Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 20

Tác giả: Hàn Hi Nhân

Thượng Quan Sở hừ nhẹ một tiếng, cười hỏi Trương Đình Đình: "Cô có nhiều tiền như vậy sao?"
"Ách —— tôi không có." Đầu Trương Đình Đình nhất thời, cô chẳng qua cũng chỉ là giả dụ thôi, mấy người cũng nói như vậy, vì sao mà cô không được nói chứ?
Diệp Anh ngây ngốc nhìn Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở, tiện đà không ngừng khóc lóc kể lể "Thanh Linh, dù thế nào bác cũng là bác cháu, Phỉ Phỉ cũng là chị họ cháu, cháu tha thứ bọn ta một lần đi, một lần thôi, được không? Chúng tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa. Sau này Thanh Linh muốn tôi đi Tây tôi tuyệt đối sẽ không đi Đông."
Diệp Thanh Linh lãnh đạm xem Diệp Anh diễn trò, nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh xem nên xử lí như thế nào?"
Thượng Quan Sở nhíu mày, ngón tay dài trắng nõn gõ gõ lên mặt bàn, một lúc lâu sau, cười đầy tà ý nhìn về phía Trương Đình Đình nói: "Xử lý theo lời cô vừa mới nói đi."
"Tôi nói gì?" Trương Đình Đình hiển nhiên không rõ chuyện này, thế nào lại thành cô quyết định.
"Cố ý đả thương người là tội 3 năm tù." Diệp Thanh Linh đứng dậy, đi ra nhà ăn, không hề để ý tới Diệp Anh đang khóc.
Diệp Anh thấy Diệp Thanh Linh rời đi, liền đuổi theo, "Thanh Linh, cháu không thể để bác ngồi tù chứ, xin cháu, bác xin dập đầu tạ tội.” Nói xong liền quỳ trên đất, đầu chạm xuống thật mạnh, miệng còn không ngừng nói: "Là bác sai, là bác không đúng, là bác đáng ૮ɦếƭ."
"Đứng lên đi!" Diệp Thanh Linh xoay người nâng Diệp Anh dậy, giọng điệu mềm mỏng.
Diệp Anh lau nước mắt, nhìn Diệp Thanh Linh đầy mong chờ, "Thanh Linh tha thứ cho bọn ta sao?"
Diệp Thanh Linh nhẹ nâng Diệp Anh bởi vì dập đầu mà trán sưng đỏ, nhẹ nhàng thở dài nói: "Nói không chừng chỉ bỏ tù hai năm thôi, chỉ là nếu bác tiếp tục náo loạn như vậy." Nói xong nhìn về phía Thượng Quan Sở: "Chọc giận người nào đó...Có thể sẽ không chỉ là hai năm." Phải biết rằng Thượng Quan Sở có thể giao Hàn Phỉ Phỉ cho cảnh sát, đã xem như là khai ân, nếu hắn mất hứng, nếu \'Giải quyết riêng\', kết cục của mẹ con Hàn Phỉ Phỉ có lẽ sẽ còn thảm hơn so với người của Lưu gia.
"Được, hai năm, thì hai năm." Diệp Anh bừng tỉnh, xoay người sang dập đầu với Thượng Quan Sở nói: "Cảm ơn Sở thiếu, cảm ơn Sở thiếu."
"Người cô nên cảm ơn là Thanh Linh." Nếu không phải Má Trương nói hắn làm chuyện trái pháp luật, cũng là cô làm chuyện trái pháp luật. Dám hắt axít sunfuric lên người Thanh Linh, hắn sẽ làm cho mẹ con Diệp Anh sống không bằng ૮ɦếƭ.
Diệp Anh hận thấu xương Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở, nhưng không thể không nhịn.
"Cho kẻ thù cơ hội, chính là để chính mình nguy hiểm hơn." Nhìn bóng dáng chật vật của Diệp Anh, Thượng Quan Sở than nhẹ.
"Ba muốn cho bác ấy thời gian để thay đổi trong khi bị giam." Nguyện vọng của cha, cô sẽ tuân thủ. Nhưng cơ hội chỉ một lần, có lần sau, cô tuyệt đối sẽ không nương tay.
Không bao lâu, Hàn Phỉ Phỉ bị xử bỏ tù, không biết Thượng Quan Sở dùng biện pháp gì, Hàn Phỉ Phỉ bỏ tù thời gian không nhiều không ít vừa vặn hai năm.
Nhật báo về các ngôi sao nổi tiếng được tung ra, tin tức do đắc tội Thượng Quan Sở mà phải vào tù, nhất thời trở thành đề tài đứng đầu trong các quán trà ở Thành phố A.
Là ai đã đưa kế hoạch của Thượng Quan Sở nói cho Hàn Phỉ Phỉ biết, Tô Phi đã tận dụng toàn bộ nhân lực cũng không thể tìm ra một chút dấu vết.
Vài ngày sau, một buổi trưa, Khương Thừa cùng Dịch Hiểu Huyên xuất hiện ở Diệp gia.
"Sao lại bị chậm vài ngàu thế?" Thượng Quan Sở ngồi ở sô pha phòng khách, lần đầu tiên ngồi thẳng được.
Khương Thừa nhìn tư thế kỳ quái của Thượng Quan Sở, cười nói: "Nghe nói Sở thiếu lần này làm anh hùng cứu mỹ nhân, không biết có ôm được mỹ nhân về chưa?"
Thượng Quan Sở cười châm biếm, tay tùy ý khoác lên người Diệp Thanh Linh đang nồi xem báo bên cạnh, cười hỏi: "Cậu nói đi?"
Cúi đầu xem báo g Diệp Thanh Linh nhếch nhẹ khóe môi, không để ý đến hành động không theo qui củ gì của Thượng Quan Sở. Lúc này, Dịch Hiểu Huyên mang theo vẻ mặt ngây ngô chạy vội đến bên Thượng Quan Sở, "Sở ca ca, Hiểu Huyên rất nhớ anh."
Không đợi Dịch Hiểu Huyên chạy vào lòng Thượng Quan Sở, Dịch Thiếu Kiệt xuất hiện như quỷ ở trước mắt mọi người, ngăn trước mặt Dịch Hiểu Huyên, cười nói: "Em gái không nhớ anh trai sao?"
"Đương nhiên nhớ chứ!" Dịch Hiểu Huyên cho Dịch Thiếu Kiệt một cái ôm thật chặt, sau đó mở miệng nói: "Nhưng em càng nhớ Sở ca ca hơn." Đẩy Dịch Thiếu Kiệt ra, liền hướng trong lòng Thượng Quan Sở chạy tới.
"Dịch Thiếu Kiệt, quản cho tốt em gái si tình của cậu." Thượng Quan Sở thấy Dịch Hiểu Huyên chưa từ bỏ ý định chạy tới chỗ hắn, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Dịch Thiếu Kiệt vừa đúng lúc giữ được Dịch Hiểu Huyên, cười to nói: "Hiểu Huyên, Thành Vũ ca ca cũng đến đây, em không nhớ Thành Vũ ca ca sao?" Mỗi lần hắn đều chỉ có thể dùng Kim Thành Vũ để lừa gạt em gái. Lần trước hắn dùng Kim Thành Vũ lừa em gái về nhà, cô biết Kim Thành Vũ cũng không đồng ý làm bạn trai cô, liền khóc lớn. Nếu không phải Khương Thừa đúng lúc đưa cô mang đi Nhật Bản chơi, hắn cũng không biết làm thế nào vì việc nói dối của chính mình.
Dịch Hiểu Huyên nháy nước đôi mắt to ngấn nước nhìn về phía cửa, thật sự thấy được Kim Thành Vũ, lại nhìn người bên cạnh Kim Thành Vũ, một cô gái cao gầy xinh đẹp, giật mình, ngơ ngác nói: "Giai Tình?"
Mọi người không thể tin được nhìn lại, thấy cô gái cao gầy xinh đẹp kia bên người Kim Thành Vũ, không khỏi đều thở dốc vì kinh ngạc.
Thượng Quan Sở ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt nhìn cô gái đó tất cả đều là chán ghét, thậm chí còn có vẻ hận thù.
Đang chăm chú xem báo Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng mọi người, thấy một cô gái vóc dáng cao gầy xinh đẹp đứng bên người Kim Thành Vũ. Cô gái cầm trong tay cái bao tay màu trắng ngà, một thân váy dài màu trắng khoác thêm áo khoác nhỏ cũng màu trắng, làn váy vừa vặn che khuất mắt cá chân cô gái, gió nhẹ nhàng bám góc váy, phiêu nhiên như vậy, xinh đẹp như vậy, giống như một tiên tử phiêu diêu không nhiễm chút bụi trần lạc ở trốn nhân gian.
Cô gái lẳng lặng nhìn Thượng Quan Sở, nước mắt trực trào nơi khóe mắt, bước từng bước một về phía Thượng Quan Sở, miệng thì thào gọi: "Ca ca..."
Sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên âm trầm, đứng dậy, cầm tay Diệp Thanh Linh nói: "Mệt mỏi, chúng tôi về phòng."
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm lãnh của Thượng Quan Sở, gật đầu, không nói gì.
Giai Tình thấy Thượng Quan Sở rời đi, nhanh chóng đứng trước mặt Thượng Quan Sở, nhìn thấy Thượng Quan Sở, nước mắt không báo trước cứ liên tục rơi xuống, "Anh, nhiều năm như vậy, anh không thể tha thứ cho e sao?"
Thượng Quan Sở nhìn Giai Tình, nhẹ giọng cười lạnh, nói: "Bác bởi vì tha thứ cho ta mà ૮ɦếƭ, Giai Tình không nhớ sao?"
"Anh, em biết sai lầm rồi, em cam đoan, em sẽ không bao giờ làm bị thương người anh quan tâm." Giai Tình khóc, đau khổ cầu xin.
"Đi đi, tôi không hy vọng sẽ lại nhìn thấy cô ơ r." Không phải hắn tàn nhẫn, có một số việc hắn không nói, không phải là hắn không biết, cũng không có nghĩa là cô ta không làm.Mắt Giai Tình lóe lên đầy hận ý, lạnh lùng nhìn ánh mắt của Thượng Quan Sở đều hướng đến Diệp Thanh Linh, lầm bầm nói: "Được! Em đi, anh đừng hối hận."
"Nếu như Thanh Linh có việc, kết cục của cô so với người của Lưu gia sẽ còn thảm hại hơn." Thượng Quan Sở mặt không chút thay đổi nói.
Giai Tình run rẩy một chút, mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, nói từng chút: "Anh không phải đã nói muốn chăm sóc Giai Tình cả đời sao? Anh không phải đã nói thích Giai Tình sao?"
"Đó là mười mấy năm trước." Khi đó hắn chỉ là một tên nhóc con, không biết cô không phải em gái hắn, hắn cũng không biết cha mẹ cô đã bức ૮ɦếƭ cha mình.
"Tình yêu anh em cấm kị?” Diệp Thanh Linh nhẹ giọng thở dài.
"Chúng tôi căn bản không phải là anh em." Giai Tình nhìn Diệp Thanh Linh nói.
"Thì ra là thế?" Vẻ mặt Diệp Thanh Linh tỏ ra đã hiểu rõ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giai Tình nói: "Cô yêu Thượng Quan Sở?"
Thượng Quan Sở nghe xong liền nhíu mày, nói: "Thanh Linh đừng hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Diệp Thanh Linh cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Lợi dụng người Lưu gia, xúi dục Hàn Phỉ Phỉ trả thù tôi bằng cách hắt a xít sunfuric, đây là hiểu lầm?"
" Sao em lại biết?" Thượng Quan Sở không thể tin được liền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Thanh Linh.
"Tôi không có kẻ thủ." Thông minh như cô, qua cuộc nói chuyện ngắn gọn giữa Thượng Quan Sở và Giai Tình, cô liền đoán được Giai Tình là người đứng phía sau việc của Lưu gia.
"Tô Phi, Ngô Vân." Thượng Quan Sở lạnh đạm nói.
"Sở thiếu." Ngô Vân xuất hiện trước mặt Thượng Quan Sở.
"Lập tức đưa Giai Tình xuất ngoại." Hắn không nghĩ khi gặp lại cô, lần này người làm hắn đau lòng lại chính là người hắn gọi là em gái.“Vâng." Ngô Vân lễ phép cung kính với Giai Tình nói: "Tiểu thư Giai Tình, mời."
"Dùng trực thăng." Đây không phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vẫn đề, nhưng muốn hắn làm bị thương người từ nhỏ hắn đã coi là em gái, hắn vẫn không làm được.
"Vâng." Ngô Vân đáp lời, đưa Giai Tình ra khỏi Diệp gia, lái xe ra sân bay.
Giai Tình đi rồi, Thượng Quan Sở bỏ lại mọi người ở phòng khách rồi cùng Diệp Thanh Linh trở về thư phòng.Vào đến thư phòng, Diệp Thanh Linh nhìn mấy kiện của Diệp thị. Thượng Quan Sở ngồi đối diện cô, nhìn cô thật lâu, mới mở miệng, "Thanh Linh trách anh phải không?" Nếu không phải bởi vì hắn, Giai Tình cũng sẽ không lợi dụng Hàn Phỉ Phỉ để đối phó cô.
"Không có." Diệp Thanh Linh buông trong tay văn kiện, chăm chú nhìn hắn.
"Em không phải muốn anh rời đi, không đi theo em nữa chứ?" Thượng Quan Sở lại hỏi.
"Không có." Thật ra cô cũng không chán ghét hắn, chỉ là muốn cô chấp nhận hắn, cô cần thời gian.
"Vì cái gì?" Hắn nghi hoặc.
"Hiện giờ tôi là cái đinh trong mắt Giai Tình.” Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Giai Tình cũng sẽ không khinh địch như vậy buông tha cô.
Nghe xong lời của cô, hắn cúi đầu suy nghĩ, một lát mới nói: "Anh cũng biết cho cô ta cơ hội chính là khiến em nguy hiểm, nhưng muốn anh giết cô ta, anh làm không được." Thấy cô không trả lời, hắn như trôi vào miền ký ức xa xôi, mở miệng kể lại cậu chuyện mà chưa ai từng được nghe qua.
"Năm ấy anh ba tuổi, mẹ qua đời, mấy tháng sau ba cưới mẹ Giai Tình. Hai năm sau Giai Tình được sinh ra, khi đó anh rất vui vẻ, bởi vì ba nói anh có thêm một em gái cùng chảy một dòng máu. Nhớ rõ lúc trước đây, em gái rất đáng yêu, luôn đi theo sau anh ngọt ngào gọi ca ca. Giai Tình trước đây nói lớn lên phải gả làm cô dâu anh. Năm đó anh mười tuổi, mẹ Giai Tình bảo ba cho anh đi du học, bác bởi vì lo lắng cho anh, theo anh sang nước ngoài chăm lo về sinh hoạt đến năm năm. Năm ấy anh và bác biết ba bệnh nặng liền về nước, đến khi về ba đã mất được một thời gian, tài sản Thượng Quan gia đều bị cha mẹ Giai Tình ςướק đi. Nghe nói anh và bác về nước, cha mẹ Giai Tình phái người đuổi giết tôi cùng bác. Lần đó khi bị đuổi giết cùng đường là em đã cứu anh." Nói tới đây ánh mắt Thượng Quan Sở đầy thâm tình nhìn Diệp Thanh Linh.
"Sau rồi thế nào?" Đối với quá khứ của hắn, lần đầu tiên cô có hứng thú hỏi.
"Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh trở về Minh Sát. Sau đó, anh dùng Minh Sát ***, đoạt lại tài sản của Thượng Quan gia. Cha Giai Tình bị giết, mẹ cô ta vì bảo vệ Giai Tình liền tự sát, chỉ cầu xin tôi buông tha Giai Tình."
Nói tới đây, con ngươi trên mắt Thượng Quan Sở dường như đen lại, không chỉ buông tha Giai Tình, anh còn cho rằng cô ta vẫn là cô em gái anh luôn yêu thương chăm sóc trước kia, anh tin rằng vô tội, vẫn luôn thuần khiết như hồi còn bé. Nhưng là anh nhầm rồi, bảy năm trước, cô ta cùng Triệu Tử Khiên lái xe đâm ૮ɦếƭ bác. Nguyên nhân chính là bởi vì bác bảo cô ta đừng quấn quít lấy anh, nói anh cả đời này cũng sẽ không thích cô ta."
"Giai Tình thật sự yêu anh, vì anh, cô ta không quan tâm cha mẹ mình đã ૮ɦếƭ như thế nào." Diệp Thanh Linh khách quan đánh giá.
"Nhưng anh không yêu cô ta, anh chỉ coi cô ta như em gái. Cả đời này người duy nhất anh yêu chính là em, Diệp Thanh Linh." Thượng Quan Sở nói một cách nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở dường như đã trở lại bình thường, thản nhiên cười, nói: "Tôi tin anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc