Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá - Chương 24

Tác giả: Khiến Ngươi Rơi Lệ

Giày Có Thích Hợp Hay Không Chỉ Có Chân Biết
Trái tim cảm giác kỳ dị giống như níu lấy Lâm Nhược không thả, tình cảm đột ngột xông lên đầu trong nháy mắt. Giờ phút này Lâm Nhược giống ngồi trên đống lửa , nhảy một bước cũng không ra. Giống như Kha Trạch Liệt là khổng lồ ấm áp, mà cô không bỏ đi được dù chỉ một bước. Rất muốn tiến gần sát một chút, hấp thu một chút ấm áp.
Lông mi của Lâm Nhược khẽ run, giống như chuồn chuồn cố gắng phát lực muốn vỗ cánh mà bay cao, nội tâm giống như là khảy đàn tỳ bà, nhiều tiếng đàn đứt dây, cũng không người thưởng thức. Trong lòng khổ sở dần dần tràn đầy ra ngoài, bao vây gắt gao trái tim của Lâm Nhược, cả trái tim đều tịch mịch.
Đi một mình trên con đường đêm tối ngày càng huyên náo, câu nói của Kha Trạch Liệt quanh quẩn trong đầu. Thanh sắc thong thả, lại tựa như mang theo loại năng lượng của ngàn ngọn sóng kích thích lòng Lâm Nhược. Kể từ bọn họ nói với cô "cô không được tin cái gì, cô tin tình yêu." Lâm Nhược liền đối với tình yêu vừa yêu vừa hận. Không hiểu cái gì là tình yêu, nhưng là cô tin chắc, giày có thích hợp hay không chỉ có chân biết.
Vậy là cái gì khiến Kha Trạch Liệt kiên trì như vậy muốn mang mình về nhà đây? Một người có thể tự do, cũng có thể phóng túng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có một người có thể lên án tương lai của cô.
"Tại sao anh phải làm như vậy ?"Gương mặt Lâm Nhược đón lấy ánh mặt trời , tia sáng chói mắt chiếu xạ vào đôi mắt của Lâm Nhược , vạn tia ánh sáng chiếu sáng cô gái. Nắng mai chiếu một tầng màu vàng ở áo khoác trên người Lâm Nhược , giờ phút này Lâm Nhược giống như là mang theo hào quang thiên sứ.
Mặc dù Lâm Nhược không hỏi han vấn đề này , nhưng Kha Trạch Liệt lại hiểu rồi. Nhếch môi cười, lưu manh nhất thời xông lên gò má gầy gò , quay mặt "Một nam thanh niên ᴆụng phải nữ thanh niên, sinh đứa bé là chuyện bình thường !" Chẳng hề để ý lời nói khiến đáy lòng của Lâm Nhược giống như là truyền đến tiếng suối nước yếu ớt trong vực sâu, vỗ trên nham thạch phát ra tiếng vang dễ nghe kích thích lòng say của người ta .
Mấy ngày ngây người theo ở bên cạnh mẹ, Kha Trạch Liệt liên tục hối thúc xuống , Lâm Nhược thức đêm đến mức mắt thâm quầng lấy ra mấy bộ thường phục. Khốn kiếp, rõ ràng cũng đã nhận nhiệm vụ thì tùy tiện mặc một bộ đồ sẽ ૮ɦếƭ sao? Người có tiền liền xem những việc nhỏ đều không đáng kể, ngay cả thuộc hạ mình đều muốn chăm sóc đến?
Nhìn mình trong gương, haizz, gương mặt như hoa như ngọc sao trở nên tiều tụy như vậy.Nhìn gương mặt của cô giống như sáp ong,nổi bật nhất là vành mắt đen giống như gấu trúc đang cùng làm bạn với mắt to của Lâm Nhược . Con ngươi đen,màu sắcmắt bị quầng thâm cũng không khác lắm , thật là hỗ trợ lẫn nhau quá mà . . . . . .
Hai mắt liếc qua bên mỹ phẩm được sắp xếp gọn gàng ,thậm chí có một số còn chưa có xé tem. Giấy bao bì trong suốt nghiễm nhiên được bọc chặt trên mỹ phẩm, ánh sáng chiếu đến trên giấy bọc trong suốt khúc xạ ra ánh sáng khúc xạ đến con mắt người, giống như là nam châm hấp dẫn đến lực chú ý trong nháy mắt.
Thuận tay cầm lên một chai phun sương chanel phun mạnh mẽ ở trên khuôn mặt xinh đẹp, ngay sau đó sương màu trắng bay vòng bồng bềnh trong không khí, múa uyển chuyển trên không trung. Trong hơi thở ngửi thấy mùi phun sương, hiện tại Lục Nguyệt và Đại Bảo hiểu rõ loại mùi này. Là kẻ yêu thích trung thực theo đuổi chanel, mẹ làm việc không nhường ai mang theo Lâm Nhược đi cửa hàng độc quyền, phất tay mua một lượng lớn sản phẩm hàng hiệu bày bên ngoài, giá tiền quét thẻ khiến Lâm Nhược trợn mắt há hốc mồm. Xem ra hai vợ chồng bọn họ kiếm được không tệ…
Điện thoại di dộng bên cạnh kêu lên, phía trên hiện lên: “phụ nữ”.
Hẹn Lâm Nhược cùng nhau gặp mặt trong quán cà phê tầng dưới của khách sạn, Ecria sáng sớm liền mang theo kính mát rực rỡ ở trong quán coffee. Quán cà phê ở bên trong khách sạn năm sao, không khí yên tĩnh khiến Ecria rất hài lòng. Nhìn quang cảnh chung quanh mình qua loa một lượt, lập tức tìm chỗ ngồi xuống gần cửa sổ.
Ánh mắt như có như không quan sát người đi qua đi lại ngoài cửa sổ đường, trong con ngươi thoáng hiện nét sâu không lường được. Trang nhã cao quý làm cho người ngang qua đều ghé mắt. Cho dù đã là mẹ ba con, nhưng năm tháng không lưu nhiều dấu vết ở trên gương mặt. Gương mặt kia lưu luyến mỉm cười và gương mặt của Lâm Nhược giống như đúc, là tốt đẹp mà Lâm Nhược chưa từng có được.
“Ecria.” Lâm Nhược mặt lên áo tơ lụa đai lưng màu đen, thân dưới mặc quần cực ngắn màu xanh ngọc, phối hợp một đôi giày cao gót đinh tán màu bạc,một thân cao gầy sức sống được tôn lên vô cùng tinh tế. Thản nhiên mở miệng, tiếng gọi là xúc động người mẹ đang nghiêng đầu nhìn cảnh tượng nam nữ ngoài cửa sổ.
Ecria quay đầu trở lại, cười yếu ớt quan sát vẻ mặt của con gái trước mắt, cô đang mặc bộ đồ bà đưa cho, đáy lòng ấm áp hẳn. Trước kia bà vẫn cho là sự nghiệp đạt tới đỉnh cao mới là cuộc sống hoàn mỹ, không ngờ sau nhiều năm thế nhưng lại bởi vì một hành động nhỏ hôm nay của con gái mà cảm động mãi.
“Con đến rồi à?” Đung đưa tách cà phê trên tay, khóe miệng mỉm cười nhìn ra tâm tình của bà rất vui vẻ.
Lâm Nhược nhếch môi cười, để ví da cầm trong tay ở bên người, đôi tay đỡ gấu váy ngồi xuống chầm chậm. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Ecria hồng hào, chế nhạo nói: “Thế nào, ngày hôm qua rất ‘tính phúc’?” Mang theo mặt cười xấu xa, cưỡi giỡn với Ecria, trên mặt không có một tia nghiêm nghị.
Ecria oán trách liếc mắt Lâm Nhược một cái, nghiêm mặt nói, “Hôm nay mẹ tới tìm con thương lượng một chuyện.” Lời nói lưng chừng, mắt xếch xinh đẹp nhìn chằm chằm Lâm Nhược, quan sát từng cử động của Lâm Nhược, muốn bắt một chút tin tức từ một cái nhăn mặt hay một nụ cười của Lâm Nhược.
Xê dịch thân thể, Lâm Nhược đưa tay lấy thực đơn, ánh mắt nhanh chóng ở trên thực đơn gọi nước chanh. “Thế nào?” Nhướng nhướng mày, dường như không chú ý lời của Ecria.
Vươn tay để trên bàn, đẩy cánh tay trắng nõn của Lâm Nhược, muốn đưa tới sự chú ý của con gái. Trong con ngươi xuất hiện một tia lo lắng không giữ lại chút nào tiến vào trong mắt Lâm Nhược. “Thật ngại để cho con ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Đức. Nhưng mẹ hi vọng con có thể làm bạn bên mẹ, sinh mạng như một ẩn sổ, không biết từ lúc nào mới phải đến điểm cuối, mẹ rất thích cảm giác có con làm bạn với mẹ, sự tồn tạo của con luôn có thể mang cho mẹ niềm vui vô tận. Ở lại, làm bạn với mẹ có được hay không?” Mắt lộ khẩn cầu nhìn Lâm Nhược, mắt đẹp không nháy một cái nhìn Lâm Nhược, mặc dù bà rất tận tâm tận lực chăm sóc, nhưng khóe mắt vẫn lộ ra một ít nếp nhăn nhẹ. Haizz, đúng là bà già rồi.
Bề ngoài Lâm Nhược giống như đang thật sự nhìn thực đơn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cùng một chỗ thật lâu, thực đơn bị Lâm Nhược nhìn chằm chằm ra một cái hố rồi. Hồi lâu sau, Lâm Nhược có chút bất đắc dĩ nhắm mắt, nhẹ nhàng mở miệng, giống như là đã dùng hết tất cả khí lực, “Vậy ba thì sao?”
“Thật ra thì…” Ecria giống như đang muốn nói cái gì đó, nhưng điện thoại trong túi xách cũng vang lên đồng thời, như muốn cắt đứt lời bà chưa nói xong.
Ecria chau mày lại lấy ra chiếc điện thoại di động từ trong túi xách, liếc nhìn tên hiển thị trên điện thoại di động, mặt liền lộ vẻ xin lỗi và giãy giụa, trong ánh mắt nhìn về Lâm Nhược tràn đầy rối rắm, vẻ mặt phức tạp ấy khiến Lâm Nhược xì mũi coi thường.
Ecria chau mày lại lấy ra điện thoại di động từ trong túi xách , liếc nhìn tên hiện thị trên điện thoại di động, mặt liền lộ vẻ xin lỗi và giãy giụa, trong ánh mắt nhìn về Lâm Nhược tràn đầy rối rắm, vẻ mặt phức tạp ấy khiến Lâm Nhược xì mũi coi thường.
Buồn cười nói không ra được lời miêu tả sinh động, vẻ mặt của Lâm Nhược không chút sợ hãi đùa nghịch điện thoại ở trong tay, sâu kín mở miệng : "đàn ông?" Đôi mắt vừa liếc xéo, cười như không cười nhìn Ecria trước mắt, giữa hai lông mày thoáng qua một tia khinh thường.
Ecria nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng này của Lâm Nhược, trái tim hung hăng đau xót, là lỗi của bà , đã làm cho tuổi thơ của cô không được trọn vẹn. Áp chế lời xin lỗi trong lòng , miễn cưỡng giật giật khóe miệng, áy náy nhìn Lâm Nhược, cười xin lỗi nói "mẹ nhận điện thoại."
Ecria đứng dậy đi ra bên ngoài quán cà phê, vóc người uyển chuyển mà năm tháng không chút biến dạng. Bắp đùi thon dài dưới váy như ẩn như hiện, mê người vô cùng. Lâm Nhược lẳng lặng nhìn bóng lưng của Ecria, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ u oán nhàn nhạt , tại sao không quan tâm cô, tại sao thời điểm cô cần bà nhất bà lại không quan tâm cô.
Không bao lâu, Ecria liền trở lại đối diện Lâm Nhược nhìn chằm chằm điện thoại di động. Trên mặt thoáng hiện nét nhàn nhạt hiền hòa, cười nhạt một tiếng, "Một lát chú muốn qua đây ." "Thưa cô , nước chanh của cô."Đúng lúc nhân viên phục vụ xuất hiện trước mặt hai người, bưng ly nước chanh từ trong khay để trước mặt của Lâm Nhược hóa giải sự lúng túng của Lâm Nhược .
Chú? Ecria biết mình không muốn xưng người đàn ông này làm cha sau thì làm sao xưng ông xã . Về Ecria, ít nhất hiện tại bà đã làm rất tốt, nhưng nếu Lâm Nhược đứng ở trên lập trường của bà , có thể xử lý chuyện này hoàn mỹ như vậy hay không ? Ngăn cách trong lòng mọi người cũng không thể phá vỡ dễ dàng như vậy.
Nói thật, cô cũng không có hứng thú với quốc gia này . Cũng không muốn ở bên cạnh Ecria nữa , có một số việc, đã bỏ lỡ thì không thể trở lại được.
Lâm Nhược cầm ly trong suốt lên đặt ở khóe miệng, khẽ nhấp một ngụm sau đó nhíu nhíu mày, ngay cả nước chanh của nước Đức cũng đặc biệt chua như vậy . Ảm đạm liếc nhìn điện thoại di động bên cạnh , trong đầu thoáng qua một tia phiền não.
"bộp bộp."
Pha lê bên cạnh Ecria đột nhiên phát ra tiếng bộp hấp dẫn lực chú ý của Lâm Nhược và Ecria, Lâm Nhược vừa xoay đầu qua liền cảm thấy hối hận sâu sắc. Ngoài cửa sổ ấy là khuôn mặt bình thường và hé ra vẻ mặt chói mắt của cô gái. Trên mặt đàn ông bình thường mang một nụ cười nhàn nhạt, Lâm Nhược thật không hiểu nổi có gì đáng buồn cười.
Tầm mắt quét qua ánh mắt của người đàn ông , cuối cùng rơi vào trong ánh mắt của người đàn ông đó . Từ lần gặp mặt đầu tiên bắt đầu, Lâm Nhược cảm giác người đàn ông có vẻ như bình thường này cũng không đơn giản như vậy. Một đôi mắt sắc bén cơ trí phối hợp trên khuôn mặt bình thường của người đàn ông , có một loại quái dị không nói ra được. Điểm lóe sáng của người đàn ông này kích thích đến cực hạn, như vô ý hỏi Erica, ông ấy làm cái gì, nhưng Erica chỉ nói cho Lâm Nhược ông ấy buôn bán.
Đến tột cùng là buôn bán cái gì, kết quả lại trở thành một điều bí ẩn, chắc là không đơn giản, Lâm Nhược thu hổi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình, gương mặt xinh đẹp tức giận hấp dẫn Lâm Nhược. Nhếch môi mỉm cười, một màn châm chọc kia hiện ra ở trước mặt Amy, cô gái nhỏ này đến tột cùng hận cô bao nhiêu? Không phải cô đoạt mẹ của mình sao, cô
ở bên kia để ý cái gì?
Cha con hai người họ vòng quanh quán cà phê đi tới ngồi xuống bên cạnh Erica, vẻ ấm áp kia của một nhà ba người họ khiến Lâm Nhược cảm giác cặp mắt thật đau nhói. Giống như một cây ngân châm bình thường đâm vào tận xương đến ba phần, đau đớn này lặp đi lặp lại ђàภђ ђạ Lâm Nhược, mà cô cũng không có sức phản kháng.
“Nhược Nhược, sống cùng chúng tôi đi.” Trong ánh mắt người đàn ông mang theo một tia thâm ý quay sang Lâm Nhược, giống như là muốn biểu đạt cái gì, nhưng Lâm Nhược không đọc ra tầng hàm ý sâu xa này.
Vắt hết óc lục lọi trí nhớ trong đầu về người đàn ông này. Thường có các loại điện thoại, thích mặc tây trang giày da xuất hiện trước mặt mọi người, tay phải có một chiếc nhẫn kim cương bằng bạc… Ông ta, một người đàn ông bí ẩn.
Lâm Nhược lắc đầu một cái, tự giễu cười một tiếng, kỳ quái tại sao cô đi nghĩ thân phận của người đàn ông này. Ông ta luôn có hành động mờ ám thì liên quan gì đến cô? Đương nhiên nụ cười thoáng hiện một chút sáng sủa, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Những ngày qua cho các người thêm phiền toái rồi, tôi nghĩ ngày mai tôi nên đi về. Trong công ty vẫn đang chờ tôi đấy.”
Lời nói lễ phép thỏa đáng làm cho người đàn ông đáp không nên lời, lông mày rậm hơi nhíu lại, đang muốn nói gì đó, thì Erica đã lên tiếng.
Ánh mắt mang theo mấy phần đau lòng, thật lòng không hy vọng con gái cũng giống như mình bôn ba khắp nơi ở trên thương trường, vượt mọi chông gai, lại vĩnh viễn mất đi thứ mình yêu thích. Đưa tay đặt lên cánh tay thon của Lâm Nhược, giống như là muốn truyền nhiệt độ ấm áp cho con gái, “Con gái, phải biết quý trọng chính mình nhiều một chút, huống chi, sự nghiệp của gia đình, mẹ muốn con thừa kế.”
Trong mắt Erica mang theo kiên định nhìn Lâm Nhược, cân nhắc một lúc lâu sau quyết định không cho phép mọi người nghi ngờ hay chất vấn.
Lông mi khẽ run, nữ cường nhân trên thương trường rất sợ bị con gái cự tuyệt. Cả đời này bà nắm trong tay quá nhiều, duy chỉ có Lâm Nhược, bà không nắm bắt được.
Giống như noi theo tính cách của bà, từ nhỏ tới lớn tính tình của Lâm Nhược chính là bướng bỉnh bò kéo cũng không nhúc nhích. Không có chuyện gì liền thích làm mặt lạnh nhìn người khác, hơi lạnh trong nháy mắt có thể Gi*t toàn trường.
Nghe lời nói ấy, con mắt Amy trừng to không khác với chuông đồng, cô ấy hoàn toàn không có nghĩ tới mẹ sẽ quyết định như vậy. Mặc dù tuổi cô ấy còn nhỏ, nhưng thông minh tài trí đã sớm có thể nghe hiểu hàm ý trong lời nói của mẹ. Bất mãn bay lượn trên không trung, mở miệng nói
lầm bầm: “Mẹ, không thể như vậy, vậy con và chị thì làm sao đây?”
Mắt lạnh của Erica đảo qua Amy không ngừng gây ồn, trong mắt thoáng qua một tia không vui, mặc dù ngày thường bà đối đãi với mọi người rất ôn hòa, nhưng chuyện này cũng không thể chứng tỏ tính khí của bà rất tốt. Amy thật sự quá ồn rồi! Trái lại Lâm Nhược, dù là tự mình mở miệng, Lâm Nhược vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước thái độ cha cô không có thay đổi qua. Bất cần đời đung đưa ly thủy tinh trong suốt, ngoài miệng chứa đựng ý cười khẽ.
“Con có thể cự tuyệt sao?” Chậm rãi ngẩng đầu lên, tràn đầy khiêu khích nhìn Erica, khóe miệng nở nụ cười khát máu. Bài xích với bà từ trong đáy lòng, bản thân Lâm Nhược cũng nói không ra đó là cảm giác gì. Nhưng chính là không thể tiếp nhận bà được, cho dù là vật chất.
Người đàn ông vòng cánh tay dựa vào trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn Lâm Nhược tuôn rơi, tầm mắt giống như đang nhìn xuyên thấu phía sau Lâm Nhược.
Cảm thấy điện thoại trong túi xách chấn động, Lâm Nhược không ngần ngại chút nào bắt máy ở trước mặt mọi người, cũng không rõ đối phương nói những gì cô tùy tiện mở miệng hòa cùng, “ừm, tốt, tốt.” Sau đó điện thoại treo, khom lưng duỗi liền xoay người đi ra ngoài cửa, để lại cho Erica bóng lưng dứt khoát mà lưu loát, không còn quay đầu lại.
Lâm Nhược vừa đi đến cửa, một chiếc Ferrari màu đỏ diễm lệ liền dừng ở trước mặt, Lâm Nhược đánh rơi mắt kính nhìn người tới, “Tại sao là anh?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc