Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con - Chương 61

Tác giả: Máu Lạnh Nhók

*Biệt thự của Ren:
Bị giam lỏng trong căn phòng ngột ngạt cả tuần nay khiến Ailee khó chịu vô cùng. Suốt ngày nằm ngó trần nhà thử hỏi chán không chứ?
Rốt cuộc mọi chuyện chỉ tại con yêu nữ Yuko mà ra cả. Thứ gì mà giả tạo, đáng ghét!
"Cạch"
Cửa phòng bật mở, Yuko xuất hiện cùng với mâm cơm. Ailee điếng người bật dậy khỏi giường, người gì mà linh vãi.
Gương mặt lạnh đến ૮ɦếƭ người của Yuko cứ như là muốn giết ai ngay tức khắc vậy. Mâm cơm đặt nhẹ nhàng, đôi mắt chứa sát khí lạnh lẽo bắt đầu chiếu về phía Ailee.
Cảm giác bất an, cô nhóc vội cất tiếng:
- Cô ra ngoài đi!
Ailee chỉ tay ra hướng cửa ý muốn xua đuổi, Yuko vẫn không dời đôi mắt ૮ɦếƭ người đi chỗ khác.
Mùi nguy hiểm bốc lên, Ailee thấy bản thân đang đứng trước nguy cơ bị sát hại liền nảy ra ý định thoát thân.
Thấy cửa phòng mở toang, cô nhóc vùng dậy nhắm thẳng hướng cửa mà dzọt thiệt lẹ.
Ai ngờ trong lúc sắp ra đến cửa thì bị cánh tay mạnh mẽ của Yuko bắt lại.
"Phịch"
Yuko mạnh hơn những gì cô nghĩ, chỉ cần một thao tác nhỏ đã khiến Ailee té phịch lên giường.
Yuko nhanh như cắt leo lên người cô nhóc, đôi tay hung hăng siết lấy cổ Ailee.
- Ưm....ưm....thả....tôi ra!
Cảm giác ngạt thở khiến Ailee hoảng loạn cùng, đôi bàn tay cố hết sức gỡ tay Yuko ra.
Yuko trừng mắt, đôi tay lạnh băng lại càng gia tăng thêm sức mạnh.
Đôi tay bé nhỏ quờ quạng một cách tuyệt vọng vào không trung. Ailee nhăn mặt khổ sở, sắp không chịu đựng được nữa rồi.
- Cứu.....tôi..... - Ailee trút những hơi thở cuối cùng cố kêu lên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể Ailee đang lịm dần thì Ren đi ngang. Cửa phòng mở toan nên chứng kiến toàn bộ sự việc là điều không khó.
- Yuko! Em làm gì vậy hả?
Ren hốt hoảng ra sức gỡ cánh tay Yuko. Nhìn sắc mặt Ailee, anh càng nóng ruột nhưng bàn tay của Yuko vẫn không có dấu hiệu nới lỏng.
Tình thế gấp rút, anh đành cho một đòn vào sau gáy khiến Yuko ngất xỉu.
- Khụ....khụ.....
Ailee ho sù sụ đưa tay ôm cổ mình, cả cơ thể lạnh toát.
- Ailee! Không sao chứ?
- Khụ....khụ....anh không tới kịp không biết mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào!
Ailee vẫn chưa hoàn hồn, con yêu nữ đó vừa định giết cô cơ đấy. Ren càng nghĩ càng rối, việc trước mắt nên đưa Yuko về phòng đã.
Kể từ ngày chứng kiến ba mình ૮ɦếƭ dưới họng S***g của nó, cô ta luôn luôn mất bình tĩnh như vậy.
*Thư phòng:
Sau khi dặn dò người chăm sóc cho Yuko, Ren trở lại đây để tiếp tục làm việc. Nói là làm việc chứ thực ra anh đang bận suy nghĩ.
Đang tập trung thì máy tính báo có cuộc gọi video call. Ngón trỏ ấn nút enter, Ren mệt mỏi đáp:
- Tôi đây!
- Tình hình sao rồi?
- Lão John ૮ɦếƭ rồi, nhiệm vụ của tôi kết thúc được chưa?
- Thân cận của ông ta còn ai không? Con cái hay trợ lí ấy?
Ren đắn đo hồi lâu sau đó không ngần ngại đáp:
- Ông ta không có người thân, chỉ còn đám người trong bang Kirin thôi!
- Tốt! Nhanh chóng sắp xếp đi, tổ chức đang rất cần cậu!
- Vâng.
Ren đáp gọn rồi nhanh chóng tắt máy, nếu để cấp trên biết đến sự có mặt của Yuko thì thế nào cô ta cũng bị bắt. Anh không hiểu sao bản thân lại bảo vệ cho cô ta nữa.
Việc cấp bách bây giờ là phải để Ailee rời khỏi đây để tránh Yuko thực hiện việc tương tự lúc nãy một lần nữa. Nhưng phải làm sao để mọi việc trót lọt đây? Anh không thể ra mặt thả Ailee được. Nếu Yuko và cái đám tay chân bang KIrin biết anh chính là nhân viên FBI thì anh sẽ ૮ɦếƭ không rõ lý do.
Ren đưa tay vò đầu bứt tóc, làm sao cho vẹn toàn đây???
"A đúng rồi!"
...................................................
Quản gia mang thức ăn vào cho Ailee, cô liền hỏi han:
- Ren đâu rồi thưa ông?
Ông quản gia già không đáp gì, chỉ nhìn Ailee với ánh mắt thông cảm rồi lui ra ngoài. Bụng đói cồn cào, ngày hôm nay quá mệt mỏi. Ailee bắt đầu dùng bữa trưa của mình.
Dưới dĩa cơm của Ailee có một mảnh giấy, cô nhóc tò mò liền mở ra xem.
- Là....là....
Một tấm bản đồ. Ôi! Tấm bản đồ của khu rừng này. Cô nhóc sững sờ không tin vào những gì mình đang thấy. Cơ hội để cô thoát thân đây rồi, mừng rỡ nắm chặt miếng bản đồ trong tay, cứ ngỡ là Ngài Quản Gia tội nghiệp cho mình.
Ailee bắt đầu vận dụng trí não hết công suất, lên kế hoạch cho cuộc bỏ trốn tối nay.
.........................................................
*Phòng Yuko:
Lại là gương mặt mất hồn, mái tóc cô giờ đây đã rối bù.
Yuko ngồi phịch trên sàn nhà, đôi mắt nhìn vào không trung một cách thơ thẩn.
"Cạch"
Ren mang sữa nóng và cháo vào, anh bỗng có chút gì đó xót xa khi cứ nhìn cô như thế.
Dịu dàng nhất có thể, anh đỡ cô ngồi lên giường.
- Em không ăn uống ba ngày rồi! Ngoan đi được không?
*Im lặng*
- Tối nay anh có việc bận phải ra ngoài, em ăn cháo rồi uống thuốc nhé!
Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc cứ thế ngồi ngó ra cửa sổ mà không thèm nhìn anh một cái. Ren khép cửa rồi rời đi.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười bất cần đời, một giọt nước mắt chảy dài:
- Thương hại tôi sao? . . . . . . . Giờ tôi mới biết đau thể xác không bằng đau tâm hồn... Hoàng Gia Mẫn! Có bao giờ mầy nếm trải cảm giác đó chưa?
...................................................
*Tối hôm đó:
Ailee thay bộ quần áo gọn gàng nhất rồi dùng tất cả váy cột lại thành một sợi dây để leo xuống đất. Nhận được tin tối nay Ren đi ra ngoài thì còn gì thuận lợi bằng. Khó nhọc hồi lâu cuối cùng chân cũng chạm đất.
Cô nhóc phát hiện ra một bờ tường ra thấp trong vườn nên đã tránh khỏi tầm mắt của những tên cận vệ. Thoát khỏi biệt thự, khu rừng hiện ra trước mặt nhưng với đèn pin, la bàn và tấm bản đồ Ailee không hề lúng túng nhắm một hướng mà chạy thẳng.
Từ trên sân thượng, Ren tay đút túi quần nói vào bộ đàm:
- Sắp xếp một chiếc xe ở bìa rừng để đưa cô ấy về tận nhà!
"Rõ"
Đang chạy ngon trớn thì có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt. Ailee dừng bước, gương mặt kinh hãi tột độ khi nhận ra người đó, ngay tại trong khu rừng hoang vắng này.
- Cô....cô....
Người đó từng bước một tiến đến gần Ailee nở nụ cười đầy ૮ɦếƭ chóc:
- Quân cờ cuối cùng của tôi! Cô nghĩ tôi sẽ để cho cô trốn thoát sao?
"Bốp..... Phịch"
Một cước vào đầu, Ailee hôn mê ngã xuống đất. Mọi chuyện sẽ ra sao???
Sự trả thù của Yuko!
........................................................
*Nhà hàng, khách sạn Hắc Long:
- Trời đất ơi! Mặc vậy thôi cởi ra cho rồi. - nó nhăn nhó mặt mày khi vừa thay bộ váy ngủ quyến rũ do chính tay Mỹ Nghi thiết kế. Chiếc váy hai dây màu trắng ngắn ngang đùi cùng với vòm *** cắt xẻ khá sâu.
- Ừ thôi vậy cởi ra đi. Như vậy Shin nít đỡ mất thời gian! - cô cười gian tà.
Số là hôm nay sinh nhật hắn, mọi người đang tổ chức tiệc tùng ở bên ngoài sảnh lớn. Nó và cô bí mật ở trong căn phòng này để chuẩn bị quà cho hắn. Theo kế hoạch của Mỹ Nghi thì đêm nay chính là đêm tân hôn chính thức của cả hai. Chưa gì đã gặp khó khăn trong chuyện váy áo rồi.
Do cả hai đến đây không nói với mọi người nên ai cũng tưởng cô và nó chưa đến. Mỹ Nghi hoàn thành công việc, cô đứng thẳng người nhìn nó tấm tắc:
- Xong rồi! Nhìn cậu tớ còn muốn xịt máu mũi huống gì Ku Shin.
Lời Mỹ Nghi nói quá đúng, hiện giờ trông nó ***y vô cùng với mái tóc hung đỏ xõa dài bồng bềnh ẩn sau làn váy trắng.
Mỹ Nghi nhanh tay móc trong túi xách ra thứ gì đó rồi xịt khắp phòng:
- Giờ thì thêm một ít nước hoa nữa!
Nhìn quanh mọi thứ, nào là váy ngủ quyến rũ, nước hoa, R*ợ*u vang đỏ cùng một ít hoa hồng. Tất cả đều quá hoàn hảo cho một đêm lãng mạn.
Mỹ Nghi cất chai nước hoa vào giỏ, thu xếp mọi thứ rồi bảo:
- Tớ ra ngoài dự tiệc đây! Cậu chỉ cần ngồi ở đây đợi Shin thôi. À mà khoan .....
Cô cười gian móc trong túi ra một chiếc máy ảnh và nhanh tay ấn nút chụp.
"Tách"
Nó đỏ mặt vì cô vừa chụp lại vòng một của nó. Ôi mẹ ơi!
- Kaka.... Cho Shin coi thử xem có còn tâm trí dự tiệc nữa không? - Mỹ Nghi giơ cao tấm hình trong tay cười gian trá làm nó tức muốn trẹo bản họng.
- Cái cậu này......
Nó chực giơ nắm đấm thì Mỹ Nghi đã chạy biến ra khỏi phòng. Cô bạn này sao mà láu cá thế không biết.
Bỗng cửa phòng bật mở, Mỹ Nghi ló đầu vào thì thầm:
- Gia Mẫn à!
Nó giật bắn mình:
- Hả.... Chưa đi à?
- Hôm nay cậu đẹp lắm! Hạnh phúc nhé!
- Ơ....
Nó đơ ra tại chỗ trước nụ cười chúc phúc của Mỹ Nghi. Chưa để nó vội xúc động thì cô đã biến mất sau cánh cửa. Nó trông theo, lần dầu tiên nó cảm thấy may mắn khi bản thân sở hữu một thứ gì đấy.
.....................................
*Tại đại sảnh:
Hôm nay là sinh nhật Thiếu Bang Chủ Hắc Long Bang nên nhà hàng chật kín người. Họ toàn là quan chức cấp cao hoặc các vị Bang Chủ của Bang Hội khác do mẹ hắn mời đến.
Tuy nhiên, số đông trong đó còn có rất nhiều người bạn của hắn. Từ doanh nhân đến hắc đạo đều có đủ. Chuyện! Từng một thời lừng lẫy quậy có tiếng mà.
Hắn mặc áo sơ mi đen, bộ vest cũng đen nốt. Trông vừa lãng tử vừa lịch lãm vô cùng. Đối với các tiểu thư nhà quyền quý thì vẻ điển trai của hắn vô cùng có sức hút. Nụ cười đi kèm với chiếc răng khểnh luôn làm điên đảo chúng sinh.
Hắn một tay đút túi quần, tay còn lại cầm ly R*ợ*u vang thượng hạng đứng tiếp chuyện với đám bạn thân. Trong số đó có cả hai anh em Zibi và Zino.
Thấy đôi mắt hắn cứ tìm kiếm xung quanh mà ít khi tập trung vào cuộc trò chuyện, Zibi liền huých tay:
- Tìm Gia Mẫn à?
Hắn cười nhẹ:
- Hôm qua cô ấy bảo hôm nay sẽ tặng tao một món quà thật đặc biệt. Làm tao tò mò quá đi mất!
Cùng lúc đó, Mỹ Nghi trông bộ váy hoa hai dây ngắn ngang gối xuất hiện. Đôi giày cao gót bước nhanh thoắn thoắt về phía Zibi và hắn đang đứng.
- Chào! Sinh nhật vui vẻ!
- Cám ơn em! Mà Gia Mẫn đâu rồi? - hắn hỏi, đôi mắt không giấu nổi vẻ tò mò.
Zibi khoát tay lên vai cô rồi thì thầm:
- Anh nghĩ chắc chắn em có phần trong việc chuẩn bị quà cho Shin!
- Hay đấy ox!
Cô thì thầm đáp lại rồi quay sang tươi cười với hắn:
- Gia Mẫn đang ở một nơi bí mật! À mà cho anh coi cái này....
Cô lấy trong túi xách ra một tấm hình rồi kéo tay hắn vào một góc. Zibi nhìn theo, gương mặt hiếu kì muốn biết đó là gì. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc