Cô Vợ Nhỏ Của Anh - Chương 10

Tác giả: Trúc Đình Tiên Tử

Ngồi phòng cấp cứu, tâm trạng của ai cũng căng thẳng, lo sợ.
“ Em..em không nên nói những lời như thế với đại tỉ.” Hiền mai tự trách, khóc to.
“ Chắc đại tỉ sock lắm.” Trúc Đình cũng thẫn thờ.
“ Không, hai em không có lỗi.” Minh Nhật vỗ vai an ủi Trúc Đình và Khang Kiện cũng làm tương tự với Hiền Mai. Nãy giờ Khang Kiện đã tranh thủ gọi cho Hạo Nhiên nhưng anh không bắt máy. ૮ɦếƭ tiệt.
Cạch. Đèn vụt tắt. Cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ lớn tuổi bước ra.
“ Bác sĩ, chị ấy có sao không?” Hiền Mai nắm tay bác sĩ lo lắng hỏi.
“ Các cô cậu bình tĩnh. Cô ấy không sao. Chỉ bị sock cộng với cơ thể suy nhược. Phụ nữ thời kì đầu mang thai là thế.” Vị bác sĩ già nhẹ nhàng giải đáp.
“ Cái gì? Thai…có thai?” Trúc Đình hỏi lại, không tin những gì mình vừa nghe và cả 3 người còn lại cũng trường hợp tương tự.
“ Đúng. Cô ấy có thai được 2 tháng rồi. Khi nào cô ấy tỉnh lại, các vị có thể vào thăm.” Vị bác sĩ vừa rời khỏi, cả 4 người cùng đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Uyển Nhu thần sắc tái nhợt nằm thẫn thờ ở đó mà ai ai cũng đau xót. Trúc Đình bước lại gần, nắm tay cô.
“ Đại tỉ. Chúng em xin lỗi.”
“ Không…sao…các em..không…có lỗi.” Uyển Nhu yếu ớt mấp máy môi.
“ Uyển Nhu, em có thai.” Minh Nhật nhẹ nhàng quan sát Uyển Nhu.
“ Vâng. Trước hết không ai được nói cho Hạo Nhiên biết…nếu không..các người tự hiểu.” Uyển Nhu trong lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết khiến mọi người lo sợ.
“ Được…được…theo ý em.” Khang Kiện vội đồng ý.
“ Em muốn nghỉ ngơi, lát nữa xuất viện.” Uyển Nhu nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Để lại 4 con người đang trầm tư, không biết số phận trêu ngươi, hai mẹ con sẽ thế nào?
* Café My Love
Không hiểu sao hôm nay Gia Nhi lại hẹn gặp Uyển Nhu. Bước xuống xe, đi vào quán café này thì thấy Gia Nhi ngồi ở bàn bên cửa sổ.
“ Em tới rồi à?” Gia Nhi mỉm cười khi thấy Uyển Nhu. Quả thực cô cũng thích cô gái này nhưng vì tình yêu của mình thì đành có lỗi thôi.
“ Vâng. Chị gặp em có gì ạ?” Kéo ghế ngồi xuống, Uyển Nhu hỏi ngay.
“ Em uống gì?”
“ Cho em một li sữa nóng”.
“ Thật ra hôm nay chị gặp em rất đơn giản. Là vì Hạo Nhiên.”
“ Thế ạ? Chị có việc gì?”
“ Chị và Hạo Nhiên muốn quay lại với nhau. Thật ra chúng tôi vẫn yêu thương nhau.”
“Tại sao Hạo Nhiên không nói trực tiếp với em ạ?”
“ Tại vì anh ấy thấy có lỗi với em.”
“ Xin lỗi. Hãy bảo anh ấy đến nói trực tiếp với em. Còn không em sẽ không bao giờ buồng tay.” Uyển Nhu gằng mạnh chữ “ không bao giờ”. Bàn tay cô nắm chặt đến đỏ ửng. Cô chỉ hận tại sao anh không dám đối mặt với cô mà lại nhờ Gia Nhi kia.
* Biệt thự Hạo Nhiên
“ Em vừa đi đâu về đó?” Hạo Nhiên vừa xem báo ngước mặt lên hỏi khi thấy cô vợ của mình về.
“ Dạ…em chỉ ra ngoài đi dạo thôi ạ.” Uyển Nhu mỉm cười đáp nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó gượng gạo mà chua xót vạn phần.
“ Ừ, lần sau nhớ bảo anh đưa đi nhé.” Hạo Nhiên quan tâm kéo Uyển Nhu ôm vào lòng. Anh không biết rằng mình đang dần phá nát trái tim yếu đuối kia. ‘ Tại sao quyết định chọn Gia Nhi kia rồi mà lại đối xử với cô như thế? Cô không cần sự thương hại.’
* “alo”
“ Là anh. Hạo Nhiên”
“ Vâng. Anh gọi em có gì không ạ?”
“ Anh muốn nói với em là anh đã không còn yêu em nữa, bây giờ anh chỉ xem em là một người em gái thôi. Anh đã có Uyển Nhu.”
“Em đã hết hi vọng.?”
“Đúng thế cơ hội của em là 4 năm trước nhưng em đã bỏ lỡ”. Hạo Nhiên đã quyết định rồi. Anh sẽ yêu thương ‘cô vợ’ nhỏ này cả đời. Nhưng có lẽ người tính không bằng trời tính.
Hôm sau ba chị em cô đi dạo phố thì thấy Gia Nhi say khướt đang đi lảo đảo trên đường thì Uyển Nhu có lòng tốt đưa cô ấy về khách sạn.
“ Đại tỉ, em đã nấu cháo xong.” Trúc Đình bê tô cháo nóng hổi lên, nói thật cô không ưa gì Gia Nhi.
Lúc mọi người định quay bước rời đi thì thình lình Gia Nhi mê man nắm lấy tay Uyển Nhu lại:
“ Hạo Nhiên… xin anh hãy quay về bên em. Em biết anh luôn nghĩ em là kẻ phản bội, rời bỏ anh đi những 4 năm… nhưng anh..Hạo Nhiên, anh nào có biết, năm đó em ra đi là bất dắc dĩ, anh có biết tâm can của em đã đau đớn như thế nào không? Đau đớn vì rời xa người mình yêu… ngày đó khi nhận được kết quả xét nghiệm của bệnh viện bảo là có lẽ em sẽ bị mù… bị mù đó…làm sao em có thể mang lại gánh nặng cho anh chứ…? Thế nên em đã bỏ đi, sau đó ra nước ngoài trị liệu, rất may có người tình nguyện hiến giác mạc giúp em nhìn thấy lại được, anh có biết khi đó em đã vui như thế nào không? Bao năm ở nước Pháp xa xôi, ngày nào em cũng nghĩ đến anh, trái tim em lúc nào cũng hướng về anh…nhưng khi em đủ dũng cảm quay trở về thì không nghĩ là….mọi chuyện đều thay đổi và chính anh cũng thay đổi nhưng em muốn anh biết rằng … em yêu anh….” Nói xong gia Nhi mê man thiếp đi…còn Uyển Nhu thì lại cảm thấy như bầu trời bỗng dưng sập đổ, thì ra là thế, chị ấy không phản bội Hạo Nhiên mà là chị ấy có nỗi khổ riêng của mình. Giờ phút này cô phải làm sao đây…???
“ Uyển Nhu, chị định làm như thế nào?” Hiền Mai nhẹ nhàng hỏi và mong điều mình dự đoán sẽ không xảy ra… cô hiểu tỉnh khí của chị gái mình.
“ Chị…chị cần suy nghĩ.” Uyển Nhu nhẹ bước đi, nhìn bóng dáng mảnh mai kia, cho người ta cảm giác nếu có gió thổi thì nó sẽ gục ngã, sự cô đơn kia khiến cho người ta đau xót.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc