Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 18

Tác giả: Hàn Hi Nhân

Lại đến ngày Diệp Thanh Linh phải đến tập đoàn Diệp thị họp. Diệp Thanh Linh vừa ra khỏi cửa, Mễ Lam Nhi là trợ lý của của Diệp Thanh Linh nên đương nhiên phải đi theo. Một tháng trôi qua dường như đã trở thành cái bóng của Diệp Thanh Linh nên Thượng Quan Sở cũng mặt dày đi theo.
Thượng Quan Sở chủ động lôi kéo Diệp Thanh Linh nói: "Thanh Linh, họp xong muốn làm gì?"
"Về nhà." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng trả lời.
Lại về nhà, chẳng lẽ ngoại trừ về nhà thì không còn việc gì khác để làm? Thượng Quan Sở nhìn gương mặt trắng nõn của Diệp Thanh Linh, rồi gợi ý: "Họp xong, hay chúng ta đi núi Minh Nguyệt đi?"
"Được! Đi núi Minh Nguyệt thôi." Trương Đình Đình cười ha ha nói tiếp, cô đã được đi núi Minh Nguyệt bao giờ đâu?
"Đình Đình hôm nay được nghỉ sao?" Diệp Thanh Linh nháy mắt thản nhiên hỏi Trương Đình Đình.
"Ách, không phải. Nếu thế thì hay để lần sau đi núi Minh Nguyệt, lần sau nhé." Trương Đình Đình thấy hơi ngượng liền gãi đầu, cười ha ha.
"Nghe nói núi Đào Nguyên hoa đào nở rất đẹp, chúng ta đi xem hoa đào đi!" Thượng Quan Sở lại đề nghị.
"Đến lúc đó nói sau." Diệp Thanh Linh nói xong liền lên xe.
Trương Đình Đình thấy thế liền theo lên xe, ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh, đắc ý cười với Thượng Quan Sở nói: "Ha ha, Sở thiếu, lần này anh không nhanh rồi!"
"Tô Phi." Thượng Quan Sở lãnh đạm gọi.
Tô Phi lập tức xuất hiện, "Sở thiếu, có việc gì sao?"
"Đưa cô gái họ Trương xuống xe cho tôi." Thượng Quan Sở giao việc xong liền lùi lại vài bước.
"Vâng." Tô Phi đáp ứng, liền tiến lên mở cánh cửa xe vừa mới khép lại kia. Giọng điệu nhã nhặn, "Trương tiểu thư muốn tự mình xuống xe hay là tôi ôm cô xuống? Hoặc là —— "
Trương Đình Đình nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cái người đang tươi cười nhã nhặn Tô Phi, không cam lòng tình nguyện xuống xe. Sau đó liền nói Diệp Thanh Linh: "Thanh Linh, Thượng Quan Sở quá khi dễ người, cậu phải giúp tớ báo thù đấy!"
Nghe xong lời nói của Trương Đình Đình, Diệp Thanh Linh quay đầu nhìn người đang cười đến đắc ý Thượng Quan Sở, tươi cười khả ái nói: "Thượng Quan sên dính dính, lên xe đi!"
Mễ Lam Nhi vừa ngồi vào tay lái, chợt nghe thấy Diệp Thanh Linh kêu Thượng Quan sên, cười trêu ghẹo nói: "Sở thiếu tên mới nhé, rất đặc biệt." Nói xong lạnh lùng nhìn Tiền Nguyên ngồi ở vị trí bên cạnh cô.
Thượng Quan Sở cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Thanh Linh cho đương nhiên là đặc biệt."
"Khó nghe." Tiền Nguyên mặt lạnh nghiêm túc đánh giá tên mới của Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở liếc mắt nhìn Tiền Nguyên ngồi như khối băng, cười với Mễ Lam Nhi nói: "Lam Nhi cũng có thể trả thù lao cho tiên sinh bằng cách đặt một cái tên đặc biệt cho cậu ấy."
Một đạo hàn quang bắn về phía Mễ Lam Nhi, Tiền Nguyên lạnh lùng gằn lên hai chữ, "Cô dám?"
Mễ Lam Nhi tự động xem nhẹ sự uy hiếp của Tiền Nguyên, cười ha ha rồi hỏi Diệp Thanh Linh: "Diệp tiểu thư, cô nói nên đặt tên gì cho đặc biệt?" Cô thì không dám, chẳng qua có người dám thôi.
Diệp Thanh Linh khóe miệng khẽ nhếch, "Hay kêu là sên dính dính thứ 2." Nói xong không khỏi nở nụ cười.
"Ha ha, tên mới của Tiền tiên sinh thật dễ nghe." Thượng Quan Sở không hề để ý hình tượng cười ha hả. Để xem anh còn dám nói tên tôi khó nghe không.
Mễ Lam Nhi cũng không thể không cười, "Diệp tiểu thư, cô thật tài tình. Tôi thích."
Sắc mặt Tiền Nguyên xanh lại trắng, trắng lại xanh. Nghiến răng nghiến lợi nói to giận dữ: "Mễ — Lam — Nhi —."
"Chúng tôi đều biết cô ấy tên Mễ Lam Nhi, tự nhiên lại nhắc nhở chúng tôi làm gì?" Lần này người nói không phải Diệp Thanh Linh, mà là Thượng Quan Sở.
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc mặt về người đang hết sức phẫn nộ Tiền Nguyên, "Mễ Lam Nhi thích tên sên dính dính thứ 2, chẳng lẽ Tiền tiên sinh không thích?"
Tiền Nguyên nghe xong, nhắm mắt lại sau một lúc lâu, cuối cùng đành thở dài, mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, cực kì bất đắc dĩ nói: "Tùy cô."
Mễ Lam Nhi hướng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiền Nguyên, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, cho xe chạy theo hướng tập đoàn Diệp thị
Đi tới cửa phòng họp, Diệp Thanh Linh dừng bước chân, nhìn Thượng Quan Sở nói: "Hôm nay, anh xác định là muốn vào phòng họp?"
Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn Diệp Thanh Linh, vẫy tay một cái, Tô Phi liền đưa một văn kiện đến cho hắn. Thượng Quan Sở đưa văn kiện cho Diệp Thanh Linh nói: "Em nói, anh có thể đi vào phòng họp hay không?"
Diệp Thanh Linh mở văn kiện vừa cầm, dại ra hai giây, lúng ta lúng túng hỏi: "Từ lúc nào thì anh biến thành cổ đông của Diệp thị?"
"Gần một tháng trước." Thượng Quan Sở cười đến đắc ý nhìn Diệp Thanh Linh, Từ lúc Diệp Thanh Linh rời đi, hắn liền sai người thu mua 10% cổ phần công ty Diệp thị, nên Diệp Thanh Linh không biết việc này, đó là bởi vì hắn bảo Dịch Thiếu Kiệt ở công ty con Dịch thị thu mua.
Diệp Thanh Linh không thèm nhìn Thượng Quan Sở, chỉ xoay người sang hỏi Tiền Nguyên đi theo phía sau Mễ Lam Nhi, "Tiền tiên sinh, anh thì thế nào?"
"Tôi ở bên ngoài." Tiền Nguyên biết hội nghị công ty người ngoài không thể tùy tiện tham dự.
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh tiến vào phòng họp, chỉ còn Tô Phi và Tiền Nguyên cùng ở cửa chờ.
Vừa ra khỏi phòng họp, Thượng Quan Sở đã muốn dẫn Diệp Thanh Linh đi núi Đào Nguyên xem hoa đào, Diệp Thanh Linh không phản đối, chỉ cười nói: "Hy vọng là không phải một chuyến đi vô ích."
"Em yên tâm, nhất định sẽ thấy được cảnh núi non được bao trùm bởi hoa đào nở rực rỡ." Thượng Quan Sở nói một cách chắc chắn.
Diệp Thanh Linh chỉ cười không nói, đi ra Diệp thị, nhìn trời, trong chốc lát nhìn thấy mấy cây đào núi bao phủ toàn lá xanh, để xem tại sao hắn có thể khẳng định chắc chắn hiện giờ đang có hoa đào nở?
Bệnh viện của Thành phố A, trên giường bệnh Lưu Phong tỉnh lại, vô cùng khát nước, nhìn khắp mọi nơi, tìm bóng dáng của Hàn Phỉ Phỉ. Không gặp ai, hắn thử lấy ly nước cách đó không xa, nhưng thế nào cũng không đến, hắn chỉ có thể ra sức nâng hai chân tàn tật, chịu đựng những đau đớn như cắt, nhanh tay chạm đượccố nước, cơ thể nhưng không có điểm trụ, \'Ba\' một tiếng liền ngã thật mạnh.
Từ WC trở về Hàn Phỉ Phỉ thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ Lưu Phong, "Chồng, anh làm sao vậy?"
Trên mặt Lưu Phong toàn bộ đều thống khổ, không ngừng lấy tay chống sàn, "Anh vô dụng, anh là phế nhân, anh còn sống để làm gì."
Nước mắt Hàn Phỉ Phỉ lả chã chảy xuống, dùng lực ôm chặt lấy Lưu Phong, "Chồng, anh đừng như vậy, anh sẽ khỏe lại, sẽ khỏe lại."
"Em gạt anh." Lưu Phong dùng sức đẩy Hàn Phỉ Phỉ ra, cả người Hàn Phỉ Phỉ ngã ở trên sàn, khóc nhìn Lưu Phong.
"Anh sẽ không khỏe, anh sẽ vĩnh viễn là một phế nhân, một phế nhân vô dụng." Lưu Phong kích động mà tuyệt vọng.
Hàn Phỉ Phỉ nhìn sự tuyệt vọng của Lưu Phong, ánh mắt bỗng nhiên trở nênngoan độc đứng lên, "Chồng, em sẽ báo thù cho anh, em sẽ làm Diệp Thanh Linh phải trả giá. Là Diệp Thanh Linh, tất cả đều là do Diệp Thanh Linh làm hại."
"Cảnh sát đều nói là ngoài ý muốn, chúng ta có thể báo thù sao? Dù biết là Diệp Thanh Linh bảo Thượng Quan Sở làm, chúng ta phải làm thế nào đây? Thượng Quan Sở người là chúng ta có thể động vào sao? Quên đi, chúng ta vẫn là nên quên đi." Lưu Phong tuyệt vọng nói, không muốn vợ mình vì chính mình mà mạo hiểm làm chuyện điên rồ.
"Không thể như thế, tuyệt đối không thể để thế. Em muốn Diệp Thanh Linh phải trả giá thật nhiều." Tâm trí Hàn Phỉ Phỉ lúc này tất cả đều là hận thù, mặc nhiên cho rằng thảm hoạ Lưu gia là do Diệp Thanh Linh gây nên.
Lúc này di động Hàn Phỉ Phỉ đột nhiên vang lên. Hàn Phỉ Phỉ nhìn dãy số xa lạ trên di động, nghi hoặc tiếp điện thoại, "Alo!"
Điện thoại đầu kia là giọng nữ trầm thấp, "Hàn Phỉ Phỉ, muốn báo thù sao?"
"Cô là ai?" Hàn Phỉ Phỉ tính cảnh giác chất vấn.
"Tôi là ai không quan trọng." Giọng nữ trầm thấp tiếp tục nói: "Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở đang trên đường đi núi Đào Nguyên, cơ hội báo thù ngay trước mắt, cô nên tự xử lý đi."
Nói xong đối phương liền cắt điện thoại, nghe tiếng tút tút từ điện thoại truyền đến, trong mắt Hàn Phỉ Phỉ tràn ngập sát khí.
Đoàn người Thượng Quan Sở đi vào núi Đào Nguyên, nhìn thấy tất cả đều là lá xanh biếc, Thượng Quan Sở xấu hổ cười: "Không lâu trước vẫn là hoa đào, sao giờ đã biến thành như thế này?"
"Không lâu? Là bao lâu?" Diệp Thanh Linh nhìn cây đào phát ra lá cây xanh nhạt, nở nụ cười khóe lúm đồng tiền như hoa hỏi.
"Hơn một tháng trước." Tô Phi giành trả lời trước.
Mọi người vừa nghe liền vui vẻ, thì ra Sở thiếu tiếng tăm lừng lẫy lại không biết hoa đào cũng sẽ phải héo tàn.
"Không hoa đào, chúng ta liền xem cây đào đi!" gương mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Sở vặn vẹo một chút, cười yêu nghiệt đứng lên.
Vừa thấy nụ cười yêu nghiệt của Thượng Quan Sở, mọi người sợ hãi mở miệng, "Này... Xem cây đào cũng được"
Vốn dĩ đã biết kết quả như thế Diệp Thanh Linh thản nhiên cười nói: "Đã đến đây, liền nhìn xem đi!"
Thượng Quan Sở vừa nghe, cực kì vui vẻ, đắc ý vênh váo kéo Diệp Thanh Linh vào lòng, nói: "Chúng ta đi quán trà An Bá uống trà hoa đào."
Diệp Thanh Linh nhìn tay người nào đó không an phận, nhíu mày, nói: "Mễ Lam Nhi."
"Diệp tiểu thư, chuyện gì thế?" Mễ Lam Nhi vẫn là bộ dáng trợ lý chuyên nghiệp, nhìn Tiền Nguyên bên cạnh đang không ngừng ở trong lòng mắng Diệp Thanh Linh.
"Tìm dao lớn đến đây." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
"Nơi này tìm đâu ra dao? Để cái gì?" Mễ Lam Nhi tò mò hỏi
A Phú bên cạnh Tô Phi nhanh chóng lấy dao găm trên người thủ hạ đưa tới trước mặt Diệp Thanh Linh, "Diệp tiểu thư, dao lớn không có, dùng tạm dao găm đi!"
Tô Phi ngăn cản không kịp, tên ngốc A Phú ơi tên ngốc A Phú, cậu chẳng lẽ không thấy Diệp tiểu thư dùng dao là để đối phó Sở thiếu sao?
Diệp Thanh Linh tiếp nhận dao, vẻ mặt mang ý cười hỏi Thượng Quan Sở: "Anh nói, là em giúp anh? Hay là vẫn tự chính mình động thủ?"
Thượng Quan Sở nôn nóng buông Diệp Thanh Linh ra, cười nói: "Ôm một chút thôi, Thanh Linh không phải muốn chém tay anh chứ, dao găm này nguy hiểm, anh thấ vẫn nên là trả lại cho A Phú đi!"
Diệp Thanh Linh ngắm nhìn con dao găm tinh tế được làm một cách khéo léo, thong thả nói: "Nghe nói người nào đó lương tâm rất xấu, tính cách vặn vẹo, hỉ nộ vô thường, chỉ cần không cao hứng liền bỏ chân của thủ hạ?" Nói xong nhẹ nhàng hướng một cành nhỏ ở cây đào ven đường vung dao găm lên lên, chỉ thấy nhánh cây nhỏ trong nháy mắt cùng cây mẹ cốt nhục chia lìa.
"Tô Phi, là cậu sao?" Thượng Quan Sở không tức giận, chỉ là càng cười đến yêu nghiệt.
Tô Phi cẩn thận run rẩy vài cái, vẻ mặt oan khuất nói: "Tôi luôn luôn nói Sở thiếu lương tâm rất tốt, tính cách cũng tốt, khuôn mặt cả ngày tươi cười, cũng không chuyện làm trái pháp luật."
"Ai nói?" Thượng Quan Sở tươi cười càng lúc thêm rực rỡ.
"Là, là Ngô Vân nói." Huynh đệ đừng trách tôi oan uổng cậu nha, lời này rõ ràng cậu là người trong lần đầu tiên đến Diệp gia nói với Diệp tiểu thư.
"Chẳng lẽ không đúng?" Diệp Thanh Linh nhìn Tô Phi và Thượng Quan Sở cười chất vấn.
"Đương nhiên không phải, tôi nào có bỏ chân của thủ hạ." Cho dù phải làm việc này, cũng không phải chính hắn làm.
"Có người nếu không an phận, tôi muốn thử cảm giác bỏ chân của thủ hạ." Diệp Thanh Linh nói xong trả dao găm lại cho A Phú.
Thượng Quan Sở mặc dù lại muốn kéo Diệp Thanh Linh vào lòng, nhưng cũng không muốn làm cô tức giận, chỉ có thể rầu rĩ tiêu sái ở bên cạnh cô.
"Thanh Linh, trà hoa đào An Bá uống rất ngon em không muốn sao." Biết cô thích uống trà lài, hắn đã nghĩ mang cô tới đây uống trà hoa đào.
"Diệp Thanh Linh, cô đi ૮ɦếƭ đi!" Tiếng Hàn Phỉ Phỉ bỗng nhiên ở phía sau bọn họ vang lên.
Tiền Nguyên đứng ở bên cạnh Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đúng lúc lôi Mễ Lam Nhi ra, mà Thượng Quan Sở ôm Diệp Thanh Linh vào trong lòng, Hàn Phỉ Phỉ hắt ra axít sunfuric cứ như vậy tất cả trút vào lưng Thượng Quan Sở.
Tô Phi cùng với thủ hạ của hắn không nghĩ tới người bọn họ đi qua không phải là du khách bình thường, bọn họ cách Thượng Quan Sở hơn mười thước, căn bản là không có biện pháp ngăn cản Hàn Phỉ Phỉ bỗng nhiên hắt axít sunfuric ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn a xít sunfuric hắt lên người Thượng Quan Sở.
Mọi người sau một tiếng thét kinh hãi, Tô Phi liền sai người bắt lấy Hàn Phỉ Phỉ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc