Cô Vợ Nhỏ Của Anh - Chương 09

Tác giả: Trúc Đình Tiên Tử

“ Uyển Nhu, em đúng là tuyệt sắc giai nhân.” Gia Nhi đưa ra lời khen ngợi chân thành. Quả thật cô gái trước mắt này đúng là một mỹ nhân hiếm gặp.
“ Chị quá khen” Uyển Nhu chỉ cười nhẹ.
“ Em hôm nay ghé qua chúc mừng anh thôi Hạo Nhiên, em đi trước. tạm biệt mọi người.” Gia Nhi mỉm cười quay gót đi thì……
“ Khoan đã…” Hạo Nhiên bỗng dưng lên tiếng làm mọi người bất ngờ. Gia Nhi dừng bước ngoảnh mặt lại còn Uyển Nhu thì cảm thấy tim đau, tim cô đau quá, hình như cô sắp mất đi anh rồi. Một cỗ chua xót chảy tràn trong lòng Uyển Nhu.
“ Em ở lại lâu không?” Hạo Nhiên muốn biết, người con gái nhẫn tâm bỏ anh đi trong 4 năm giờ đây sống thế nào? Có hạnh phúc hơn anh không?
“ Em hiện đang ở khách sạn Dimond. Chào anh.” Gia Nhi đi khỏi thì không khí đã trở lại bình thường nhưng với Hạo Nhiên và Uyển Nhu lại khác biệt hoàn toàn, không khí trở nên căng thẳng.
Trên đường về nhà, Hạo Nhiên vẫn trầm lặng và Uyển Nhu cũng không hỏi gì thêm nữa, lặng lẽ quay đầu ra cửa xe, ngắm nhìn dòng người buổi đêm qua lại. Về đến nhà, hai vợ chồng bước vào, không ai nói với nhau câu nào.
“ Uyển Nhu, anh biết em có chuyện muốn hỏi nhưng anh muốn nghỉ ngơi, hãy cho anh thời gian.” Hạo Nhiên nói nhẹ, anh cũng biết bây giờ mình đã có vợ.
“ Vâng.” Uyển Nhu không nói gì thêm bước nhanh lên gian phòng ‘bí mật’ của cô để không cho những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống trước mặt Hạo Nhiên, đây là phòng ngày xưa chứa quà lưu niệm của Hạo Nhiên giờ đã được cô dọn dẹp để thiết kế.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Uyển Nhu thiết kế ra những “ bảo bối trân quý” của mình bằng chính nỗi đau thầm kín này, bằng chính nỗi đau đớn của tình yêu không được đáp trả. Từng nét vẽ đặt nhẹ xuống tờ giấy trắng tinh là từng giọt lệ rơi xuống. Sau khi thiết kế xong khoảng năm tác phẩm, cô cũng ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi. Hôm sau thức dậy thì đã không thấy Hạo Nhiên đâu, thầm nghĩ chắc là anh đến gặp Gia Nhi, nghĩ đến đây lòng cô chợt chua xót.
*Phòng 210- Khách sạn Dimond
“ Hạo Nhiên, em biết nhất định anh sẽ đến.” Gia Nhi nhảy tới ôm chầm lấy Hạo Nhiên khi thấy anh xuất hiện trước cửa.
“ Gia Nhi…” Nói thế thôi chứ Hạo Nhiên cũng giang tay ôm lại, lúc này đây anh thấy có lỗi với Uyển Nhu nhưng anh không thể khống chế tình cảm của mình được.
“ Anh muốn biết tại sao em lại bỏ đi?” Bước tới ngồi xuống sofa, Hạo Nhiên thâm trầm hỏi.
“Em xin lỗi. Em đi là có nỗi khổ của em.” Gia Nhi giải thích, sau đó hai người cùng nói chuyện phiếm.
“ Hạo Nhiên, em yêu anh.” Gia Nhi ôm lấy Hạo Nhiên và hôn lấy anh. Khi Gia Nhi thốt ra ba chữ kia, Hạo Nhiên đã khựng lại, nếu như là 4 năm trước, chắc chắn anh sẽ vui mừng mà ôm lấy cô xoay vòng. Nhưng giờ đây, anh đã có gia đình của riêng mình, anh đã có Uyển Nhu.
“ Anh còn yêu em không?” Thấy Hạo Nhiên trầm mặc, Gia Nhi hoảng hốt hỏi.
“ Xin lỗi Gia Nhi. Giờ anh có cuộc họp, gặp lại sau.” Hạo Nhiên bỏ đi một mạch để lại Gia Nhi đau khổ nước mắt tuôn rơi.
Không lẽ ngày xưa cô bỏ đi là sai, nhưng Gia Nhi cô không còn sự lựa chọn khác. Cô là bất đắc dĩ, đau khổ rời xa anh, trong 4 năm qua, không ngày nào mà cô không nhớ tới Hạo Nhiên. Tuy có quen bạn trai nhưng tất cả đều không mang lại cho cô tình cảm chân thành như ngày ấy Hạo Nhiên mang đến cho cô. Chẳng lẽ quyết định quay về lần này là sai. Không. Trần Gia Nhi cô không thể để vụt mất Hạo Nhiên lần nữa.
* Tập đoàn Dương Minh Power
Hôm nay Gia Nhi lại đến tập đoàn tìm anh, nói là muốn mời anh đi ăn cơm.
“ Hạo Nhiên, em sẽ chờ đến khi anh xong việc”. Gia Nhi cười nói dịu dàng.
“ Đi thôi. Anh xong rồi.” Có mặt Gia Nhi, Hạo Nhiên không thể nào tập trung vào công việc được. Anh nhanh chóng kết thúc những hợp đồng quan trọng sau đó rời đi.
“ Alo”
“ Hạo Nhiên, là em Uyển Nhu.” Đầu dây bên kia là giọng nói ngọt ngào ngày càng khắc sâu trong tiềm thức anh.
“ Có việc gì không em?” Hạo Nhiên cũng cười đáp lại.
“ Hôm nay, là lễ tốt nghiệp của em ở trường. Anh có thể đến chứ?” Uyển Nhu nói nhưng tràn đầy hi vọng, quả thật cô muốn anh có mặt trong ngày quan trọng của đời mình.
“ Xin lỗi Uyển Nhu. Anh đang bàn hợp đồng quan trọng với đối tác.” Suy nghĩ một hồi lâu Hạo Nhiên mới nói ra những lời kia. Anh biết là mình có lỗi với Uyển Nhu lắm nhưng anh không biết phải làm thế nào.
Bên kia là một hồi trầm lặng. Còn Gia Nhi thì vui vẻ, cô tin chắc anh vẫn coi trọng mình.
“ Vâng, không sao đâu ạ. Chúc anh thành công.” Uyển Nhu hít một hơi thật dài rồi đáp lại để anh không thấy sự thất vọng của mình.
“ Anh xin lỗi. Về nhà anh sẽ bù lại.” Hạo Nhiên bỗng cảm thấy nhói lòng, anh đau vì lừa dối Uyển Nhu bé bỏng.
“ Không sao ạ. Bye anh.” Uyển Nhu dập máy trước rồi quay sang 2 cô em gái và Minh Nhât cùng Khang Kiện. Hai anh này cũng đến dự lễ tốt nghiệp của bạn gái.
“ Anh ấy nói bận kí hợp đồng với đối tác. Chúng mình đi ăn trước thôi.” Uyển Nhu tuy bề ngoài tươi cười, nhưng mọi người đều biết trong lòng cô đã không cười nổi nữa rồi.
Cả 5 người cùng nhau đi đến một nhà hàng Pháp sang trọng. Vừa mới bước vào thì Uyển Nhu trừng mắt về hướng bên trong nhà hàng, khựng người lại. Thấy thế bốn người kia cũng ngoái nhìn thì thấy Hạo Nhiên đang dùng cơm vui vẻ với Gia Nhi.
“ Cái gì? Phải cho anh ấy một bài học?” Trúc Đình hung hăn trợn mắt nhìn.
“ Ông trời ơi, cái gì thế này?” Hiền Mai cũng khá là ngạc nhiên. Qua lời kể của Khang Kiện cô biết Gia Nhi và Hạo Nhiên trước đây có quan hệ gì. Nhưng làm sao có thể “ gương vỡ lại lành” bỏ mặc chị gái tội nghiệp của cô.
“ Thôi xong.” Khang Kiện cùng Minh Nhật nhúng vai bất đắc dĩ cho số phận của thằng bạn thân.
“ Thôi, chúng ta đi thôi.” Uyển Nhu xoay bước nhưng Trúc Đình kéo lại:
“ Tại sao?”
“ Chị không muốn. Đây là nơi đông người…” Uyển Nhu nói chưa xong đã bị Hiền Mai và Trúc Đình nắm chặt tay kéo đến một khoảng đất yên tĩnh cách xa nhà hàng. Minh Nhật và Khang Kiện cũng giật mình chạy theo.
“ Tại sao hả? Tại sao chị lại làm thế?” Trúc Đình phẫn nộ hét lên với Uyển Nhu nhưng cô cũng không phản ứng gì.
“ Đúng. Tại sao hả đại tỉ? Chị có còn là Angela San tung hoành Luân Đôn, tung hoành nước Mỹ thuở nào không hả?” Ngay cả Hiền Mai cũng không hiểu chị mình tại sao không dám đứng lên tranh dành tình yêu. Hai anh bạn thì chỉ biết đứng nhìn, không hiểu tình hình hiện tại. Cái gì mà Angela San? Luân Đôn? Mỹ???
“ Chúng em muốn biết lí do. Và cũng muốn tìm lại con người ngày xưa của đại tỉ nữa. Em cũng như Trúc Đình muốn tìm lại cô gái mạnh mẽ, quật cường ngày nào. Dám ra tay hiệp nghĩa đánh gục 10 tên sắc lang xấu xa để cứu 2 đứa em gái ngây thơ? Em muốn tìm lại hình ảnh cô gái mạnh mẽ vì em gái mình mà dám đối đầu với Đại tiểu thư của trường học Quý tộc Royal Anh quốc. Còn nhiều nữa, nhiều lắm, tất cả đâu hết rồi?” Hiền Mai vừa nói vừa chảy nước mắt.
“ Em cũng thế đại tỉ à. Chị chắc còn nhớ, ngày xưa là ai đã lôi 2 đứa em đến tận nước Mỹ xa xôi, đứng trước Tượng Nữ thần tự do ở New York mà bảo ‘ Trên đời tình yêu là quý giá nhất. làm người phải có chủ kiến, phải nhường nhịn đúng lúc và không bao giờ từ bỏ tình yêu’ hả? Chẳng lẽ chị đã quên hết, em đã không hiểu đất nước này lại làm thay đổi đi hoàn toàn con người chị?” Trúc Đình tầm tã nước mắt ôm lấy Minh Nhật.
“ Trúc Đình, Hiền Mai… đến chính chị cũng không hiểu được. Những chuyện hai đứa vừa nhắc chị mãi không quên. Chị làm sao quên đi những kỉ niệm đẹp này chứ nhưng kể từ khi gặp người đàn ông đó chị đã không còn muốn làm một cô gái bướng bỉnh nữa, không còn muốn làm một cô gái tài giỏi nữa, chị chỉ muốn thật nhỏ bé trước anh ấy, chỉ muốn một lần được anh ấy che chở. Chị xin lỗi hai đứa.” Uyển Nhu nhẹ nhàng bày tỏ tâm tư mình nhưng tuyệt nhiên, hốc mắt cô đỏ hoe nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống nữa…
“ Em…em…em đã sai lầm khi để chị trở về.” Trúc Đình nói xong định bỏ đi. Nhưng thân ảnh mảnh mai của chị gái đang dần dần ngã xuống khiến cô hoảng hốt cả người.
“ Chị gái, chị làm sao thế này?” Hiền mai vội chạy lại đỡ lấy Uyển Nhu,
“ Minh Nhật, mau lấy xe đến bệnh viện.” Khang Kiện kêu Minh Nhật rồi bế lấy Uyển Nhu đưa tới bệnh viện.
Cả 5 người cùng nhau đi đến một nhà hàng Pháp sang trọng. Vừa mới bước vào thì Uyển Nhu trừng mắt về hướng bên trong nhà hàng, khựng người lại. Thấy thế bốn người kia cũng ngoái nhìn thì thấy Hạo Nhiên đang dùng cơm vui vẻ với Gia Nhi.
“ Cái gì? Phải cho anh ấy một bài học?” Trúc Đình hung hăn trợn mắt nhìn.
“ Ông trời ơi, cái gì thế này?” Hiền Mai cũng khá là ngạc nhiên. Qua lời kể của Khang Kiện cô biết Gia Nhi và Hạo Nhiên trước đây có quan hệ gì. Nhưng làm sao có thể “ gương vỡ lại lành” bỏ mặc chị gái tội nghiệp của cô.
“ Thôi xong.” Khang Kiện cùng Minh Nhật nhúng vai bất đắc dĩ cho số phận của thằng bạn thân.
“ Thôi, chúng ta đi thôi.” Uyển Nhu xoay bước nhưng Trúc Đình kéo lại:
“ Tại sao?”
“ Chị không muốn. Đây là nơi đông người…” Uyển Nhu nói chưa xong đã bị Hiền Mai và Trúc Đình nắm chặt tay kéo đến một khoảng đất yên tĩnh cách xa nhà hàng. Minh Nhật và Khang Kiện cũng giật mình chạy theo.
“ Tại sao hả? Tại sao chị lại làm thế?” Trúc Đình phẫn nộ hét lên với Uyển Nhu nhưng cô cũng không phản ứng gì.
“ Đúng. Tại sao hả đại tỉ? Chị có còn là Angela San tung hoành Luân Đôn, tung hoành nước Mỹ thuở nào không hả?” Ngay cả Hiền Mai cũng không hiểu chị mình tại sao không dám đứng lên tranh dành tình yêu. Hai anh bạn thì chỉ biết đứng nhìn, không hiểu tình hình hiện tại. Cái gì mà Angela San? Luân Đôn? Mỹ???
“ Chúng em muốn biết lí do. Và cũng muốn tìm lại con người ngày xưa của đại tỉ nữa. Em cũng như Trúc Đình muốn tìm lại cô gái mạnh mẽ, quật cường ngày nào. Dám ra tay hiệp nghĩa đánh gục 10 tên sắc lang xấu xa để cứu 2 đứa em gái ngây thơ? Em muốn tìm lại hình ảnh cô gái mạnh mẽ vì em gái mình mà dám đối đầu với Đại tiểu thư của trường học Quý tộc Royal Anh quốc. Còn nhiều nữa, nhiều lắm, tất cả đâu hết rồi?” Hiền Mai vừa nói vừa chảy nước mắt.
“ Em cũng thế đại tỉ à. Chị chắc còn nhớ, ngày xưa là ai đã lôi 2 đứa em đến tận nước Mỹ xa xôi, đứng trước Tượng Nữ thần tự do ở New York mà bảo ‘ Trên đời tình yêu là quý giá nhất. làm người phải có chủ kiến, phải nhường nhịn đúng lúc và không bao giờ từ bỏ tình yêu’ hả? Chẳng lẽ chị đã quên hết, em đã không hiểu đất nước này lại làm thay đổi đi hoàn toàn con người chị?” Trúc Đình tầm tã nước mắt ôm lấy Minh Nhật.
“ Trúc Đình, Hiền Mai… đến chính chị cũng không hiểu được. Những chuyện hai đứa vừa nhắc chị mãi không quên. Chị làm sao quên đi những kỉ niệm đẹp này chứ nhưng kể từ khi gặp người đàn ông đó chị đã không còn muốn làm một cô gái bướng bỉnh nữa, không còn muốn làm một cô gái tài giỏi nữa, chị chỉ muốn thật nhỏ bé trước anh ấy, chỉ muốn một lần được anh ấy che chở. Chị xin lỗi hai đứa.” Uyển Nhu nhẹ nhàng bày tỏ tâm tư mình nhưng tuyệt nhiên, hốc mắt cô đỏ hoe nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống nữa…
“ Em…em…em đã sai lầm khi để chị trở về.” Trúc Đình nói xong định bỏ đi. Nhưng thân ảnh mảnh mai của chị gái đang dần dần ngã xuống khiến cô hoảng hốt cả người.
“ Chị gái, chị làm sao thế này?” Hiền mai vội chạy lại đỡ lấy Uyển Nhu,
“ Minh Nhật, mau lấy xe đến bệnh viện.” Khang Kiện kêu Minh Nhật rồi bế lấy Uyển Nhu đưa tới bệnh viện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc