Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá - Chương 72

Tác giả: Khiến Ngươi Rơi Lệ

Trong Hoạn Nạn Thấy Chân Tình!
Lâm Nhược nghe thấy vậy hơi ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia hứng thú cùng khiêu khích, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng và kiêu ngạo, cho dù là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn như Ngụy Khải cũng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào như vậy, rõ ràng là một cô nương khả ái, nhưng khí chất cả người lại như hàn băng cự hạn, vóc người cũng thật bốc lửa. Trừ tính khí ở ngoài không tốt lắm, căn bản không tìm ra được tật xấu nào trên người cô.
Nhìn Ngụy Khải, phất tay với cậu ta một cái, khóe miệng lại hơi giương lên, xem ra hôm nay tâm trạng Lâm Nhược rất tốt.
Trong mắt Ngụy Khải cũng xuất hiện một chút thay đổi, ánh mắt nhìn Lâm Nhược có nhiều hơn một tia ái mộ, chỉ là cậu ta cuối đầu nên Lâm Nhược không phát hiện ra.
Vừa định xoay người rời khởi phòng làm việc thì Lâm Nhược lại gọi Ngụy Khải lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp tinh sảo gì đó, đưa cái hộp đựng caravat cho Ngụy Khải, rồi mỉm cười: "Thư ký của tôi không thể chỉ có mỗi một cái cà vạt như vậy được, vì cậu không thèm bận tâm đến mặt mũi của tôi, cho nên, hãy nhận lấy cái này đi."
"Đặc biệt mua cho tôi sao?" Ánh mắt Ngụy Khải trở nên nóng bỏng, nhưng ánh mắt Lâm Nhược lại có ý né tránh, cô hơi khép mi che giấu tầm mắt nên Ngụy Khải không nhìn thấy vẻ lúng túng trong mắt cô.
Hàm răng cắn chặt môi, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, đây coi như là đang đùa giỡn sao?
Lâm Nhược chu môi, vui vẻ ngẩng đầu lên, "Không phải, đây là tôi mua cho bạn trai tôi, nhưng lại phát hiện ra anh ấy đã có cái giống như thế rồi, tôi thấy màu này rất hợp với cậu, cho nên, cậu hãy nhận lấy nhé. Tôi nghĩ, anh sẽ không để bụng đâu?"
Trên mặt Lâm Nhược nở nụ cười rạng rỡ giống như hoa quỳnh sau một năm chờ đợi thoáng chốc mở bung ra, dường như đã hội tủ đủ một năm ánh sáng trong nháy mắt bộc phát ra ánh sáng vạn trượng. Ngụy Khải tuy trong lòng đã sáng tỏ, nhưng trái tim anh ta lại nửa nóng nửa lạnh.
Làm sao cậu ta có thể biểu hiện ra ngoài sự khổ sở của mình chứ, cậu che giấu nội tâm mình rất tốt, khóe miệng hiện lên nụ cười rực rỡ, mặt mày cong cong, trả lời hết sức dịu dàng, "Vậy cung kính không bằng tuân lệnh."
Đưa tay nhận lấy cà vạt của Lâm Nhược, cô thấy cậu ta vui vẻ nhận quà, trong lòng cũng hơi vui vui, trở lại bàn tiếp tục làm việc.
Thật xin lỗi, dù đây coi như là lừa dối cậu, nhưng tôi cũng không muốn khiến cậu hiểu lầm chuyện gì cả. Chỉ là bạn bè bình thường muốn quan tâm đến nhau cũng phải tìm một cái cớ.
Lúc đi qua cửa hàng Lâm Nhược nhìn thấy cái cà vạt này rất đặc biệt nên mua cho Ngụy Khải, thứ nhất là cô thấy Ngụy Khải chỉ có một cái cà vạt màu sắc rất đơn điệu, thứ hai là cảm thấy nó rất hợp với khí chất của Ngụy Khải, thư ký ăn mặc đẹp một chút, không phải cũng cho cô chút mặt mũi hay sao?
Vốn định một lát sẽ đi gặp người nhà họ Đồng, không nghĩ đến việc vừa đứng lên, đã quên béng mất chuyện này một cách sạch sẽ. Ngụy Khải cho là Lâm Nhược cố tình đối phó với người nhà họ Đồng, cho nên không nghi ngờ gì, cũng không nhắc nhở Lâm Nhược.
Liếc mắt nhìn thời gian một cái, khóe miệng Lâm Nhược hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Bốn giờ, là lập tức có thể về nhà." Cô nghĩ thầm, trong lòng giống như có dòng nước ấm vây quanh, đặc biệt thỏa mãn, không nói nên lời sự nhẹ nhõm tản mát ra từ sâu trong lòng.
Đột nhiên có bưu phẩm gửi đến, Lâm Nhược vừa mở ra, là một ít tài liệu nội bộ của nhà họ Đồng. Lâm Nhược sửng sốt, nhà họ Đồng?
Cô đột nhiên đứng dậy, đẩy cái ghế ra. Đôi mắt trợn to, lại lần nữa liếc nhìn đồng hồ trên tay, lông mày nhíu chặt, trong con ngươi thoáng qua một tia ảo não, cầm tài liệu trong tay liền xông ra ngoài, Ngụy Khải thấy Lâm Nhược đứng dậy, nhanh chóng đi theo phía sau Lâm Nhược tới phòng họp.
Ngụy Khải đi lên phía trước, mở cửa phòng họp ra cho Lâm Nhược, lại rót cho cô cốc nước, sau cùng mới đứng ở phía sau lưng cô, giống như kỵ sĩ đang bảo vệ công chúa vậy.
Chỉ thấy trên mặt Lâm Nhược không vì chuyện mới xảy ra mà có một chút lo lắng hay phiền muộn gì, hoàn toàn là sự lạnh nhạt cùng tỉnh táo. Dù sao chuyện cũng đã rồi, không phải sao?
Ánh mắt quét qua chủ nhân hiện tại của nhà họ Đồng, Đồng Quân. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười xã giao, sau khi gật đầu tỏ ý, Đồng Quân kích động muốn đứng lên bắt tay với Lâm Nhược.
Lâm nhược lúng túng nhìn cánh tay đang chìa ra của Đồng Quân, khóe miệng hiện lên một nụ cười xa cách, nhưng vẫn cùng ông ta bắt tay tượng trưng.
Ngụy Khải chưa từng thấy qua vẻ mặt ghét bỏ như vậy của Lâm Nhược, cố ý không cẩn thận làm vẩy nước trong ly lên tay Lâm Nhược, Lâm Nhược ngẩng đầu lên, chân mày mang theo ý tán thưởng.
"Thật ngại quá, thư ký của tôi không hiểu chuyện lắm, xin lỗi không tiếp chuyện được." Lâm Nhược xoay người đi vào phòng rửa tay, trong phòng rửa tay, dường như muốn rửa sạch vết bẩn trên bàn tay trắng sứ vừa chạm vào bàn tay kia, cứ một lần lại một lần dùng nước nửa tay rửa sạch.
Bên trong phòng họp, chỉ còn lại Đồng Quân đang lúng túng và Ngụy Khải.
Bởi vì có Ngụy Khải ở đây, người của Đồng gia cũng không tiện phát tác trước mặt cậu ta. Bây giờ đang bị người ta thu mua, nên không thể làm gì khác hơn là cam chịu, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt của thương thân, một màn ngoan độc kia, đều lọt vào mắt Ngụy Khải.
Ngụy Khải thu hết biểu tình của hắn vào trong mắt, cũng không mở miệng nói gì cả, rất quy củ mà rót cho Lâm Nhược cốc nước nữa, bên trong bỏ thêm một lát chanh, thứ mà Lâm Nhược thích.
"Thật ngại quá, đã để ngài phải đợi lâu rồi." Lúc lâu sau, Lâm Nhược rốt cuộc cũng trở lại phòng họp, trên mặt nở nụ cười lễ phép đến không tìm ra một lỗi nào, không chút nào nhìn ra nội tâm cô là một mảng \'hiềm khí\', vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lâm Nhược đã lên tiếng như vậy, Đồng Quân cũng không tiện nói cái gì, vẻ mặt hơi cứng nhắc, "Không sao, Lâm tổng, chuyện này chúng tôi có thể hiểu được, có thể hiểu được." Bộ dáng nịnh nọt, khiến cho Lâm Nhược hận không được nôn hết toàn bộ cơm tối qua ra.
Lâm Nhược nghe vậy liền cười một tiếng, nhưng trong lòng thì hoàn toàn khinh thường. "Không nghĩ tới, Đồng tổng thật là đại nhân đại lượng, khiến Lâm Nhược được mở rộng tầm mắt!" Trung quy trong lời nói cũng ít nhiều mang theo châm chọc, nhìn sắc mặt Đồng Quân càng ngày càng khó coi, nhưng Lâm Nhược lại coi như không nhìn thấy.
Gương mặt hiện ra vẻ ngây thơ đến vô hại, cho dù là Đồng Quân cũng không nhịn được mà tham luyến sắc đẹp của Lâm Nhược, nếu không phải là địa vị của mình thấp hơn cô một bậc, nhất định Đồng Quân sẽ không do dự mà đem cô gái nhỏ này đè xuống, để Lão Tử hắn ngậm lấy.
Mặc dù tròng lòng Đồng Quân nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: "Lâm tổng, chuyện của công ty chúng tôi......" Hàm ý lời định nói phía sau, Lâm Nhược đương nhiên hiểu, đều là người trên thương trường mà. Mặc dù chuyện thu mua này đã được hội đồng bỏ phiếu thông qua, nhưng giờ phút này, trên mặt Lâm Nhược lại hiện lên vẻ băn khoăn, bộ dáng giống như khó xử, giọng nói cũng không nhịn được mà trầm xuống, "Đồng tổng, chuyện của công ty ông, tuy tôi rất hài lòng, nhưng mà các thành viên hội đồng lại không như vậy......"
Vừa nói, Lâm Nhược lấy tay đỡ trán mình, rất là khó xử, trên mặt cũng hiện lên nét buồn rầu.
Nhất thời, không khí trở nên kiềm nén, giống như có đám mây đen đang đè xuống đầu mọi người, chỉ cần chạm tay một cái là có thể ***ng phải. Ngay cả hô hấp cũng trở nên đông lạnh.
"Lâm tổng, công ty của chúng tôi thật sự rất xuất sắc, chuyện này......."Đồng Quân vừa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo không rõ ý tứ của Lâm Nhược liền nóng nảy, ánh mắt gắt gao lo lắng, nhìn Lâm Nhược có chút khó chịu. Mặc dù công ty của nhà họ Đồng vận hành không được tốt lắm, nhưng bị người ta nói thẳng mặt thế này, trong lòng dù sao cũng thấy khó chịu.
Bàn tay thủ sẵn trên bàn của Lâm Nhược gõ gõ xuống mặt bàn, phát ra từng âm thanh có tiết tấu, trong phòng họp yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng. Hơi cúi đầu xuống, mái tóc ngắn xinh đẹp che chắn trước mặt Lâm Nhược, khiến cho gương mặt cô có nhiều hơn một phần ௱ô** lung, ma mị.
Làn da trắng nõn được ánh mặt trời chiếu tới lóe lên tia sáng chói mắt, khiến cho Đồng Quân dần dần bị *** lên não. *** trong mắt càng ngày càng nồng đậm, ngay cả người bên cạnh cũng nhận ra được.
Xa xa, Ngụy Khải nhìn thấy dáng vẻ của Đồng Quân thì sắc mặt lạnh như băng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩ YY hiên ra trong đầu kẻ nào đó.
"Mong Lâm tổng suy nghĩ lại một chút, nếu không thì lát nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?" Đồng Quân miễn cưỡng khống chế mình không nhào tới trên người Lâm Nhược, đem ** căng đau áp chế xuống, cười xu nịnh, mở miệng.
Lâm Nhược yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn làm như gắng gượng mà mở miệng, ánh mắt mang theo chút do dự cùng không đành lòng, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên sự mâu thuẫn khiến cho người đàn ông nào nhìn vào cũng thấy thương xót, cảm giác cứ như bị kim châm vậy, đột nhiên làm cho người ta đau đớn.
Nâng mí mắt lên, tròng mắt đen lóe lên tia sáng điềm đạm đáng yêu, bất giác khiến cho người ta muốn ôm cô vào trong *** mà yêu thương thật tốt, "Đồng tổng, nếu không thì ông hạ xuống cho chúng tôi một giá đi." Lảng tránh vấn đề của Đồng Quân, Lâm Nhược thông minh dời trọng tâm câu chuyện đến vấn đề buôn bán.
Một cái nháy mắt như liếc mắt đưa tình làm cho người đàn ông nhìn thấy nó nhất thời mềm nhũn gân cốt.
Không có nhiều lời dư thừa, nhưng ánh mắt điềm đạm đáng yêu kia khiến cho Đồng Quân không khỏi căng thẳng, trong lúc nhất thời, sự phòng ngự không chịu được mà tan rã, sụp đổ trong nháy mắt. "Lâm...Lâm tổng!" Lời nói cũng trở nên cà lăm, nhưng một con cáo già như hắn vẫn thoáng qua một tia giảo hoạt.
Dưới cái nhìn chăm chú, tha thiết của Lâm Nhược, hắn ta dường như hơi ngượng ngùng, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang nảy sinh một phần ngoan độc, sự xảo quyệt đặc biệt đả thương người được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn.
Công ty bán đi cũng không phải là tài sản riêng của một mình hắn, nhưng cũng không thể đánh gãy lời nói của Lâm Nhược, đó chính là người có ích cho hắn. Trên khuôn mặt bóng loáng hiện lên một nụ cười tục tĩu.
Lâm Nhược mặc dù xử xự như không có gì, thản nhiên ngồi một chỗ, nhưng hai bàn tay để bên dưới thì không ngừng nắm chặt, lông mày nhíu chặt, chẳng qua là bị làn tóc mái che khuất, nên không làm cho chi tiết nhỏ nhặt này lộ ra dưới con mắt của mọi người.
"Chúng ta hãy ăn cùng nhau một bữa cơm đi, thuận tiện bàn luôn về nội dung hợp đồng." Trên mặt Đồng Quân quét qua vẻ tham luyến, ngắm nhìn người đẹp hồng nhuận trước mặt, trong đầu không biết đã chu du đến bộ phận nào rồi.
Trong mắt Lâm Nhược lóe lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng do sớm chuẩn bị từ trước, đối với việc đề xuất này cũng không lấy làm xa lạ gì. Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, trong lòng lọt qua một tia lạnh lẽo, buổi tối còn phải về nhà ăn cơm, cô đã hẹn với Kha Trạch Liệt rồi.
Nhưng nhìn đến thái độ của Đồng Quân, dường như cũng không phải là loại người tham tiền, đại khái mục đích chính là mình không đi không được.
Vẻ mặt giống như mình thật may mắn và vinh hạnh, cô mở miệng: "Đồng tổng, Lâm Nhược có được vinh hạnh này thật sự là quá tốt." Khuôn mặt ngây thơ, đỏ thắm đó Đồng Quân chưa bao giờ được thưởng thức qua, sự hứng thú trong đôi mắt càng tăng thêm một bậc.
Lời Lâm Nhược vừa nói ra, làm cho Ngụy Khải phía sau cũng sững sờ, vốn tưởng Lâm Nhược vô cùng khinh thường cái tên họ Đồng này, sẽ thẳng thừng từ chối lời mời ăn cơm, không nghĩ tới Lâm Nhược lại quyết định như vậy.
Đôi mắt thâm sâu, tròng mắt mầu mã não lóe lên tia lo lắng, rất nhanh liền khôi phục lại thái độ bình thường, nhìn Đồng Quân, ánh mắt trong trẻo không xuất hiện một chút tình cảm nào.
Đồng Quân vừa nghe xong, hàng lông mày dựng lên đầy H**g phấn và kích động khiến cho Lâm Nhược cảm thấy buồn nôn, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười lễ phép, mặt mày cong cong, cả người toát lên sự thân thiết.
Đồng Quân quay đầu nhìn thư ký, "Bây giờ mấy giờ rồi?" Giọng nói lạnh nhạt không đoán được tâm tình của hắn lúc này, âm thanh máy móc ngược lại khiến cho Lâm Nhược nhìn hắn ta với con mắt khác. Không nghĩ tới, trên phương diện công việc, Đồng Quân vẫn không bị *** lên não mà làm cho choáng váng.
"Năm giờ ba mươi!" Thư ký nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trả lời hắn.
Lâm Nhược theo tầm mắt nhìn sang, trong con ngươi trong trẻo thoáng qua chút buồn cười, trên tay Đồng Quân cũng đeo một chiếc đồng hồ, lại đi hỏi thư ký giờ là mấy giờ????//
Khóe miệng Lâm Nhược hiện lên đường cong chế giễu, chắc là trước khi đi, mang theo cho đủ mặt mũi thôi. Đồng Quân lập tức đứng dậy, cô gắng nâng cái bụng bự năm tháng lên, ở khoảng cách xa cùng Lâm Nhược bắt tay, "Lâm tổng, cám ơn cô đã nể mặt. Có thể được cùng ngồi ăn cơm với cô là vinh hạnh lớn của tôi rồi!"
Khuôn mặt phúng phính mỡ của Đồng Quân được ánh sáng chiếu vào trở nên bóng loáng, làm cho Lâm Nhược ứa lên một ngụm nước chua, thật là buồn nôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc