ men theo cầu thang đi xuống, lúc cô nhìn rõ mặt của người đàn ông kia thì toàn thân cứng đờ.
Hạ Lập Nguyên đã nhìn thấy cô, ông vẫy tay với cô ngụ ý muốn cô lại đây, giọng điệu ôn hòa khác với ngày thường: “Diệp Chi, mau qua đây, Đình Kiên kêu em họ đến đón con này.”
Hạ Diệp Chi cũng không ngờ được rằng có thể gặp được “Mạc Gia Thành” ở nhà họ Hạ, trên mặt là sự ngạc nhiên không kịp che giấu.
Hôm nay anh mặc bộ đồ Tây phẳng phiu, đường may tinh tế, vừa nhìn là biết đắt tiền, ý cười như có như không hiện hữu trên gương mặt, tư thế ngồi ung dung, thong dong, tỏa ra khí chất mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, anh cũng ngước mắt lên:
“Chị dâu, anh họ bảo em đến đón chị.”
Lúc anh nói chuyện, ý cười trên môi càng đậm, giọng nói trầm thấp không cảm xúc nghe ra có vẻ gì đó mờ ám.
Hạ Diệp Chi mở miệng, khó khăn lắm mới phát ra tiếng: “Ừ.”
Còn Hạ Hương Thảo dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, bước đến bên cạnh Hạ Lập Nguyên, nhỏ giọng nói gì đó, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Không cần nghe cô cũng có thể đoán ra được chắc chắn Hạ Hương Thảo sẽ không nói chuyện gì tốt đẹp.
Mạc Đình Kiên nhân lúc này quan sát Hạ Diệp Chi, lúc ánh mắt quét qua gương mặt sưng đỏ của cô, trong con ngươi đen như mực của anh lóe lên một tia tàn nhẫn, ác độc, bàn tay đang đặt lên tay vịn ghế sofa bất giác nắm chặt lại.
Cho dù có xấu, có không tốt đi chăng nữa thì Hạ Diệp Chi cũng là người phụ nữ của anh!
Anh còn chưa dám ***ng đến cô vậy mà mấy người này lại dám.
Mạc Đình Kiên quét mắt về phía Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo đang ngồi, rồi quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, trầm giọng nói: “Mau qua đây ngồi.”
Hạ Diệp Chi cũng không muốn qua đó ngồi, nhưng phòng cách làm việc không kiêng nể ai của “Mạc Gia Thành” khiến cô phải dè chừng, cô không biết hôm nay anh đến nhà họ Hạ để làm gì nên đành phải nghe theo lời anh trước đã.
Cô không tin Mạc Đình Kiên để “Mạc Gia Thành” đến đón cô.
Cô mới ngồi xuống cạnh “Mạc Gia Thành” liền thấy anh quay đầu nhìn cô, giọng cợt nhả: “Mặt chị dâu sưng vù thế này, suýt chút nữa là em đã không nhận ra chị rồi đấy.”
Lúc này Hạ Diệp Chi mới nhớ ra ban nãy bị Hạ Hương Thảo tát cho một bạt tai, gương mặt sớm đã bị sưng lên, Hạ Hương Thảo đánh rất mạnh, cô đau đến tê dại, nhất thời quên mất chuyện này.
Lúc Mạc Đình Kiên nói chuyện còn liếc mắt về phía Hạ Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên.
Vốn dĩ Hạ Hương Thảo đã sợ khí chất mạnh mẽ, bá đạo toát ra từ Mạc Đình Kiên, lúc này thấy anh hỏi đến gương mặt sưng vù của Hạ Diệp Chi, tim bắt đầu run lên, nhìn cô đầy uy hiếp.
Ấn đường Hạ Diệp Chi khẽ động, để lộ bộ dáng sợ sệt, nhấp nhấp môi nhìn “Mạc Gia Thành” giải thích: “Là tôi không cẩn thận...bị ngã.”
Nói dối vụng về như vậy không cần suy xét tự nhiên cũng nhận ra.
Mạc Đình Kiên khẽ híp mắt, vươn người về phía trước tiến đến gần Hạ Diệp Chi, nói: “Thật sao?”
Hạ Diệp Chi không dám nhìn thẳng vào anh, chột dạ cúi đầu:
“....Thật.”
Mạc Đình Kiên chỉ cười nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ tiếng cười của anh Hạ Diệp Chi có thể đọc ra bốn chữ: Không biết tốt xấu.
“Mạc Gia Thành” lấy danh nghĩa đến đón cô thì từ một phương diện khác cũng có thể chứng tỏ sự coi trọng của Mạc Đình Kiên dành cho cô.
Cho dù anh có phải do Mạc Đình Kiên phái đến hay không, nhưng Hạ Diệp Chi biết nếu cô nói với “Mạc Gia Thành” rằng gương mặt sưng vù này là do Hạ Hương Thảo đánh thì anh nhất định sẽ ra tay giúp cô.
Hạ Diệp Chi thấy bản thân có thể tự giải quyết được chuyện nhà họ Hạ, mặt khác là vì “Mạc Gia Thành” con người này rất nguy hiểm, cô không muốn mình dính líu quá nhiều đến anh ta.
Hạ Lập Nguyên rất hài lòng với câu trả lời này của Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng ấm áp hơn nhiều: “Cậu Mạc đã đến nhà họ Hạ rồi vậy thì ăn cơm đã rồi hãy đi.”
Mạc Đình Kiên tựa người lên ghế sofa, thờ ơ nói: “Được.”
Điều này đối với Hạ Lập Nguyên mà nói quả là một niềm vui bất ngờ.
Mặc dù “Mạc Gia Thành” chỉ là cậu ấm dòng thứ nhưng nịnh nọt, bợ đỡ một chút cũng không sai.
Người giúp việc cầm điện thoại của Hạ Lập Nguyên tới nói là có điện thoại cần ông nhận, nên Hạ Lập Nguyên đành phải nhấc người đi ra ngoài nghe điện thoại, Hạ Hương Thảo cũng nhấp nha nhấp nhổm tìm lý do rời đi.
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nhìn bốn xung quanh, cau mày thấp giọng hỏi:
“Anh đến đây làm gì?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mạc Đình Kiên nghe thấy thế, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm trên mặt vẫn rất thản nhiên: “Đến đón cô.”
Hạ Diệp Chi *** *** môi, thấp giọng nói: “Anh đừng có lộn xộn.”
“Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Mạc Đình Kiên nhếch môi cười, dường như không để ý tới việc cô đang nghĩ thế nào.
Quả thật anh không chủ ý đến đón Hạ Diệp Chi.
Anh chỉ là muốn đến xem người nhà họ Hạ thế nào mà thôi, chuyện trên mạng ầm ĩ như vậy, mặc dù chẳng ảnh hưởng gì đến anh nhưng anh thấy rất phiền.
Hạ Diệp Chi là một cô vợ không hề phiền phức, nhưng nếu không phải người nhà họ Hạ phiền quá mức thì anh cũng không có ý đích thân tự tay giải quyết.
Hạ Diệp Chi vẫn còn muốn nói gì đó thì nhìn thấy Tiêu Thanh Hà và Hạ Lập Nguyên từ trên lầu bước xuống, đằng sau còn có Hạ Hương Thảo.
Không biết hai người nói gì với nhau, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Diệp Chi không được thiện cảm cho lắm.
“Hương Thảo, lại đây nói chuyện với cậu Mạc đi.”
Hạ Lập Nguyên nói xong bèn nhìn Hạ Diệp Chi:
“Diệp Chi, bố có chút chuyện muốn nói với con, con đi theo bố.”
Hạ Diệp Chi nhìn Hạ Hương Thảo một cái, nhấc người ngoan ngoãn đi theo.
Hạ Hương Thảo đi đến bên cạnh Mạc Đình Kiên, ngồi vào vị trí vừa nãy Hạ Diệp Chi đã ngồi, nhưng không ngờ được rằng Mạc Đình Kiên bất ngờ lạnh giọng nói:
“Tránh xa tôi ra.”
Hạ Hương Thảo gương mặt cứng ngắc, cô ta nhớ đến lần trước lúc gặp người đàn ông này, bản thân đã chủ động mời anh ta vào biệt thự, thế nhưng anh ta lại không cảm kích chút nào.
Người đàn ông này rõ ràng là một người không thấu tình đạt lý!
Cũng không biết Hạ Diệp Chi quê mùa này có gì tốt mà anh lại tình nguyện đến đón cô ta.
.......
Hạ Diệp Chi theo Hạ Lập Nguyên vào phòng đọc sách.
Hạ Lập Nguyên nghiêm mặt hỏi cô: “Con và cái tên Mạc Gia Thành đó quan hệ thế nào?”
“Không có quan hệ gì ạ.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, gương mặt vô tội.
“Lần trước con về nhà họ Mộc, chuyện hai người ở trên xe, mẹ con và Hương Thảo cũng nhìn thấy!”
Hạ Lập Nguyên tức giận đập bàn.
“Bộp” một tiếng cực lớn, Hạ Diệp Chi sợ đến nghẹn họng.
“Con đã lấy Mạc Đình Kiên, thì yên phận làm cô chủ đi, gian díu với em họ chồng thì còn ra thể thống gì nữa?”
Hạ Diệp Chi trong lòng cười lạnh, từ trước tới nay chưa từng thấy Hạ Lập Nguyên quan tâm cô như vậy.
Lúc ngẩng đầu lên gương mặt cô vẫn là biểu cảm vô tội: “Con không có.”
Hạ Lập Nguyên chăm chú nhìn cô, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, đáy mắt hiện lên tia ghen bỏ.
Ông ta và Tiêu Thanh Hà đều có ngoại hình nổi bật, xuất chúng, sao lại đẻ ra đứa con xấu như Hạ Diệp Chi chứ?
Nếu không phải ban đầu đã đi xét nghiệm DNA thì ông ta đã nghi ngờ rằng Hạ Diệp Chi không phải con đẻ của ông ta.
Cô như vậy chắc chẳn không có khả năng gian díu với người đàn ông khác.
Suy nghĩ này ông ta cũng không có biểu hiện ra mặt, suy cho cùng Hạ Diệp Chi vẫn còn giá trị lợi dụng với ông ta.
“Không có thì tốt, có thời gian thì dẫn chị con đến nhà họ Mạc chơi để nó làm quen với một vài người bạn.”
Giọng điệu thay đổi, ông ta vờ như tùy ý nói: “Em họ Mạc Đình Kiên cũng không tệ.”
Lời này trước kia Hạ Lập Nguyên cũng đã từng nói tới, Hạ Diệp Chi lờ mờ hỏi:
“Không phải chị có rất nhiều bạn rồi sao? Chị ấy còn có Thẩm Sơ Hoàng nữa.”
“Con thì biết cái gì!”
Hạ Lập Nguyên lạnh lùng liếc cô một cái: “Đi xuống đi.”
“Vâng.”
Hạ Diệp Chi nghẹn họng, bộ dáng sợ sệt, quay người đi xuống.
......
Trên bàn ăn, Hạ Lập Nguyên lúc nào cũng nói bóng nói gió hỏi Mạc Đình Kiên giữ chức vụ gì trong công ty, bố mẹ là người thế nào trong nhà họ Mạc.
“Lúc trước sao không có gặp cậu Mạc ở thành phố Hà Dương này nhỉ, cậu mới trở về từ nước ngoài à?”
Mạc Đình Kiên ngước mắt lên, quét mắt nhìn Hạ Lập Nguyên một cái, chầm chậm nói: “Vừa mới trở về nước, ở công ty làm việc vặt qua ngày.”
Trong mắt Hạ Lập Nguyên lóe lên tia sáng, mỉm cười ôn hòa: “Vậy bố mẹ cậu thì sao? Vẫn ở nước ngoài à?”
Mạc Đình Kiên không thèm để ý đến ông ta, đưa bát cho Hạ Diệp Chi: “Chị dâu, lấy canh cho tôi.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu lên liền trông thấy một chiếc bát ngay trước mặt.
Ng'n t vừa sạch sẽ vừa thon dài, đặt trên bát sứ trắng tinh đẹp mê người.
Hạ Diệp Chi nhìn đến ngây người, một lần nữa cô nhận ra rằng “Mạc Gia Thành” là một cậu ấm đích thực ngạo mạn từ đầu tới chân.
Cô nhận lấy bát cơm, ngước mắt lên thì nhìn thấy trong con mắt đen lấy của anh có chút mất kiên nhẫn.
Cô không nói gì cả, nhấc người múc canh, rồi để trước mặt anh.
“Cảm ơn.”
Khóe miệng anh như có như không nhếch lên, nhìn như đang cười nhưng lại không rõ ràng.
Hạ Diệp Chi sững sờ nhìn anh: “Không có gì.”
Cậu ấm nhà giàu đều biết đóng kịch thế sao?
Lời nói của Hạ Lập Nguyên bị Mạc Đình Kiên coi thường, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Ông lờ mờ phát hiện ra “Mạc Gia Thành” dường như có chút gần gũi, thân thiết với Hạ Diệp Chi, thế này xem ra để Hạ Diệp Chi làm mối cho Hạ Hương Thảo và Mạc Gia Thành là hoàn toàn đúng đắn.
Còn bạn trai bây giờ của Hạ Hương Thảo- Thẩm Sơ Hoàng, cậu ta cũng chỉ là lốp dự phòng mà thôi.
Hạ Lập Nguyên trong lòng thầm tính toán sau đó bèn mở miệng định nói chuyện.
Mạc Đình Kiên không nói không rằng liếc nhìn Hạ Lập Nguyên, ςướק lời nói với Hạ Diệp Chi trước mặt ông ta: “Tôi ăn no rồi, đi thôi.”
Anh nói xong, nhấc người dậy nói một câu:
“Cảm ơn đã tiếp đón.”
Mặc dù miệng nói lời cảm ơn nhưng nét mặt của anh lại giống như ra lệnh.
Loại khí chất thế này, sinh ra đã có.
Còn bộ dạng không để mắt đến ai của anh lại rất kiêu căng, ngạo mạn.
Nhưng cũng rất mê người.
Hạ Diệp Chi thấy mình bị Hạ Hương Thảo đánh cho một bạt tai đến đần độn rồi, nếu không thì làm sao cô có thể thấy cậu ấm “Mạc Gia Thành” quần là áo lượt này mê người được chứ?
“Bố, vậy thì con....đi trước nhé.”
Mặc dù Hạ Diệp Chi đã muốn đi từ sớm rồi nhưng đã diễn kịch thì phải diễn cho chót.
Hạ Lập Nguyên lời còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại vốn đã rất khó chịu vậy mà Hạ Diệp Chi còn dám động vào.
Ông ta trừng mắt nhìn cô, tức giận hét lên: “Còn không mau đi đi!”
Hạ Diệp Chi nhẫn nại cúi đầu, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Một nhà ba người Hạ Lập Nguyên cũng đi theo tiễn bọn họ.
Không thể không nói quyền lực là một thứ rất thú vị, cho dù ban nãy “Mạc Gia Thành” không nể mặt Hạ Lập Nguyên thì ông ta vẫn phải tươi cười tiếp đón.
Bọn họ một nhà ba người đứng ở cổng biệt thự: “Cậu Mạc, lần sau lại đến chơi nhé!”
Mạc Đình Kiên cười như không cười nhìn bọn họ, rồi quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi đang đứng trước xe, trầm giọng nói: “Còn không lên xe?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy thế, kéo cửa sau định bước vào thì phát hiện ra không thể kéo được cửa.
Cô kinh ngạc nhìn “Mạc Gia Thành.”
Mạc Đình Kiên chau mày, trong đáy mắt đen như mực lóe lên tia mất kiên nhẫn:
“Ngốc à, cô còn muốn tôi làm tài xế cho cô chắc?”
Chỉ là cô không muốn ngồi bên cạnh anh mà thôi!
Nhưng anh đã nói thế rồi cô đành phải mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Xe chầm chậm rời đi, trong xe là một sự yên tĩnh.
Từ đầu đến cuối Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy hôm nay “Mạc Gia Thành” đến nhà họ Hạ có chút kỳ quái.
“Thật sự là Mạc Đình Kiên bảo anh đến đón tôi sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không thể nghĩ ra anh đến nhà họ Hạ với mục đích nào khác.
Mạc Đình Kiên nhìn thẳng về phía trước mà không hề chớp mắt, thờ ơ nói: “Nếu không thì sao? Cô tưởng rằng tôi muốn tới sao?”
“Ừ.” Vậy thì tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc