Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá - Chương 88

Tác giả: Khiến Ngươi Rơi Lệ

Đối Phó Nhạc Phụ Đại Nhân
Lâm Nhược thật sự cũng không cảm thấy bất ngờ gì, giống như đã có thói quen trong cuộc sống của cô có một người tán gẫu những chuyện vặt vãnh với mình như vậy. Có sự tồn tại của Kha Trạch Liệt, cũng rất tốt.
Lâm Nhược nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, vẫn còn thất thần, lẽ nào cô lại không hiểu rõ, thông minh lanh lẹ như cô sao lại có thể không nhìn ra được chút gì. Kha Trạch Liệt muốn "bước vào" trong gia đình Lâm Nhược, mà đây còn chưa phải là chuyện muốn lấy mạng người nhất, chuyện nguy hiểm nhất, chính là Lâm Nhược ngày càng không khống chế nổi bản thân mình.
Càng ngày càng quen với sự tồn tại của Kha Trạch Liệt, tựa như mọi việc đều thuận theo tự nhiên như vậy, khiến cô không tìm được bất kỳ lý do nào ngăn trở Kha Trạch Liệt ở ngoài trái tim mình. Mà hình bóng Mẫn Đình vốn dĩ vẫn luôn ở trong tâm trí cô, không biết đã sớm bay đi nơi nào.
Thói quen thực sự khiến người ta thấy thoải mái, nhưng cũng lại khiến người ta phiền lòng.
"Lâm Nhược, em nghĩ nên mua gì đây?" Kha Trạch Liệt dừng trước cửa hàng, đầy đủ chủng loại hàng hóa rực rỡ muôn màu khiến anh cực kỳ đau đầu. Chuyện vụn vặt thế này, quả thực sẽ đòi mạng anh. Trước kia anh cũng chưa từng trải qua mấy chuyện này.
Một lúc lâu, vẫn không có tiếng đáp lại.
Kha Trạch Liệt cảm giác khó hiểu, vội vàng quay đầu lại, nhìn Lâm Nhược đang ngẩn người, nhất thời không biết nên nói gì.
Cười khổ, không biết nên làm sao.
Hai tay đặt trên vai Lâm Nhược, hơi cúi người, đôi mắt sắc bén như chim ưng lộ ra nét dịu dàng khó có được, "Nhược Nhược?" Âm thanh khe khẽ, rõ ràng không muốn dọa cô sợ.
"A?" Lâm Nhược bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lại thấy Kha Trạch Liệt gần ngay trước mắt, lùi lại một chút.
"Làm sao vậy?" Kha Trạch Liệt hỏi tiếp, anh muốn biết toàn bộ cảm xúc của cô, tốt, hay không tốt, anh đều muốn biết.
Hai gò má cô không khỏi ửng hồng, trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ bỗng nhiên đập thình thịch, ngày càng đập mãnh liệt, tựa như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ cô.
"Không, không có gì." Ánh mắt của cô mất tự nhiên chuyển sang chỗ khác, nhìn những sản phẩm đang bày bán chần chừ, ra vẻ rất nghiêm túc chọn lựa, thực ra là muốn che giấu cô đang xấu hổ.
Thấy bộ dáng hoảng hốt lúng túng như thế của Lâm Nhược, khóe miệng Kha Trạch Liệt gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, Lâm Nhược thật sự đã thay đổi rồi. Nếu Lâm Nhược vẫn là cô của lần đầu tiên anh nhìn thấy, chắc chắn cô không có bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu thế này. Một Lâm Nhược như vậy, vừa có chút mơ mơ màng màng, trong khôn khéo lại có vẻ xinh đẹp.
Kha Trạch Liệt tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, ôm cô vào trong иgự¢ mình, hai tay vòng quanh người cô, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của cơ thể Lâm Nhược trên cánh tay mình.
Động tác bất thình lình như vậy, khiến Lâm Nhược sửng sốt, nhưng cũng không đẩy Kha Trạch Liệt ra. Cảm giác được người khác ôm vào trong lòng, dường như đã thành thói quen của cô.
Thấy Lâm Nhược không giãy dụa, trong lòng Kha Trạch Liệt xẹt qua một loại cảm xúc vui sướng, mới vừa rồi, anh thực sự không ngờ Lâm Nhược sẽ thuận theo anh như vậy. Thật tốt.
Người đi đường ngang qua cửa hàng cũng không nhịn được liên tục quay đầu lại, chỉ vì đôi tình nhân nhỏ đẹp đẽ ấm áp này.
Đầu Kha Trạch Liệt ghé đến bên tai Lâm Nhược, nói khẽ, giọng nói dịu dàng hòa nhã tựa như luồng gió xuân ấm áp, nhẹ lướt qua bên tai Lâm Nhược, khiến những sợi tóc mềm mượt của cô khẽ bay bay.
"Nhược Nhược, anh rất yêu em."
Mọi người chỉ thấy một bóng lưng đàn ông anh tuấn đang ôm bạn gái bỗng nhiên cúi xuống, hơi khom người.
Trong cửa hàng yên ắng đột nhiên trở nên ồn ào, mọi người xôn xao bình luận, mắt nhìn Lâm Nhược và Kha Trạch Liệt, miệng lại liên tục thì thầm với người đứng bên cạnh.
"Lâm Nhược, anh thấy hay là mua Melatonin đi (thuốc chữa bệnh mất ngủ)! Em thấy thế nào?" Kha Trạch Liệt nhận lấy ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn của Lâm Nhược, ngay tức khắc liền thay đổi lập trường của mình. Vẻ mặt đầy kiên quyết, cứ như vốn dĩ đã nghĩ như vậy.
Lâm Nhược lạnh nhạt liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt, thử thôi, nếu không phải thấy anh thông minh…
"Nhà anh mới cần Melatonin ấy, cả nhà anh mới là đồ ngốc." Lâm Nhược tức giận nói, biểu cảm trên mặt không hề khiến người khác cảm giác như cô đang nói đùa.
(Chỗ này ta nghĩ là, Melatonin trong phiên âm tiếng trung là nǎo báijīn, đồ ngốc trong tiếng Trung là báichī, chắc Lâm Nhược vờ nghe nhầm giỡn chồng chị í =)) )
Dáng vẻ giả vờ nghiêm chỉnh, chính là điều Kha Trạch Liệt anh thích!
"..."
Lâm Nhược bắt đầu chăm chú chọn lựa, tầm mắt quan sát từng sản phẩm một dưới ánh đèn huỳnh quang, trên mỗi sản phẩm đều có dán nhãn giá, con số trên đó khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời. Mà hai người trước quầy hàng kia lại không chút động tĩnh.
Sau vài lần đắn đo cân nhắc, Lâm Nhược ngẩng đầu lên, tựa như suy nghĩ sâu xa nhìn Kha Trạch Liệt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, "Anh không cần phải mua gì đâu, cha em thực sự không thiếu thứ gì."
Kha Trạch Liệt còn tưởng rằng Lâm Nhược muốn nêu ý kiến quý giá nào đó, cõi lòng đầy mong đợi nhìn cô, cuối cùng vẫn là không có kết quả gì.
Lúc này đây, đổi lại là Kha Trạch Liệt kiên quyết. Kha Trạch Liệt nhàn nhạt lắc đầu, tuy rằng không nói thêm điều gì, nhưng lại kiên định vô cùng. Đây là bước đầu tiên để anh xây dựng nền móng cho hôn nhân tốt đẹp sau này, anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của Lâm Nhược, nhưng người con gái mạnh miệng này, nào có chuẩn bị được tốt đâu.
Cho nên, mọi thứ vẫn nên được chuẩn bị từ cả hai phía, nếu như bên phía Lâm Nhược không thể trôi chảy, lại đổi một con đường khác, cũng giống như vậy thôi.
Kha Trạch Liệt ngẫm nghĩ một lúc, trước mắt đột nhiên sáng ngời, quay lại nhìn Lâm Nhược, "Thân thể cha em có chỗ nào không thoải mái không?"
Lần này Lâm Nhược trái lại nghiêm túc suy tư, nếu nói không thoải mái, vậy chính là, "Chính là tinh lực không tốt lắm..."
Ặc, cô gái của anh thực sự không hề kiêng kỵ điều gì. Kha Trạch Liệt nghe xong lời cô sắc mặt đều biến đổi, nói ra những lời này mà gương mặt cô vẫn thản nhiên như không. Chuyện này, cô làm sao mà biết được...
"Anh đừng đoán mò nữa, là tình nhân của cha em nói cho em biết." Lâm Nhược khoanh tay trước иgự¢, cười mà như không cười nhìn Kha Trạch Liệt, dáng vẻ này khiến tinh thần Kha Trạch Liệt có chút không yên.
Được rồi, người cùng một nhà với cô đều không phải là người mà người bình thường có thể hiểu được.
Kha Trạch Liệt toát mồ hôi, vấn đề sâu xa này, anh quyết định sẽ để lần sau xử lý. Nếu tinh lực không tốt, vậy thì mua viên nang rùa đi.
(Viên nang rùa: mọi người hãy coi nó như là một loại thuốc tăng cường tinh lực nhé, ta gg mãi không ra )) )
Cầm hai hộp viên nang, gương mặt Kha Trạch Liệt ngượng ngùng, lúc đi ra khỏi cửa hàng, vẫn ngượng ngùng như trước hỏi Lâm Nhược: "Thế này thực sự là đủ rồi à? Cảm giác như chúng ta có vẻ quá hẹp hòi..."
Lâm Nhược vội vã khoát khoát tay, lời này cũng quá làm tổn thương rồi. "Anh đừng có khoe khoang. Biết nhà anh nhiều tiền rồi, cũng đâu cần phải lãng phí như vậy. Sau này còn phải sống qua ngày nữa chứ."
Vừa nói xong, Lâm Nhược liền phát hiện lời này có chút khác lạ, ngại ngùng liếc Kha Trạch Liệt, vừa lúc đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô liền lập tức cúi đầu. Ngay cả bước chân cũng vui lên nhiều.
"Lâm Nhược, em sao thế, mặt sao lại đỏ như vậy, không sao chứ? Hả?" Kha Trạch Liệt đuổi theo phía sau, liên tục "quan tâm" thân thể Lâm Nhược.
Lâm Nhược cô dám thề, anh nhất định là cố ý!
Muốn nói không khẩn trương, đó là chuyện không thể nào. Dù hai tay Kha Trạch Liệt đang nắm vô lăng, nhưng lòng bàn tay lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cảm giác đó trong иgự¢, cứ mãi vướng vít. Trước đây cho dù là đi làm nhiệm vụ, cũng không khẩn trương như thế này.
Ngày hôm nay, nhất định phải đối phó nhạc phụ đại nhân!
Cũng không cần Lâm Nhược chỉ đường, Kha Trạch Liệt đã lái xe nhanh chóng, ổn định đến khu biệt thự xa hoa nhất trong thành phố. Có người nói, ở đây tập trung toàn là các cán bộ cấp cao, ngay cả kẻ có tiền cũng không thể vào sống ở đây được. Cả khu vực đề được lắp đặt thiết bị an ninh, khiến người ta không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.
Lâm Nhược không nói gì nhìn con đường quen thuộc, không ngờ Kha Trạch Liệt lại rất quen thuộc với đường sá nơi đây. Ngay cả cô cũng chưa chắc có thể lái xe từ cửa hàng về đến nhà trôi chảy như thế. Bây giờ địa vị chủ nhà của cô đều đang bị đe dọa rồi!
Dường như mọi việc đều đã có chuẩn bị từ trước, cả một đoạn đường như vậy Kha Trạch Liệt cũng không cảm thấy xa lạ. Hết thảy đều đang diễn ra như suy nghĩ của anh, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi sự đều sẽ hoàn toàn tốt đẹp.
Đương nhiên, con người không ai là hoàn hảo. Dù Kha Trạch Liệt có lợi hại như thế nào đi nữa, cũng không thần thông quảng đại đến mức chuyện gì cũng biết.
Sở dĩ anh hiểu rõ kết cấu nơi này, là bởi vì trước đây anh từng tới đây làm nhiệm vụ, cho nên tương đối hiểu rõ nơi đây, mà nhà Lâm Nhược, đó chính là “bài tập” của anh, việc gì cũng có thể thất bại, nhưng những việc liên quan đến Lâm Nhược, đều phải thành công!
Lái xe từ từ chạy vào ga-ra dưới hầm, Kha Trạch Liệt tắt máy. Trước tiên đi về phía ghế sau mở cửa xe cho Lâm Nhược, động tác của anh khiến Lâm Nhược cảm thấy ấm áp vô cùng. Mà Kha Trạch Liệt lại cho rằng, đây đều là chuyện anh cần phải làm.
Sau khi đỡ cô xuống xe, anh đi tới mở cốp xe, lấy hộp quà ra.
Sau khi đỡ cô xuống xe, anh đi tới mở cốp xe, lấy hộp quà ra. Hộp được bọc vàng óng ánh, nhanh chóng khiến Lâm Nhược hoa mắt.
Lâm Nhược khẽ nhíu mày, sau cùng lại không nói gì thêm. Thật ra, chỉ cần bớt chút thời gian đến thăm cha, ông ấy cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Có điều, ngày hôm nay tới cũng không báo trước với cha, không biết ông có ở nhà hay không.
Lâm Nhược khẽ thở dài một hơi, có lẽ, số lần cô trở về thăm cha quá ít ỏi rồi.
"Leng keng. Leng keng." Kha Trạch Liệt nhấn chuông cửa nhà Lâm Nhược.
Ngôi biệt thự đơn giản lại không thiếu đi vẻ sang trọng hiện lên trước mắt Kha Trạch Liệt, trước đây anh cũng đã chú ý tới ngôi biệt thự này. Giữa những biệt thự xung quanh với những phong cách khác nhau, một căn biệt thự tản mát ra vẻ tươi mát, trong sạch, lập tức thu hút tầm mắt người khác. Thật không ngờ, đây lại là nhà của Lâm Nhược.
Đây lẽ nào là duyên số đã định từ kiếp trước sao?
"Ai vậy?" Rất nhanh, từ trong biệt thự truyền đến giọng đàn ông hào sảng. Sau đó, một người đàn ông vóc dáng cao lớn từ trong biệt thự đi tới, nhìn thấy Lâm Nhược qua màn hình camera, vội vàng mở cửa ra.
Quản gia ấn vào nút mở cửa lớn, cánh cửa màu trắng liền chậm rãi kéo lên, rất nhanh, phía trước đã thông suốt, không còn trở ngại nào.
"Đi thôi." Lâm Nhược trái lại liếc mắt nhìn người phía sau, nhàn nhạt mở miệng. Tự mình dẫn đầu bước vào nhà.
Quản gia đi bên cạnh Lâm Nhược, khóe miệng hiện ra nụ cười hiền lành, "Tiểu thư, sớm thế này cô đã trở về? Lúc Đại thiếu gia nhắc tới với chúng tôi, còn nói hai người có thể sẽ bị tắc đường, sẽ về trễ một chút."
Chờ một chút, anh hai? Anh ấy làm sao biết bọn họ sẽ trở về? Lâm Nhược quay đầu nghi ngờ liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt, thấy ánh mắt chắc chắn của anh, cô liền hiểu.
Người đàn ông này, suy nghĩ thật đúng là kín đáo.
Lâm Nhược gật đầu với quản gia, bước chân không hề ngừng lại. Vừa đi vừa nói chuyện, "Vậy cha tôi đã biết chưa?"
Bước chân quản gia chậm lại, thuận tiện nói với Lâm Nhược, "Nghe nói lão gia rất tức giận, bây giờ đang trên đường trở về."
Lâm Nhược nhíu mi, không cần hỏi đại khái cũng biết cha cô đang nghĩ gì. Từ nhỏ cha đã yêu thương Lâm Nhược như vậy, nhìn cô bị một người đàn ông khác ςướק đi, trong lòng đương nhiên không chịu được. Kể từ khi biết chuyện Mẫn Đình, cha cô càng thêm gai mắt với đàn ông theo đuổi Lâm Nhược.
Dù không có biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng Lâm Nhược vẫn rất vui vẻ. Có thể có một người cha yêu thương mình hết lòng, thật tốt.
Sau khi biết anh hai có ở nhà, Lâm Nhược bước nhanh chạy vào biệt thự, sau khi đổi giày, chạy vội hướng về phía phòng khách.
"Anh hai, anh cũng có thời gian rảnh rỗi về nhà à?" Khóe miệng Lâm Nhược mang theo nụ cười xán lạn, vẻ mặt tươi cười nhìn anh hai đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.
Lâm Khiếu bỏ tờ báo tài chính kinh tế trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô em gái vóc người cao gầy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành, dáng vẻ Lâm Nhược như vậy, đã lâu anh chưa được nhìn thấy. Từ lúc Lâm Nhược biết đến nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không còn thân thiết với anh như vậy nữa.
Còn cô bé đang đứng trước mặt anh này là thế nào, bây giờ lại ngập tràn tình yêu, nhu thuận đáng yêu, thoạt hình chẳng hề giống nhau.
Đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến vài bước tới trước mặt Lâm Nhược, quan sát cô từ trên xuống dưới, dường như khí chất tỏa ra từ người cô, bớt đi một phần lạnh nhạt, lại thêm một phần nhiệt tình. "Công việc có quan trọng thế nào đi nữa, cũng không có quan trọng bằng cô em gái này chứ."
Tuy rằng trong lời này có không ít đùa giỡn, nhưng Lâm Nhược nghe được vẫn rất là hưởng thụ, khóe miệng cô nở nụ cười rạng rỡ. "Chị dâu thế nào ạ?" Lâm Nhược phóng khoáng vỗ vai anh hai, sau đó tìm chỗ ngồi xuống. Ghế sofa mềm mại khiến cô thoáng cái như lọt thỏm vào.
Nói chuyện gì cũng tốt, nhưng nhắc đến chủ đề này lại luôn trầm trọng như vậy. Nếu nói thái độ của cha cô với Kha Trạch Liệt không tốt, thì đối với chị dâu cô có thể nói là gần như đã đến mức muốn tiêu diệt luôn. Cũng không biết chị dâu đã động đến cha cô ở điểm gì, cha cô cứ hễ thấy chị dâu, thế nào cũng bực dọc.
"Còn có thể thế nào, vẫn vậy thôi." Khóe miệng anh hai nở nụ cười khổ sở, nhưng dù là như thế, chỉ cần khi anh hai nhắc tới chị dâu, trong đôi mắt vẫn là hạnh phúc và vui vẻ.
Đó mới là tình yêu thật sự.
Lâm Nhược cũng biết chuyện tình sẽ tiến triển như vậy, cha cô một khi đã cố chấp, thực sự không phải là người.
Lúc này, từ ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân. Lâm Nhược đứng dậy, vừa định giới thiệu với anh hai một chút, Kha Trạch Liệt đã chủ động chào hỏi anh cô.
"Anh." Kha Trạch Liệt tiến lên đi tới trước mặt Lâm Khiếu, hữu nghị vươn tay, trên gương mặt khôi ngô vừa lễ phép vừa nhiệt tình, dáng vẻ Kha Trạch Liệt như vậy hết sức mê người.
Lâm Khiếu cũng rất hào sảng, đưa tay ra nắm lấy. Mọi việc đều tiến triển một cách thân thiện hài hòa như vậy.
Lâm Nhược ở một bên nhìn, trong nháy mắt đã trở thành như vậy, cô thực sự không nỡ phá vỡ trạng thái này. Thật tốt, những người cô quý trọng có thể sống chung hòa thuận, còn có thứ gì trân quý hơn được?
Lâm Nhược mở ti vi, bâng qươ tìm một chương trình để xem. Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, Lâm Nhược cũng không biết có thể làm gì. Anh hai và Kha Trạch Liệt bên cạnh lại đang hừng hực khí thế bàn luận tài chính - kinh tế, là chủ đề luôn khiến Lâm Nhược nhức đầu không thôi, tất nhiên cô sẽ gạt bỏ triệt để lời họ nói.
Lâm Nhược liên tục nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại. Thời gian chậm rãi trôi đi, sắc trời cũng dần tối, rất nhanh, tựa như một tấm khăn màu xanh đậm đang bao phủ trên bầu trời cao, bóng đêm cứ thế dần buông xuống.
Cha cô vẫn chưa trở về.
Lâm Nhược hơi nhíu mày, không thể nào, cha cô không phải đang cố ý muốn Kha Trạch Liệt khó xử chứ? Lâm Nhược càng để tâm càng không yên, cha cô thật đúng là xấu quá mà.
Lúc này, quản gia tiến đến, kính cẩn lễ phép hỏi Lâm Nhược đang nhàm chán nghịch điện thoại: "Tiểu thư, mọi người đã muốn dùng cơm chưa ạ?"
Bây giờ Lâm Nhược mới ý thức được đã qua giờ cơm tối rồi, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng cha cô. Đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên gò má hiện rõ vẻ không vui.
Nhanh chóng ấn danh bạ điện thoại, gọi điện cho cha cô.
Điện thoại vừa gọi, ở phía xa truyền đến tiếng chuông như có như không. Càng tiến lại gần, âm thanh cũng ngày càng rõ ràng, cha cô đã trở lại rồi.
Lâm Nhược cúp điện thoại, đứng dậy khỏi ghế sô pha. Kha Trạch Liệt và Lâm Khiếu đang thảo luận sôi nổi một bên cũng không để ý, tiếp tục đề tài của mình.
Hai người họ thảo luận kịch liệt, không thua kém gì mức độ hưng phấn của Lâm Khiếu khi xem Cup Châu Âu. Đàn ông một khi đã gặp đúng chủ đề, còn nói nhiều hơn cả đàn bà con gái.
Lâm Nhược đi dép, bước nhanh về phía cửa, còn đưa tay ra mở cửa trước cả quản gia. "Cha."
Không nói lấy một lời, bên trong hàm chứa bất mãn nồng đậm, tại sao cha cô lại không để cho Lâm Nhược cô chút mặt mũi nào như vậy chứ! Dù Kha Trạch Liệt không hề dùng cách thức chính đáng để trở thành chồng Lâm Nhược, nhưng dù sao trên luật pháp, anh vẫn còn là chồng của cô. Về tình về lý cha cô cũng đều không nên cư xử như vậy.
Cha cô nhìn thấy con gái, vẻ lo lắng lúc trước biến mất, trên mặt nở rộ nụ cười, dù không phải là có tướng mạo anh tuấn hơn người, nhưng cả người toát ra hơi thở khiến người khác thấy ấm áp.
Gương mặt ông cũng không còn trẻ nữa, trên khuôn mặt cũng đã hiện lên những vết tích tháng năm, vóc người cao lớn cũng đã có chút thay đổi, những điều này trước đây Lâm Nhược đều không hề thấy được. Phát hiện này, lại khiến cô cảm thấy chua xót.
Có một loại lặng im, không có ngôn từ, không quen biểu đạt tình cảm của mình, nhưng tình cảm này vẫn luôn ở đó. Vẫn tồn tại cùng Lâm Nhược.
Cho dù, cô không phải là máu mủ của cha cô.
Nhưng mọi việc đều đã qua đi, mặc dù mọi người đều không phải là ruột thịt của cô, hết thảy những điều này, bây giờ đã không còn quan trọng.
"Con về rồi à? Mau lại đây cha nhìn xem, sao lại gầy thế này?" Trong giọng cha cô có chút khàn khàn không che giấu nổi, khiến cô nghe xong mà lòng chua xót. Cha cô vẫn luôn nỗ lực làm việc, dù đã có gia sản giàu có, nhưng ông vẫn luôn nghĩ, cố gắng nhiều hơn một chút, bọn nhỏ sẽ có thể sống tốt hơn. Lòng dạ của người làm cha, lại có ai có thể hiểu. Cho dù con cái bây giờ đều thành công, ông vẫn không thay đổi thái độ sống của mình.
Một câu nói giản đơn, lại khiến vành mắt Lâm Nhược đỏ lên. Cho dù ở bên ngoài phải chịu đựng nhiều đau đớn, oan ức hơn đi chăng nữa, chỉ cần trở về nhà, đó mãi là bến đỗ ấm áp cho mỗi người. Luôn có một ngọn đèn, chỉ vì bạn mà thắp sáng.
Cha cô buông cặp tài liệu trong tay xuống, giống như là một thứ không quan trọng nào đó, tùy tiện đặt một bên. Mà động tác ôm mặt cô, cũng dịu dàng không gì sánh được. Giống như đang nâng niu một bảo vật quý giá hiếm có.
Cầm trong tay sợ hỏng, ngậm trong miệng sợ tan.
Quý trọng vô cùng.
Ánh mắt mềm mại như những tia sáng ấm áp, chiếu sáng lòng cô.
Lâm Nhược đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang ôm mặt cô của cha, kề sát vào hai má. Cảm nhận được bàn tay hơi lạnh của ông, cả làn da thô ráp, đáy lòng cô đau nhói. Đôi tay này, đã gách vác bao nhiêu thứ, trái tim này, nhung nhớ đã bao lâu.
Cha cô chắc chắn cũng biết mẹ đã mất, nhưng ở lễ tang, cô lại không hề thấy ông, chắc hẳn ông đã trốn vào nơi nào đó chỉ có một mình ông mà buồn bã đau thương?
"Cha, đã lâu rồi con chưa về thăm cha, gần đây cha vẫn tốt chứ?" Lâm Nhược cố gắng nuốt nước mắt vào trong, thân thiết nhìn cha cô, trong đôi mắt là tình cảm dịu dàng không gì sánh kịp. Tựa như ấm áp cả một đời đều đã tập trung lại một chỗ, ngưng tự thành hai luồng ánh sáng trong đôi mắt kia.
Cha cô nhìn cô, tỉ mỉ quan sát cô, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao, đôi môi dày đỏ mọng, còn có làn da mịn màng. Toàn bộ những thứ này đều là người phụ nữ kia tặng cho Lâm Nhược, mà những gì ông có thể làm, chỉ có thể là yêu thương cô hết lòng.
Đối với Lâm Nhược mà nói, thế giới này đã không còn người thân, nhưng với ông, làm sao có thể như vậy được? Trên thế giới này, Lâm Nhược vẫn còn có một người thân.
Hai mắt ông rưng rưng, nhìn Lâm Nhược, "Tốt lắm, cha cái gì cũng tốt. Con ở bên ngoài không cần phải lo lắng cho cha, tự chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi. Có thời gian thì trở lại thăm cha, cha vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở đây."
Nước mắt trong hốc mắt bắt đầu trào lên, Lâm Nhược cố nén. Cô cũng không phải là người kiểu cách, nhưng đứng trước mặt cha cô, cô luôn cảm thấy mình vô dụng như một đứa trẻ.
Lâm Nhược nhón chân lên, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cha, vùi đầu vào bờ vai rộng của ông.
Bờ vai mạnh mẽ này, đã giúp cô gánh chịu những biến cố lẫn đau khổ cả một đời, cô đều biết, đều ghi tạc trong lòng.
Nơi góc khuất, Lâm Khiếu và Kha Trạch Liệt đứng lặng, không hề di chuyển. Không muốn quấy rồi giây phút yên ả này, chỉ muốn giữ gìn khoảnh khắc an ổn này mãi mãi.
"Cha, đây là chút tấm lòng của Kha Trạch Liệt." Lâm Nhược cầm hai hộp quà được gói cẩn thận đưa tới trước mặt cha cô. Cố ý nói ra là do Kha Trạch Liệt tặng, mong muốn thu được chút vui vẻ của cha mình.
Cha cô vốn không muốn nhận, nhưng lại sợ Lâm Nhược buồn bã, không nỡ khiến Kha Trạch Liệt khó xử trước mặt cô, không vui nhận lấy. Khinh thường liếc mắt nhìn hộp quà một cái, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, "Mới thế này đã muốn đẩy cha đi chỗ khác, con gái nuôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại là uổng phí."
Những lời này vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh đều trở nên lúng túng, nhất là Lâm Nhược. Một bên là chồng mình, một bên là cha mình, cục diện tiến thoái lưỡng nan này thật khiến người ta bối rối.
Kha Trạch Liệt nghe xong lại rất bình tĩnh, trên mặt không để lộ chút bất mãn nào, trái lại nở nụ cười hổ thẹn. "Thật có lỗi, không hợp với ý của bác, là lỗi của cháu." Dáng vẻ khiêm tốn, không tìm ra được điểm nào để chê trách.
Vẻ nho nhã lễ phép, trái lại cha cô có vẻ không đủ đại khí.
Cha cô đến liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt cũng không thèm liếc, đã đi vòng qua anh rời khỏi phòng khách. Để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc