Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 17

Tác giả: Hàn Hi Nhân

Vết thương trên tay Thượng Quan Sở đã tốt lắm, nhìn trên tay thấy mấy vết sẹo liền hỏi bác sĩ Bạch, "Khương Thừa còn chưa về?"
"Nghe nói hai ngày qua anh đưa Dịch tiểu thư về nước, Khương Thừa đối với Dịch tiểu thư si tình không ít, nhưng chỉ là không có phản ứng gì, như vậy thật ngốc, Khương Thừa chính là đầu đất!" Bác sĩ Bạch nói xong thở dài thật mạnh.
"Khương Thừa đối với Hiểu Huyên có tâm ý ai cũng thấy được, chỉ là Hiểu Huyên ngu ngốc không biết." Thấy Khương Thừa vì chữa trị cho Hiểu Huyên mà bôn ba khắp các bệnh viện, Thượng Quan Sở cũng không tự giác thở dài.
Bác sĩ Bạch để lại ít thuốc trên bàn rồi rời đi,Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh đang ngồi trên sô pha xem truyền hình nói, "Nếu như em cũng bị bệnh giống Hiểu Huyên, anh cũng sẽ như Khương Thừa đi khắp nơi tìm cách trị cho em."
Diệp Thanh Linh cầm điều khiển truyền hình, nhàn nhã mở miệng, "Em không phải Dịch Hiểu Huyên, anh cũng không phải Khương Thừa."
"Đúng vậy, dù Thượng Quan Sở anh ngốc thì em cũng đâu có ngốc!" Thượng Quan Sở thì thào tự nói. Bỗng nhiên, hình như nghĩ tới cái gì nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Nếu anh bị bệnh em có giống Khương Thừa đối với Hiểu Huyên, không rời không xa mà ở bên cạnh anh sao?"
"Không." Diệp Thanh Linh trả lời, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh bị bệnh à?"
Thượng Quan Sở bị hỏi đến không biết trả lời như thế nào, nhìn Diệp Thanh Linh tự giễu cười cười.
Diệp Thanh Linh nói tiếp: "Không bị bệnh vì sao lại nghĩ vậy?"
"Anh nói là nếu như." Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh.
"Không giống như vậy." Diệp Thanh Linh trả lời lưu loát rõ ràng.
"Thì ra Thanh Linh không hy vọng anh biến ngốc nha?" Thượng Quan Sở cười đắc ý.
"Anh ngốc, thì sẽ đưa tiền hết cho tôi?" Diệp Thanh Linh hỏi.
"Sẽ không."
"Đã không có lợi, vì sao tôi lại muốn anh biến ngốc?" Diệp Thanh Linh quay đầu xem truyền hình.
Thượng Quan Sở ngây ra như tượng nhìn Diệp Thanh Linh, sau một lúc lâu mới nói: "Thanh Linh, có phải vì lợi cái gì em cũng làm?"
"Là chuyện gì? Có lợi gì?" Diệp Thanh Linh nghiêm trang nhìn về phía Thượng Quan Sở, giống như đang bàn một mối giao dịch lớn.
"Gả cho anh." Thượng Quan Sở nhắc lại chuyện xưa, nếu như có tiền thì cô có thể gả cho anh thì bao nhiêu tiền anh cũng nguyện ý.
Diệp Thanh Linh cao giọng gọi ra ngoài cửa: "Mễ Lam Nhi."
"Diệp tiểu thư, có việc sao?" Gương mặt thanh lệ của Mễ Lam Nhi lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Linh.
"Giúp tôi tính, một ngày 2000 vạn. Một năm sẽ ra bao nhiêu ."
Diệp Thanh Linh nói xong Mễ Lam Nhi liền nhanh chóng lấy máy tính trên người ta, bấm bấm vài cái nói: "Diệp tiểu thư, nếu tính một năm 365 ngày, thì một năm chính là 73 triệu."
Diệp Thanh Linh nghe nói con số Mễ Lam Nhi xong, khẽ gật đầu, tiện đà cười một cách thanh nhã nhìn Thượng Quan Sở hỏi: "Anh nói tôi có thể sống trăm tuổi không?"
"Thanh Linh đương nhiên có thể sống trăm tuổi." Anh biết nếu tính như vậy thì số sẽ không nhỏ nhưng nếu không thì chẳng khác nào nói Thanh Linh đoản mạng!
"Mễ Lam Nhi, cô tính thêm lần nữa, một năm 73 triệu, 80 năm là bao nhiêu tiền?" Diệp Thanh Linh cười đến tà ác, Thượng Quan Sở nhìn thấy không khỏi run run một chút.
"5840 triệu." Mễ Lam Nhi lập tức đáp lại.
"Anh nghe không? Cho tôi 5840 triệu, Diệp Thanh Linh tôi liền gả cho anh." Diệp Thanh Linh lại nở nụ cười vô cùng thanh nhã.
Thượng Quan Sở ở trong lòng tính một chút, cười nói: "Được, anh đem Thượng Quan gia đều cho em, nhất định đủ!"
"Anh sai rồi, tôi muốn tiền mặt." Nói không chừng ngày nào đó sinh ý làm thất bại, cô không phải mệt lớn sao.
"Cái gì? Tiền mặt?"
"Cái gì? Tiền mặt?" Mễ Lam Nhi cùng Thượng Quan Sở cùng một lời, thở dốc vì kinh ngạc.
"Đương nhiên." Diệp Thanh Linh nhìn biểu tình khoa trương của hai người không khỏi nở nụ cười.
Thượng Quan Sở ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Linh cười, thật lâu sau mới nói: "Thanh Linh, có thể trả góp không!" Anh làm sao có nhiều tiền mặt như vậy chứ!
"Không thể." Muốn lên xe trước, sau đó mới mua vé à, không có cửa đâu.
Thượng Quan Sở như bóng cao su bị xì hơi, ủ rũ dựa vào trên sô pha.
Mễ Lam Nhi thấy, cười đến không thể ngừng được, "Sở thiếu, anh đừng nản, chỉ cần có 5348 triệu, Thanh Linh liền gả cho anh."
Thượng Quan Sở liếc Mễ Lam Nhi một cái, tức giận bĩu môi: "Ai chẳng biết chứ?"
Nhìn Thượng Quan Sở bày ra vẻ mặt đáng yêu như cậu bé, Diệp Thanh Linh không hề có hình tượng ôm bụng cười to.
"Sở thiếu, có vị Tiền tiên sinh muốn gặp anh." Thanh âm của Ngô Vân đánh vỡ tiếng cười của Diệp Thanh Linh cùng Mễ Lam Nhi.
"Tiền tiên sinh? Tôi không quen." Thượng Quan Sở ngẫm lại, quả thật không nhớ rõ có bạn họ Tiền.
"Là Tiền Nguyên con trai của thị trưởng C. Anh ta còn muốn gặp Mễ Lam Nhi." Ngô Vân nói xong nhìn mắt Mễ Lam Nhi.
"Mễ Lam Nhi?" Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh không hẹn mà cùng nhìn về phía Mễ Lam Nhi.
Mễ Lam Nhi vừa nghe đến hai chữ Tiền Nguyên, thân thể liền không tự chủ được, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh liền hoảng sợ, phẩy tay nói: "Tôi và anh ta không có quan hệ gì."
Diệp Thanh Linh thấy bộ dáng của Mễ Lam Nhi, vẻ mặt hiểu rõ cười nói: "Đi thôi, chúng ta sẽ đi gặp anh ta."
Thượng Quan Sở nghe Diệp Thanh Linh nói như thế, cũng đứng dậy xuống lầu, đi vào phòng tiếp khách của Diệp gia.
Mễ Lam Nhi bị Diệp Thanh Linh lôi kéo, một đường nhăn nhó, trên mặt mang theo một chút hoảng sợ.
"Cô đã đào hôn bao lâu?" Diệp Thanh Linh dùng thanh âm bình thản như nước hỏi Mễ Lam Nhi.
"A!" Mễ Lam Nhi gần như bị kinh hoàng, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, nói: "Ba năm."
"Anh ta rất yêu cô." Dù không có gặp qua con trai họ Tiền kia của thị trưởng, nhưng Diệp Thanh Linh tin tưởng bỏ ba năm đi tìm một cô gái, tên này nhất định rất yêu cô gái kia.
Mễ Lam Nhi nghe xong, trên mặt lộ ra chua sót cười, "Anh ta không phải yêu tôi." Giữa bọn họ chỉ có lợi ích, không có tình cảm.
Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười chua xót trên mặt Mễ Lam Nhi, trong lòng Diệp Thanh Linh sinh ra ý nghĩ muốn giúp đỡ Mễ Lam Nhi.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế phòng tiếp khách, lưng thẳng tắp, ánh mắt chăm chú nhìn ra cửa. Thấy Thượng Quan Sở chuẩn bị bước vào, liền đứng dậy sắc mặt không đổi nói: “ Sở thiếu, làm phiền rồi”.
“Tiền tiên sinh khách khí, mời ngồi!” Thượng Quan Sở khách khí cười, nhìn Diệp Thanh Linh ngồi sau Mễ Lam Nhi.
Thượng Quan Sở ngồi ở ghế chính giữa, Diệp Thanh Linh tùy ý tìm một cái ghế gần Thượng Quan Sở nhất rồi ngồi xuống. Mễ Lam Nhu lẳng lặng đứng phía sau Diệp Thanh Linh, sắc mặt tái nhợt , cúi đầu không lên tiếng.
Hai người đàn ông kia mải trò chuyện, chỉ là những chuyện lợi nhuận làm ăn.
Diệp Thanh Linh nhìn đánh giá người đàn ông, khuôn mặt lạnh khốc, ngũ quan rõ ràng, khí khái đàn ông toát ra từ nội tâm. Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm với con ngươi đen, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cho thấy hắn là một người bá đạo và tàn nhẫn.Hắn đưa mắt về phía Mễ Lam Nhi, trong đó chứa tia cực nóng và bá đạo, có thể nhìn ra đối với việc Mễ Lam Nhi đào hôn hắn vô cùng tức giận và bất đắc dĩ.
Theo như Thượng Quan Sở và Tiền Nguyên nói chuyện, Diệp Thanh Linh biết được Tiền Nguyên không phải chỉ là phú nhị đại (nhà giàu đời thứ 2 đó các nàng) kể từ lúc hắn sáng lập nên Thiên Nguyên, tập đoàn ngay lập tức trở thành tập đoàn đi đầu cả nước.
Diệp Thanh Linh thầm suy nghĩ, đây lại là một tên kiêu ngạo, Thượng Quan Sở tuy có phần tự đại nhưng so với vẻ lạnh lùng của Tiền Nguyên có vẻ tốt hơn.(Tỷ ơi sao cứ so sánh Thượng Quan ca với người khác hoài vậy?? không sợ huynh ấy ghen lại lăn lộn tỷ a.Thanh Linh : Đồ lẻo mép lắm mồm không phải chuyện của ngươi tập trung vào chuyên môn . Hắn cho kẹo cũng không dám. Ta hảo hận bà tác giả đào hố nha sao không ngược ૮ɦếƭ tỷ đi sủng tỷ làm chi. Ta thực ghen tỵ thực ghen tỵ. Thanh Linh ngươi nói lại coi * vẻ mặt hung ác* a sói hiện hình ta xách dép chạy đây)
“Mễ Lam Nhi là vị hôn thê của ta , ta tới đây mục đích chủ yếu là mang cô ấy về thành phố C”. Nói chuyện xong, cuối cùng Tiền Nguyên cũng đi vào đề tài chính.
Mễ Lam Nhi không nói lời nào, chỉ là đẩy đẩy tay Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở sang sảng cười, nói: “Tiền tiên sinh, chuyện này làm sao tôi tự mình quyết định được”.
Nghe Thượng Quan Sở nói thế, khuôn mặt Tiền Nguyên vốn dĩ lạnh lùng lại càng lạnh thêm vài phần, nhìn Mễ Lam Nhi nói: “Lam Nhi, không định cùng tôi trở về sao?” Trong giọng rõ ràng có vài phần uy hiếp.
Mễ Lam Nhi run rẩy một chút, Diệp Thanh Linh thấy thế nhỏ giọng an ủi “Không muốn trở về cũng không cần trở về”.
Cuối cùng Mễ Lam Nhi cũng bình tĩnh được một chút, vẻ mặt bớt bất an, hướng đôi mắt lạnh như bằng về phía Tiền Nguyên, cười nói: “Tôi sẽ không cùng anh trở về”.
“ Mễ - Lam – Nhi” Tiền Nguyên cắn chặt răng gằn giọng, đôi mắt đen như sắp phun lửa đến nơi.
“ Chúng tôi đều biết cô ấy tên Mễ Lam Nhi, Tiền tiên sinh không cần nhắc lại”. Diệp Thanh Linh không mặn không nhạt nói xong, tao nhã bưng cốc trà lài khẽ nhấp một ngụm.
Tiền Nguyên nhìn về phía Diệp Thanh Linh sắc mặt bình thản, nhàn nhạt nói, cứ như đang bình luận hôm nay thời tiết tốt lắm, hắn không biết nên đáp lại như thế nào. Chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Mễ Lam Nhi.
Diệp Thanh Linh tao nhã buông chén trà, châm biếm cười lại nói : “Mễ Lam Nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy cũng không cần Tiền tiên sinh phải nhìn cô ấy như lang như hổ thế! Như vậy thật không phải phép”.
“ À—“ Đầu Tiền Nguyên càng đen lại, sao có thể nói ánh mắt của hắn như lang hổ chứ.
Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn Ngô Vân và Tô Phi đang ở ngoài xem náo nhiệt , thản nhiên mở miệng “Ngô Vân , anh nói xem Mễ Lam Nhi có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp” Ngô Vân không biết tại sao mình chỉ đến xem náo nhiệt thôi thế nào lại trở thành người tham gia vào diễn trò rồi.
Diệp Thanh Linh nghiêng đầu nói: “ Tô Phi, anh nói xem Mễ Lam Nhi có xinh đẹp không?”
Đang muốn xoay người rời đi Tô Phi lại phải dừng bước, cười nói: “Xinh đẹp”
“ Tiền tiên sinh, anh nghe thấy chưa, bọn họ người nào cũng nói Mễ Lam Nhi xinh đẹp, Mễ Lam Nhi muốn gả cho một người đàn ông tốt cũng không khó. Vì sao lại không muốn cùng anh về thành phố C?” Diệp Thanh Linh nhìn Tiền Nguyên sắc mặt ngày càng băng lãnh, biết mình đã nói đúng chỗ hiểm.
“Các anh đều thích Mễ Lam Nhi?” Sắc mặt Tiền Nguyên lạnh lùng, mắt lộ ý như muốn ***, Ngô Vân và Tô Phi cũng đâu phải người dễ bị ức hiếp [trừ người nào đó ra ta thấy thương thay cho thân phận của 2 người a Ngô Vân và Tô Phi nhìn nhau: lão thiên của ta hảo cảm động. ta: ừm ừm cảm tạ đi lễ vật của ta đó. 2 người kia nhìn ta ánh mắt căm tức nói : biến ] hai người đồng thơi nghênh hướng Tiền Nguyên kia ánh mắt lạnh lẽo , Tô Phi mở miệng nói: “Thích thì sao?”. Nói thế nào đi nữa vài năm nay bọn họ coi Mễ Lam Nhi như em gái để nâng niu, nếu muốn bắt nạt Mễ Lam Nhi trước hết phải qua cửa của bọn họ đã.
Ngô Vân cũng không kém, lạnh lùng nói: “Đúng thế thì làm sao?”
Tô Phi không nói gì nhìn Ngô Vân , trong lòng mắng Ngô Vân ăn cắp bản quyền (ta chém.)
Nghe xong , Mễ Lam Nhi kinh ngạc nhìn về phía Ngô Vân và Tô Phi, thấy vẻ mặt tức giận của hai người đó, hiểu ra rằng bọn họ đang cùng Tiền Nguyên kia tranh đấu. Tiền Nguyên trừng mắt nhìn bọn họ một lúc lâu, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi, cười mà nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Lam Nhi em thật sự không quay về?”
Mễ Lam Nhi thấy vẻ mặt khó coi của Tiền Nguyên cười nói: “Vài năm không gặp anh thế nào lại không hiểu tiếng người.”
“Đã nghe không hiểu, phiền hai người các anh phiên dịch một chút.”
Diệp Thanh Linh nhìn Tô Phi và Ngô Vân tươi cười nói.
Tô Ngô nghe xong, vẻ mặt khó xử nói: “Diệp Tiểu thư , chúng tôi chỉ biết nói tiếng người nghe hiểu thôi, kia gì —gì – gì nói, chúng tôi cũng sẽ không giải thích.” Bọn họ vốn định nói bọn họ cũng không phải động vật làm sao có thể nói tiếng vật được đây.Tiền Nguyên nói thế nào cũng là con trai thị trưởng, bọn họ sao có thể nói thế đây.
“Đã không hiểu thì còn nói tiếp làm gì.” Diệp Thanh Lnh đứng dậy, nói với Mễ Lam Nhi: “Mễ Lam Nhi, chị nghĩ vẫn nên chờ kia gì gì ---- nghe hiểu được tiếng người rồi nói sau!”
“Vâng” Mễ Lam Nhi đi theo Diệp Thanh Linh ra khỏi phòng tiếp khách, Diệp Thanh Linh tức khắc hỏi: “Mễ Lam Nhi, thực không muốn cùng Tiền tiên sinh về thành phố C sao?”
“Không quay về” Mễ Lam Nhi đáp rất rõ ràng, cái gì đã mất, muốn tìm cũng không thể tìm được.
Tiền Nguyên nhìn Mễ Lam Nhi rời đi, buồn bã thì thào hỏi Thượng Quan Sở, “Sở thiếu, tôi nên làm thế nào bây giờ?”
“ Tôi cũng không biết”. Thượng Quan Sở trả lời rồi cũng đi theo Diệp Thanh Linh. ThấyThượng Quan Sở cũng đi, Tiền Nguyên liền nhìn về phía Tô Phi và Ngô Vân cầu cứu.
Tô Phi hừ nhẹ rồi cũng đi, Ngô Vân đưa ra vẻ mặt đồng tình nhìn Tiền Nguyên nói: “Theo đuổi con gái, anh còn phải học hỏi Sở thiếu nhiều.” Nói xong cũng đi khỏi phòng khách.
Khuôn mặt Tiền Nguyên rốt cuộc cũng không bình tĩnh được, như nắm được cây cứu mạng, giữ cánh tay Ngô Vân nói: “Sở thiếu dùng phương pháp gì?”
Ngô Vân nhìn Tiền Nguyên thành khẩn, thở dài nói: “Mặt dày mày dạn, không rời nửa bước, quấn quít không buông.”
“Như vậy thật sự có thể sao?” Tiền Nguyên thật sự hoài nghi cái phương pháp này, muốn hắn bỏ hết mặt mũi và thể diện để theo đuổi cô ấy nửa bước không rời?
“Không biết, Sở thiếu đến bây giờ còn chưa thu phục được Diệp tiểu thư.” Ngô Vân nói.
“ Cũng chưa chắc có thể làm được, vì sao lại muốn tôi học tập hắn?” Nghe xong lời Ngô Vân nói, Tiền Nguyên không tiêu hóa nổi hỏi.
“Tuy nói kết quả còn chưa biết, nhưng ít nhất mỗi ngày Sở thiếu còn thể cùng Diệp tiểu thư cùng một phòng, cùng một nhà luôn.” Ngô Vân không nhiều lời chỉ nói: “Phương pháp này dùng hay không tùy anh” Nói xong cũng nghênh ngang rời đi.
Tiền Nguyên càng thấy rối rắm, thật sự hắn nên mặt dày, không rời nửa bước, quấn quít không buông sao?. Nhưng là dạng này, hắn vẫn là Tiền Nguyên sao? Vốn dĩ tưởng rằng nếu Mễ Lam Nhi không muốn cùng hắn trở về, hắn liền *** buộc cô trở về, hiện tại xem ra không thể thực hiện được. [Người đẹp trong tay là dùng để sủng nha ca] Thượng Quan Sở là loại người nào? Bọn họ bảo vệ Mễ Lam Nhi như vậy, hắn căn bản không thể bảo Thượng Quan Sở buộc Mễ Lam Nhi đi cùng hắn. Nếu như hắn không thành công, chọc giận Thượng Quan Sở, hắn sẽ phát động “ Minh sát” hắn liền xong rồi. Mà thôi, hắn không thể buông Mễ Lam Nhi, cũng chẳng thể trêu chọc Thượng Quan Sở, vậy sao không hạ xuống một chút kiêu ngạo để đi học tập Thượng Quan Sở chứ!
Bởi vì Tiền Nguyên quyết định vậy, Diệp gia lại có thêm một vị khách không mời mà đến. Thế nên mọi người lại có thể thường xuyên nhìn thấy hai người đàn ông so với thần tiên còn đẹp hơn đi theo sau hai người con gái xinh đẹp không rời nửa bước. [Trời ơi biển sủng vô biên quay đầu là vực thẳm. hảo phục anh Thượng Quan qua có 1 đêm đã nghĩ ra chiêu này . ta thật ghen tỵ thật ghen tỵ bao giờ cho ta tìm được người yêu như vậy đây huhu * quay đầu vào tường vẻ vòng tròn *]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc