Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 14

Tác giả: Hàn Hi Nhân

- Thượng Quan, không nghĩ cậu cũng tới?- Thấy Diệp Thanh Linh đi rồi, Dịch Thiếu Kiệt tươi cười nói.
- Thượng Quan thì ra cậu đã có lão bà tương lai. Ngoại hình xinh đẹp, tôi rất thích.- Kim Thành Vũ không kiềm chế được, ánh mắt liền tục dõi theo hình bóng của Diệp Thanh Linh.
- Ai dám ***ng đến người con gái của tôi, đừng trách tôi không khách khí.- Thượng Quan Sở nửa đùa nửa thật nói.
- Cậu có khi nào khách khí đối với chúng tôi sao?- Dịch Thiếu Kiệt tiếp tục tươi cười nhìn Thượng Quan Sở rồi nói với Kim Thành Vũ -Thành Vũ, cậu nói xem Thượng Quan đối với chúng ta có bao nhiêu khách khí?
- Cũng không nhiều, cùng lắm là đưa vài sát thủ đến làm chúng ta ngủ không yên, không thì lại gọi cho hai lão thái thái đến tụng kinh cho chúng ta nghe.- Kim Thành Vũ nói chuyện nghe như cơm bữa hằng ngày nhưng lại khiến người khác nghe liền cảm thấy phát run. Phải nhớ rằng sát thủ của Thượng Quan Sở nằm trong tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới “Minh Sát”, làm người ta nghe thấy mà đã sợ mất mật.
- Như vậy, không phải chúng tôi đều đã thử một lần hay sao?- Dịch Thiếu Kiệt lộ vẻ thất vọng, đối phó với thủ đoạn của Thượng Quan Sở dường như đã trở thành thói quen.
- Cho nên chúng tôi cũng có thể cùng cạnh tranh Diệp tiểu thư với Thượng Quan chứ?- Kim Thành Vũ lộ vẻ vui mừng, như lần đầu tiên vừa gặp đã nhất kiến chung tình.
Thượng Quan Sở cười tà ý nhìn hai người Kim Dịch, tựa như gió thoảng mây trôi nói:
-Hình như em gái của Thiếu Kiệt cũng nên thử một lần đi, lão thái thái của Kim Thành gia càng già càng dẻo dai, thông suốt rồi cũng nên thử một chút chứ.
Hai người Kim Dịch nghe xong liền hóa đá, Kim Thành Vũ trừng mắt với Thượng Quan Sở kêu lên:
- Cậu không thể uy hiếp chúng tôi như vậy được.
- Không được sao?- Thượng Quan Sở nghiêng đầu như đang suy nghĩ biện pháp tốt hơn.
- Đúng, đúng- Hai người không ngừng gật đầu.
- Tô Phi và Ngô Vân rất vất vả- Thượng Quan Sở nói một câu dường như vô cùng không liên quan đến chuyện này.
Tô Phi và Ngô Vân vất vả thì liên quan gì đến họ? Dịch Thiếu Kiệt nháy mắt với Kim Thành Vũ cùng đợi câu tiếp của Thượng Quan Sở.
- Hay là hai người chia sẻ ít công việc với họ?- Thượng Quan Sở nở nụ cười thản nhiên nhìn họ.
- Đây không phải là đổi trắng thay đen sao?- Miệng há hốc, quả là không tưởng tượng được, phải biết công việc của Tô Phi và Ngô Vân là quản lý hắc bang, sao có thể đổi được?
- Cái này trắng tức là đen, đen tức là trắng.- Thượng Quan Sở cười càng thêm mười phần thiện ý.
Hai người mắt trợn trắng, trời ạ! Vậy là muốn đảo lộn hết sao!
Thượng Quan Sở nhìn Dịch Thiếu Kiệt muốn cười mà không được.
Bỗng nhiên nhớ ra Diệp Thanh Linh đi toilet đã khá lâu, nhìn về phía toilet rồi cũng đứng dậy đi về hướng đó. Diệp Thanh Linh và Mễ Lam Nhi đi toilet chậm rãi, thong thả đi ra, không ngờ có người phía sau ***ng phải vai Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh không vững lảo đảo ngã về phía trước, Mễ Lam Nhi thấy thế liền đỡ lấy người Diệp Thanh Linh. Tuy không ***ng vào người nhưng lại dẫm vào chân người khác.
Tiếp theo chỉ nghe tiếng kêu “Ai nha” rồi là tiếng mắng đầy tức giận:
- Ai nha, đi không có mắt nhìn đường sao?
- Thực xin lỗi! – Diệp Thanh Linh thấy mình dẫm phải người khác, liền xin lỗi. Ngẩng đầu lên mới thấy người đang chửi là một phu nhân, một phu nhân có mái tóc màu rám nắng, chính là người đã từ hôn cô, Lí Bình mẹ Lưu Phong. Ánh mắt Diệp Thanh Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhắc lại, chỉ yên lặng vị phu nhân già nua kia.
Lí Bình nhìn Diệp Thanh Linh bằng ánh mắt khinh thường:
- A, là Diệp tiểu thư à! Diệp tiểu thư dù hận Lưu gia từ hôn cũng không nên trả thù tôi chứ.
Diệp Thanh Linh vẫn im lặng, Mễ Lam Nhi liền mở miệng:
- Vị thái thái này, thực xin lỗi, Diệp tiểu thư không phải cố ý ***ng bà.
Lí Bình nghe Mễ Lam Nhi nói liền trừng mắt nhìn Mễ Lam Nhi:
- Cô là cái gì? Vì sao tôi phải nghe cô giải thích?- Tiện thể trừng mắt Diệp Thanh Linh, ngoa ngoắt nói- Diệp thị sắp đóng cửa còn học người khác mướn người hầu, Diệp tiểu thư, kêu diệp cùng quỷ cũng không kém nhiều lắm đâu nhỉ.
- Tuy Lí Bình biết Diệp thị đã hoạt động trở lại bình thường, nhưng tâm vẫn không phục, Diệp Thanh Linh quá vô sỉ, rõ ràng có tiền để xây dựng lại Diệp thị, lại làm bộ như muốn đóng cửa. Bằng không bà sẽ không đi từ hôn, kêu con trai cưới Hàn Phỉ Phỉ. Phải nhớ rằng Diệp thị so với mẹ con Diệp Anh tốt hơn nhiều.
- Vị thái thái này, bà đừng vô lí quá mức, tuy Diệp tiểu thư ***ng phải bà là không đúng như cô ấy cũng đã hướng bà giải thích rồi.- Mễ Lam Nhi cũng không muốn khách khí với lão bà này, sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt tỏa ra tức giận.
- Ai, giải thích khi nào? Chân tôi khẳng định là bị cô ta ***ng gãy rồi!- Nói xong còn kêu lên mô tả.
- Vị thái thái này thật đã gãy chân rồi sao?- Thượng Quan Sở tìm thấy Diệp Thanh Linh rồi ôn hòa hỏi.
Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở trong mắt không khỏi lộ ra nét vui sướng. Thượng Quan Sở tiếp nhận ánh mắt vui sướng của Diệp Thanh Linh không khỏi cười thật to. Lí Bình vừa quay đầu nhìn Thượng Quan Sở liền thấy nụ cười làm điên đảo chúng sinh đó, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Thượng Quan Sở, trong lòng không khỏi cảm thán: “ Cậu trai này thật đẹp”, bà không nhìn lầm chứ, trên đời này sao lại có một mỹ nam đẹp đến thế?
Thượng Quan Sở không tỏ thái độ gì hỏi lại Lí Bình:
- Vị thái thái này, bà xác định là bị gãy chân sao?
Lí Bình lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười lấy lòng:
- Tôi —— tôi xác định, chân của tôi thật sự bị cô ta ***ng gãy xương.
Nghe xong, sắc mặt Thượng Quan Sở liền trầm xuống.
- Người đâu.- giọng rất nhẹ, tiếng không lớn, tựa hồ như đang nói một mình.
- Sở thiếu có gì phân phó.- Hai bóng người như quỷ liền xuất hiện phía sau Thượng Quan Sở.
Hai người kia Diệp Thanh Linh đều đã gặp qua ở phòng khách Diệp gia, một ba mươi tuổi đã từng rèn luyện qua lao tù hán tử A Phú. Một người kia khoảng 20 tuổi, vẻ ngoài sạch sẽ, thanh tú, gọi là Từ Ngôn.
- Vị thái thái này nói chân của bà bị Diệp tiểu thư nhẹ nhàng giẫm phải bị gãy.- Thượng Quan Sở nhẹ nhàng nói
- Hai người hãy kiểm tra một chút, nếu là thật thì hãy đưa đi bệnh viện còn nếu không phải thì hãy giúp cho vị thái thái này toại nguyện.
- Thuộc hạ đã rõ.- A Phú nói xong liền ôm lấy Lí Bình hướng ra phía ngoài.
- Các người muốn làm gì? Buông ra.- nghe ý tứ của Thượng Quan Sở Lí Bình liền sợ tái mặt, đầu lưỡi như bị thắt lại.
A Phú thô lỗ ôm Lí Bình, giọng đầy ác ý nói:
- Lời nói của Sở thiếu bà không nghe rõ sao? Hay bị Diệp tiểu thư ***ng phải nên điếc rồi?- Ngụ ý rõ ràng không chỉ muốn làm chân Lí Bình gãy còn muốn làm thêm cả lỗ tai điếc nữa rồi mới đem đi bệnh viện.
Lí Bình nghe xong ra sức giãy giụa, nói:
- Chân tôi không gãy cũng không bị điếc.
Nhưng là A Phú tỏ vẻ như tai như điếc, mặc bà giãy thế nào cũng thờ ơ, vừa ra khỏi toilet, Lí Bình liền la lên:
- Thị trưởng Triệu cứu mạng, thị trưởng Triệu cứu mạng!
Lí Bình nghe xong, cố gắng đứng lên, vừa giãy dụa vừa nói:” Tôi .......... chân tôi không bị gãy, lỗ tai cũng không bị điếc .”
Nhưng A Phú thì coi như mình bị điếc, thờ ơ nhìn bà ta giãy dụa, Lí Bình không biết nên làm thế nào, vừa ra khỏi toilet đã thảm thiết kêu lên: “Thị trưởng Triệu, cứu mạng ........”
Lí Bình hướng mắt về phía mọi người, thị trưởng Triệu nghe tiếng kêu liền đi đến. Con trai Lưu Phong cùng con dâu Hàn Phỉ Phỉ của Lí Bình cũng đi theo.
Lưu Phong không biết chuyện gì xảy ra, nhìn A Phú đang ôm mẹ mình, lạnh lùng quát: “Buông mẹ tôi ra.”
Hàn Phỉ Phỉ thấy phía sau A Phủ là Thượng Quan Sở, mặt nhất thời đen lại, khẽ kéo góc áo Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “ Mẹ có thể đã đắc tội với Sở thiếu .” Phải biết rằng, ngoại trừ Thượng Quan Sở, không ai trong thành phố A quyền quý này dám ở ngay trước mặt thị trưởng Triệu náo loạn.
Thị trưởng Triệu cũng đoán được vài phần, liền cười với Thượng Quan Sở, “Sở thiếu, phát sinh chuyện gì vậy? Ai làm anh mất hứng à?” Thị trưởng Triệu lạnh lùng nhìn A Phú đang ôm Lí Bình, trong lòng thầm mắng Lí Bình không sợ ૮ɦếƭ, phải biết ông làm thị trưởng cũng phải kiêng dè Thượng Quan Sở vài phần, làm Thượng Quan Sở mất hứng ngay cả ông cũng không được tha.
Lí Bình khóc sướt mướt, nói:”Thị trưởng Triệu, cứu mạng ............ bọn họ ... bọn họ .............”
Thượng Quan Sở bình thản nhìn thị trưởng Triệu, “Thị trưởng Triệu, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, tôi coi trọng ngài, trước mắt thì sẽ tạm tha cho người đàn bà này, chẳng qua tôi chỉ muốn giúp ông chỉnh đốn lại cho hợp quy củ, tôi tin, thị trưởng Triệu cũng biết rõ.”
“ Biết, biết .” Thị trưởng Triệu thấy Thượng Quan Sở nói vậy liền vui mừng, chỉ cần không làm loạn trong đại thọ của ông, việc Thượng Quan Sở đối xử thế nào với người nhà họ Lưu ông cũng sẽ không quản.
Lí Bình giờ mới biết bà đã chọc vào ác ma thành phố A – Thượng Quan Sở, biết sự tình sẽ không kết thúc tại đây, không dám tiếp tục tham gia tiệc thọ, cùng Lưu Phong và Hàn Phỉ Phỉ chạy trốn.
Sau khi mẹ con Lưu gia vừa rời khỏi, tiệc đại thọ lại khôi phục sự yên tĩnh, một tiếng động cũng không có, không ai dám ở trước mặt Thượng Quan Sở nói một câu. Sau đó mọi người quay sang đánh giá Diệp Thanh Linh, trong lòng tự nhủ dường như cô vàThượng Quan Sở có quan hệ khá gần gũi.
Đây mới chính là một người đắc đạo, gà chó lên trời. Ngay sau đó, mọi người vừa nhìn thấy Diệp Thanh Linh liền chào đón hồ hởi, nhiệt tình tiếp đãi. Trương Đình Đình cũng dễ dàng bắt chuyện, tập đoàn Diệp thị lên như mặt trời ban trưa.
Sau ngày thọ yến, Trương Đình Đình cầm tập tài liệu đã được Thượng Quan Sở kí tên ngân hàng cho vay. Trước kia ngân hàng thành phố cùng Diệp gia như có mối thâm thù gì đó, nói gì cũng không chịu cho Diệp gia vay, giờ chỉ cần Thượng Quan Sở kí tên, liền lập tức phê chuẩn cho Diệp gia vay tiền.
Bởi vì có Thượng Quan Sở, tập đoàn Diệp thị điên cuồng tăng tiền lương.
Bởi vì có Thượng Quan Sở, tập đoàn Diệp thị điên cuồng phát thưởng xe mới.
Càng bởi vì có Thượng Quan Sở, cổ phiếu tập đoàn Diệp thị tăng vọt.
Theo lời Tô Phi và Ngô Vân, Thượng Quan Sở chính là tai họa, à nhầm, là kẻ khiến kinh tế thành phố A chấn động.
Sau đó Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở trở về Diệp Gia, đi cùng họ không phải Tô Phi và Ngô Vân mà là Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ.
“Thượng Quan Sở, tại sao Diệp tiểu thư lại không muốn lên núi Minh Nguyệt?” Bước chân vào phòng khách nhà họ Diệp liền thấy Dịch Thiếu Kiệt cười hỏi.
“Thanh Linh ở đâu thì tôi ở đó” Thượng Quan Sở cười cười nhìn Diệp Thanh Linh tràn đầy tình ý nói.
Diệp Thanh Linh rùng mình, nhăn mày nhìn Thượng Quan Sở nói: “Các người biết biệt danh của Thượng Quan Sở là gì không?”
Diệp Thanh Linh mím môi, nhẹ giọng nói: “Thượng Quan sên dính dính”
“ Sên dính dính? Haha Thượng Quan cậu có cái biệt danh này từ bao giờ thế?”
Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt cười đến không thở nổi, lòng thầm bội phục sự lớn mật của Diệp Thanh Linh.
“ Thanh Linh, cái tên thân thiết này của chúng ta, sao có thể để cho người khác biết được chứ?”
Thượng Quan Sở đem chứ “chứ” kia kéo dài ra, nét cười vẫn còn nguyên trên mặt, Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt nhìn không chịu được liền âm thầm kêu khổ, liên tục lắc đầu nói: “Vẫn là kêu Thượng Quan thấy thân thiết hơn”.Bọn họ chính là có tà tâm mà không dám gọi!
Diệp Thanh Linh nhìn Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt cười đến mức mặt biến dạng trông vặn vẹo vô cũng khổ sở. Hai người này bộ dạng cũng rất đẹp trai, so với Thượng Quan Sở thật sự là mỗi người một vẻ.
Đối với ánh mắt liếc nhìn của Diệp Thanh Linh, thói ham hư vinh của Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt như dần được sống lại.
“Thanh Linh bọn họ so với anh còn đẹp trai hơn sao?” Thượng Quan Sở trưng ra bộ mặt tuấn tú hờn giận nhìn Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt mỗi người một vẻ, ai oán kêu.
Diệp Thanh Linh lấy lại tinh thần, giấu đi cảm xúc, thản nhiên nói : “Bằng nhau, mỗi người một vẻ”
Thượng Quan Sở mắt mở lớn, không tin được nhìn Diệp Thanh Linh “Thanh Linh em có cần đi khám bác sĩ mắt không?”
Nghe xong Diệp Thanh Linh không đổi nét mặt vẫn thản nhiên nhìn Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ, nói: “Các anh có thấy Thượng Quan Sở cần đến khoa thần kinh khám không???”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Kim Dịch hai người cùng gật đầu liên tục, đồng ý một cách mãnh liệt.
Tính khí thất thường như vậy, vốn đã sớm nên đi xem lại thần kinh. Chẳng qua bọn họ không có dũng khí nêu ra ý kiến như Diệp tiểu thư thôi.
Thượng Quan Sở còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại thấy Diệp Thanh Linh lên lầu nên mới bỏ qua cho hai tên Kim Dịch.
Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt mặt nhăn mày nhó, “Thượng Quan, cậu yên tâm để Tô Phi và Ngô Vân quản lý công việc của Dịch thị và tập đoàn Kim Vũ sao?”
“Lo lắng.” Thượng Quan Sở khẽ gật đầu như đồng ý, nói : “Tô Phi và Ngô Vân cũng luôn thấy lo lắng.”
“Bọn họ thì lo lắng cái gì? Tôi và Thành Vũ so với Tô Phi và Ngô Vân có gì kém sao?” Dịch Thiếu Kiệt không đồng ý, nói lại.
“Đổ thị, cậu hiểu không?” Thượng Quan Sở cười đầy đen tối nhìn Dịch Thiếu Kiệt.
“Không hiểu.” Dịch Thiếu Kiệt mặt đen lại, anh cũng không muốn đi quản lý Hắc thị.
Thượng Quan Sở nhìn về phía Kim Thành Vũ, “Cậu biết gì về bộ phim sẽ chiếu tối nay không???”
“Không biết” Kim Thành Vũ đáp lại, cũng như chuyện của các bang phái, anh cũng không biết gì cả.
“Vậy cậu nói Tô Phi và Ngô Vân có thể yên tâm không?” Thượng Quan Sở cố gắng nói từng ý, giống như một người thầy đang kiên nhẫn giảng giải từng chút một.
“Lo lắng.” Bọn họ cũng có chút lo lắng, bọn họ sợ bất động sản, khách sạn cùng thương trường trong một đêm liền biến mất, trở thành sòng bạc, buổi chiếu phim tối. Nếu Tô Ngô hai người này cùng nổi dã tâm, buôn bán thuốc phiện, bọn họ làm sao dàn xếp nổi hậu quả đây.
“Bọn họ không hiểu bất động sản, thương trường kinh doanh, chúng tôi cũng không biết quản lí sòng bạc cùng rạp chiếu phim, như vậy, Thượng Quan, cậu vẫn muốn chúng tôi trao đổi công việc sao?” Dịch Thiếu Kiệt giận nhưng không biết dồn lên đâu để mà phát tiết.
“ Cái gọi là gần quan được ban lộc, tôi không phải đã để cho các cậu có thể cạnh tranh công bằng sao?” Thượng Quan Sở cười gian trá, nhìn Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ trong lòng đang tự nhủ hai chữ “yêu nghiệt”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc