Cô Vợ Nhỏ Của Anh - Chương 03

Tác giả: Trúc Đình Tiên Tử

Hạo Nhiên kéo Uyển Nhu bước về phía bàn R*ợ*u. Tất cả mọi người trong phòng tỏ ra vẻ hào hứng và nghĩ đến cảnh say be bét của Uyển Nhu |( mấy tên này mơ à? )
“ Được, bắt đầu” Khang Kiện la lên và rót R*ợ*u đầy ly cho Uyển Nhu. Nhưng ngược lại Uyển Nhu chẳng lo lắng gì mà tỏ vẻ bình thản nâng cốc đầu tiên. Hạo Nhiên thì lo lắng “ Em không sao chứ?” Uyển Nhu mỉm cười trấn an. Bọn họ không biết cô có tửu lượng cao ngất à. Chốc lát Uyển Nhu uống xong 5 chai R*ợ*u trước con mắt kinh hãi của mọi người khi gương mặt Uyển Nhu không chút biến đổi.
“ Em…uống…” Khang Kiện mấp máy không nên lời
“ Mặt không đổi sắc ” Minh Nhật hét lên.
“ Thấy sao? Đủ tư cách làm vợ tôi chưa?” Hạo Nhiên vừa kinh hoàng vừa sợ hãi và vừa bất ngờ.
“ Được… được” Cả bọn nói không nên lời làm Uyển Nhu bật cười.
“ Tốt, đi trước” Nói rồi Hạo Nhiên kéo Uyển Nhu đi thẳng ra khỏi quán Bar. Lực kéo mạnh quá làm tay Uyển Nhu đỏ ửng lên “ Hạo Nhiên. Tay em đau”
“ Xin lỗi, em không sao chứ?” Cảm thấy có lỗi, Hạo Nhiên cầm tay Uyển Nhu lên xoa xoa rồi hôn vào, làm cho Uyển Nhu đỏ bừng mặt.
“Này anh sao lại…lại…” Uyển Nhu đỏ bừng mặt vội đẩy Hạo Nhiên ra. “Sao?” Hạo Nhiên thản nhiên hỏi ngược lại.
“ Anh không được khi dễ em? Nếu không đừng trách.” Uyển Nhu tức giận, tuy là cô có cảm tình với Hạo Nhiên nhưng anh không thể khi dễ cô như thế được.
“ Được được. Tôi xin lỗi.” Thấy gương mặt kia, Hạo Nhiên không thể tiếp tục bắt nạt được. Gương mặt tức giận kia đáng yêu làm sao. Tiếng chuông điện thoại của Uyển Nhu vang lên “ Đại tỉ, tụi em về nước rồi.” bên kia là giọng nói trong trẻo của một cô gái. “ Được rồi, mai gặp.” Nói rồi Uyển nhu tắt máy, quay sáng người đàn ông bên cạnh “ Hạo Nhiên, em có việc đi trước”. Thấy vẻ mặt cô có gì khác lạ nên Hạo Nhiên vội nói “ Để anh đưa em đi” Dù sao cô ấy cũng vừa mới uống 5 chai R*ợ*u lọai mạnh, không thể để cô ấy đi một mình được. “ Không cần, em đi taxi. Tạm biệt” Uyển Nhu nói rồi vội bắt taxi đi ngay. Thật ra là cô có điều muốn trốn tránh anh.
Mệt mỏi về đến nhà, nói thật ra thì dù tửu lượng cỡ nào thì 5 chai R*ợ*u kia quả thật là khó khăn. Uyển Nhu cảm thấy đầu óc mệt mỏi nên vội rời khỏi Hạo Nhiên để tránh anh lo lắng. Mở cửa bước vào nhà thì đã thấy mẹ con bà ta ngồi ở phòng khách. “ Con hồ ly tinh kia, đứng lại cho tao.” Thanh Mẫn hung dữ đứng lên kéo Uyển Nhu đứng lại. hành động kia làm cho đầu Uyển Nhu bắt đầu cảm thấy choáng váng. “ Thanh Mẫn, cô mau bỏ tay ra.” Sở Thanh Mẫn cười âm độc đẩy ngã Uyển Nhu xuống ghế dài. “ Mày còn dám nói à? Mày đã ςướק đi chồng của tao, giờ còn nói gì nữa?” Cô ta cay cáu hét vào mặt Uyển Nhu, một bên là mẹ cô ta cười nhếch môi khinh bỉ. “ Cô Sở Thanh Mẫn, ăn nói cho đàng hoàng lại đi. Ai ςướק chồng cô hả? Đúng là đồ vô liêm sỉ” Uyển Nhu đè nén cơn đau đứng dậy chỉ vào mặt Thanh Mẫn. Ba. Một cái tát như trời giáng xuống gương mặt thanh tú của Uyển Nhu, một bên má trắng nõn giờ đã đỏ ửng lên.” Sao? Không phục à? Cô hãy đợi đấy, con hồ ly kia.” Thanh Mẫn hừ mạnh mà khinh khi Uyển Nhu. Uyển Nhu cả người đờ đẫn lạnh lùng nói với Thanh Mẫn và người đàn bà kia “ Các người sẽ phải trả giá cho những gì trog quá khứ và hiện tại. Hừ” Uyển Nhu lảo đão đi ra khỏi ngôi nhà này, lấy điện thoại gọi cho Hiền Mai “ Alo, tới nhà chị gấp.” Rồi cảm thấy trước mặt là một mảnh tối đen Uyển Nhu ngã xuống bên ngoài cánh cổng cao, không bao lâu, một chiếc xe BMW màu đen vội dừng lại ở nhà họ Sở. Thoáng thấy thân hình Uyển Nhu nằm dựa lên cửa, hai cô gái hoảng hốt “ Trúc Đình, đại tỉ sao thế này?”. Cô gái kia cũng hoảng sợ không kém, vội trấn an “ Hiền Mai, không sao đâu, chúng ta đưa đại tỉ về nhà.” Nói xong hai cô đưa Uyển Nhu lên xe và chạy hướng về một ngôi biệt thự khổng lồ ở ngoại ô thành phố.
Sáng hôm sau, tại một căn phòng rộng lớn. Những tia nắng buổi sớm nhảy nhót qua khe cửa sổ chiếu rọi lên chiếc giường lớn, nơi có Uyển Nhu đang say giấc. Đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo lại, Uyển Nhu cảm thấy mệt mỏi, đầu thì đau nhứt. Cô còn nhớ đêm qua uống 5 chai R*ợ*u chỗ Hạo Nhiên rồi bị Sở Thanh Mẫn cho một cái tát vào mặt. Nghĩ tới đây, Uyển Nhu không thể bình tĩnh nổi, sao cô ta dám. Cạch. Có tiếng cửa mở, bước vào là Hiền Mai và Trúc Đình. “ Đại tỉ, chị không sao chứ?” Hiền Mai lo lắng chạy lại ngồi bên mép giường. Cái con bé này, tính tình trẻ con không ai bì. Đã 19 tuổi rồi đó. ( Hiền Mai và Trúc Đình là 2 đứa con nuôi của mẹ Uyển Nhu- bà Yên Mai. Nhờ hai cô gái này mới làm vơi đi nỗi nhớ con của bà. Sau này khi Uyển Nhu gặp lại mẹ thì nhận hai đứa nhỏ này làm em gái. Vì hai cô gái này nhỏ hơn nên gọi Uyển Nhu là “đại tỉ”). “ Chị không sao mà. Hihi” Ở bên hai cô em gái này, lúc nào Uyển Nhu cũng cảm thấy ấm áp và vui vẻ, chứ không như cái gia đình không dành cho cô kia.
“ Đại tỉ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Lúc nào Trúc Đình cũng chính chắn hơn chứ không trẻ con như Hiền Mai. Uyển Nhu đem tất cả sự việc kể lại cho hai cô em gái nghe, khiến hai cô tức đến thần sắc biến đổi, gương mặt tối sầm lại.
“ Không thể được, sao cô ta dám?” Hiền Mai tức giận đến đỏ mặt.
“ Lúc đó đầu chị đau lắm nên không thể nào chống đỡ.” Uyển Nhu uể oải nói, quả thực 5 chai R*ợ*u ૮ɦếƭ tiệc kia đã hại cô.
“ Sắp tới chúng ta vào học rồi, Sở Thanh Mẫn cũng học trường Đại học Dương Minh nên đại tỉ đừng lo, chúng em sẽ cho cô ta biết mặt” Trúc Đình như nghĩ ra được kế hoạch gì nên nháy mắt cười to.
“ Đúng rồi, em không nhắc chị quên. Tuần sau là hôn lễ của chị.” Uyển Nhu không biết liệu quyết định này có đúng không. Dù sao cô cũng 20 tuổi rồi, đủ sức để ra khỏi ra đình đó với lại lại có mẹ Yên Mai hậu thuẫn phía sau nên không vấn đề gì. Không nhất thiết phải chấp nhận cuộc hôn nhân kinh tế kia. Nhưng ở Hạo Nhiên có cái gì cuốn hút Uyển Nhu, trái tim của cô từ lúc nào đã hướng về phía Hạo Nhiên, lúc nào cũng nghĩ đến anh nên nếu không kết hôn với anh thì cô cảm thấy mất mát lớn.
“ Sao ạ?” Cả Hiền Mai và Trúc Đình cùng đồng thanh hét lên.
“ Sao vậy? Sự thật là thế. Chồng tương lại của chị là Dương Hạo Nhiên.” Uyển Nhu mỉm cười xoa đầu hai cô gái, biết mà, với tính cách của hai cô đằng nào không sửng sốt.
“ Sao lại thế được? Chị bị ép phải không? Tụi em sẽ nói với mẹ, nhờ mẹ làm chủ?” Hiền Mai lắc lắc đầu không muốn đại tỉ bị ép hôn.
“ Đúng thế? Tụi em không thể nào để chị đến với hôn nhân không tình yêu được.” Trúc Đình cũng đồng ý với ý kiến của Hiền Mai. Cô biết Uyển Nhu ở nhà họ Sở 20 năm qua chịu biết bao nhiêu khi dễ, khinh bỉ, giờ đây không thể tiếp tục.
“ Chuyện này chị đã nói với mẹ. Mẹ lúc đầu nhất quyết không đồng ý nhưng đây là quyết định của chị nên mẹ đành chịu. Hai đưa hãy tin chị, chị nhất định sẽ sống tốt.” Mỉm cười hiền dịu, nhìn thấy nụ cười ấm áp của Uyển Nhu, Hiền Mai và Trúc Đình mới gỡ được tản đá ngàn cân trong lòng xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc