Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được - Chương 01

Tác giả: An Tĩnh

Sau giữa trưa trong công viên, mấy đứa bé không lớn không nhỏ cùng nhau vây quanh một cô bé đặc biệt nhỏ nhắn, tiếng cười nhạo trong miệng vang vọng.
“Tiểu Ma Quái, Tiểu Ma Quái, Tiểu Ma Quái mắt to!” Một đứa bé trai trong đó ác ý níu chùm tóc đuôi ngựa của cô bé lên, dùng sức lôi kéo.
Cô bé bị đau, vành mắt hồng hồng, nhưng lại cố nhịn nước mắt không rơi xuống, hung tợn nhìn chằm chằm mấy đứa bé đang cười mình, lớn tiếng phản bác nói: “Ta không phải Tiểu Ma Quái, ta không phải Tiểu Ma Quái, mẹ nói Nghiên Nghiên là đứa bé ngoan nhất đáng yêu nhất toàn thế giới, các ngươi đều là người xấu, người xấu!”
“Rõ ràng chính là Tiểu Ma Quái bại hoại, hơn nữa con mắt to kia xấu hổ ૮ɦếƭ mất, thế nào lại là đứa bé ngoan nhất đáng yêu nhất toàn thế giới, Trần Hoa Nghiên, mẹ ngươi lừa ngươi, Trần Hoa Nghiên là nhỏ yêu ma quỷ quái, Tiểu Ma Quái, Tiểu Ma Quái xấu nhất xấu nhất toàn thế giới!”
Một đứa bé ồn ào lên, lập tức tất cả đứa bé cũng bắt đầu la hét lên, chỉ sợ nói chậm sẽ bị những người khác cho là bạn bè của Trần Hoa Nghiên, sau đó cùng nhau chịu khi dễ.
Nghe một tiếng nói lại một tiếng cười nhạo, nhìn lại từng người ghét bỏ mặt của mình, Trần Hoa Nghiên trong lòng đau xót, cũng nhịn không được nữa mà khóc lên.
“Nghiên Nghiên thế nào?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, bọn nhỏ thấy có người lớn đến, trong nháy mắt như nhìn thấy thú dữ, tất cả đều chạy mất, hiện trường chỉ còn lại tiếng khóc của Trần Hoa Nghiên cùng với Trần mẹ.
Nghe được âm thanh người mình thương nhất, Trần Hoa Nghiên khóc càng to hơn, nhào vào trong *** Trần mẹ ủy khuất tố cáo “Nghiên Nghiên không phải Tiểu Ma Quái, Nghiên Nghiên là bé ngoan, Nghiên Nghiên là đứa bé đáng yêu nhất, có đúng hay không, mẹ?”
Trần mẹ đau lòng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái khóc đến ướt mồ hôi một cái, đầu ngón tay một cái lại một cái hạ xuống lau vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cũng không dụ dỗ, để cho cô bé tận tình mà khóc.
Cô vẫn biết, con gái bởi vì chính cặp mắt to tròn kia của mình mà thường xuyên bị những đứa trẻ cùng tuổi chèn ép giễu cợt, mặc dù cô vẫn luôn an ủi con gái, nhưng hiệu quả hình như không tốt lắm, cho nên lần này cô không an ủi, chỉ muốn cho con gái được tận tình mà khóc.
Khóc mệt cũng nghe không được lời mẹ dịu dàng an ủi, Trần Hoa Nghiên dừng lại khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức dâng cao, ôm mẹ của mình.
“Nghiên Nghiên cảm giác mình là con nít hư, mình là Tiểu Ma Quái sao?” Trần mẹ thấy con gái khóc đủ rồi, dịu dàng hỏi cô.
“Nghiên Nghiên không phải.” Trần Hoa Nghiên lập tức phủ nhận.
“Nếu Nghiên Nghiên không phải, vậy tại sao muốn khóc đây? Khóc uất ức không phải là đồng ý lời của bọn họ sao?”
Trần Hoa Nghiên dùng sức lắc đầu, “Nghiên Nghiên không có đồng ý, Nghiên Nghiên là bé ngoan, là bé ngoan đáng yêu nhất.”
“Đúng, Nghiên Nghiên là bé ngoan đáng yêu nhất, cho nên không cần bởi vì các bạn nhỏ giễu cợt mà khóc biết không? Con phải lấy hành động nói cho bọn họ biết, con không phải là Tiểu Ma Quái, con là đứa bé đáng yêu nhất cũng là ngoan nhất, có thể đồng ý với mẹ làm được không?”
Trần Hoa Nghiên sững sờ nhìn Trần mẹ, trong ý thức nho nhỏ cho dù không rõ lắm, nên dùng dạng hành động gì nói cho các bạn của cô biết: cô là bé ngoan đáng yêu nhất, nhưng nghe vấn đề của mẹ, đáy lòng lại có một sự kích động, để cho cô hết sức đồng ý, “Nghiên Nghiên đồng ý với mẹ, Nghiên Nghiên làm được.”
Nghe vậy Trần mẹ cười, thương yêu giúp con gái lau khô nước mắt, dắt tay cô con gái nhỏ bé cùng nhau về nhà.
Vào tối thứ sáu mỗi tuần, Phương thị một nhà lớn nhỏ tụ hội gia đình.
Phương Lỗi vừa hoàn thành xong một cuộc giải phẫu chỉnh hình cuối cùng, cự tuyệt mấy cô y tá đáng yêu, mở cửa xe thể thao mình yêu thích nhất trở lại biệt thự Phương gia trong miệng còn ngâm nga bài hát đi vào cửa chính.
Anh là người cuối cùng trong mọi người đi vào nhà cho nên vừa xuất hiện trong phòng khách thì tất cả mọi tiếng cười liền ngừng lại.
Phương Lỗi tức đến cơ hồ mặt nghiêng một cái, nghĩ thầm anh từ lúc nào thì không được hoan nghênh như vậy rồi, như thế nào mấy người này vừa nhìn thấy anh ngay cả cười cũng không cười rồi hả?
Anh đưa mắt nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng về phía đứa bé trên mặt mới cười không ngừng, một giây kế tiếp anh giống như con sói đói mà hướng đứa bé đánh tới, trong miệng còn diễn trò như la hét, “Đó, tiểu bảo bối của cậu hai, cậu biết không có uổng phí công sức thương cháu mà, khi tất cả mọi người đều chèn ép cậu hai, ghen tỵ dung mạo cậu hai so với bọn họ đẹp trai hơn, thời điểm được hoan nghênh hơn, cũng chỉ có cháu đối với cậu hai cười, thật là! Bối Bối, sinh mạng của cậu, bảo bối của cậu hai nha.”
Anh lại diễn nét mặt, ôm Bối Bối cùng Bảo Bảo anh trai sinh đôi của Bối Bối khiến Phương mẹ nở nụ cười, mà mấy nam nhân còn lại tối mặt, hận không được một người đi lên cho anh một quyền, tốt nhất đánh rụng cái vẻ mặt đáng ghét trên gương mặt đó.
Người nào ghen tỵ với tướng mạo của anh?
Bọn họ giận tái mặt là bởi vì bọn anh vừa mới trêu chọc Bối Bối, làm Bối Bối thưởng bọn họ một cái ôm hương hương nhuyễn nhuyễn, ai biết cái Trương Dương gia hỏa này vừa vào cửa liền đoạt đi sự chú ý của Bối Bối khiến cặp mắt tròn vo to thẳng của Bối Bối luôn dõi theo anh, cũng không nhìn bọn họ, để cho bọn họ thật hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng Bối Bối ở phía trước, bọn họ lại không dám quá mức ***, chỉ sợ sẽ dọa đến Bối Bối nho nhỏ.
Bối Bối nhìn cậu hai nở nụ cười lớn hơn, trực tiếp lộ ra một nụ cười vô tư với anh, duỗi dài hai tay tròn vành vạnh phải giống như củ sen nhỏ đòi ôm.
Phương Lỗi rất có mặt mũi, lập tức đem Bối Bối ôm đi lên, gương mặt tuấn tú hết sức hôn lên khuôn mặt đứa bé nhỏ nanh mềm mại, cọ cọ, dứt khoát không nhìn mấy ánh mắt nam nhân đang oán hận vui kia đùa cùng Bối Bối thật lâu, nhưng vẫn không thể ôm mãi Bối Bối được.
Bối Bối sáu tháng đã lớn dáng dấp như hoa như ngọc, gặp người liền cười lên cái miệng nhỏ nanh, mắt to thẳng nhìn chằm chằm như không có người khiến cho người xem quả muốn đem lấy bé mà thương vào trong tâm khảm.
Phương Lỗi bị đôi mắt to tròn vo này nhìn chằm chằm, nhịp tim trực tiếp gia tốc, sững sờ nhìn Bối Bối vẫn còn cười với anh không ngừng.
Thấy anh bắt đầu sững sờ nhìn Bối Bối, người nhà không hẹn mà nhịp tim cùng đập mạnh, ba Bối Bối thậm chí bắt đầu hành động chuẩn bị từ trên tay quái thai đoạt lại con gái, nhưng động tác của anh còn chậm một chút.
Bởi vì quái thai chỉ dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối, hai mảnh môi mỏng đẹp mắt đóng đóng mở mở, nói ra lời nói đặc biệt để cho bọn họ nghe thấy.
“Bối Bối bảo bối, con mắt của cháu thật là xinh đẹp, nếu như mặt là số ba, lỗ mũi là số năm, sau đó cái miệng nhỏ nanh là Nhất Hào lời nói, cậu hai bảo đảm cháu tuyệt đối là đại mỹ nhân trước nay chưa có, cái gì Tứ đại mỹ nhân, cái gì Đắc Kỷ Bao Tự, cũng không so với cháu đẹp hơn, như thế nào, muốn cậu hai làm cho Tiểu Bối Bối trở nên đẹp hơn không?” Phương Lỗi dùng giọng trầm thấp mà thương lượng, cùng một đứa bé còn không biết xảy ra chuyện gì mà thảo luận.
Ba Bối Bối nghe được sắc mặt trực tiếp trầm xuống, đem Bối Bối từ trong tay cậu hai lần nữa ôm trở về trong *** của mình, nhất nhất mà bảo vệ.
Đầu năm nay, dù là người thân cũng không thể dùng suy tư của người bình thường để đi đối đãi Phương Lỗi được.
Ngừng lại một chút, rốt cuộc cảm nhận được ánh mắt khiển trách mãnh liệt mà cả nhà quăng tới, Phương Lỗi bất đắc dĩ giơ hai tay, không có thành ý gì xin lỗi, “Xin lỗi, mọi người cũng biết đây là bệnh nghề nghiệp mà, hơn nữa ánh mắt của Bối Bối xinh đẹp như vậy, để cho em trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó nhịn.”
“Anh sẽ không để cho cậu ở đây mà động dao trên mặt con gái của anh đâu!” Đường Sâm ôm con gái tránh xa, hung tợn nhìn chằm chằm Phương Lỗi giống như một giây kế tiếp Phương Lỗi sẽ ở trên mặt Bối Bối làm giải phẫu vậy.
“Đúng, anh hai, đời này anh tuyệt đối không có cơ hội này, muốn động phải là động mặt của chị dâu tương lai ấy, tương lai chị dâu muốn địa phương chỉnh hình có thể so với em cùng Bối Bối còn nhiều hơn đấy.” Phương Từ Từ như bừng tỉnh, đột nhiên nhớ lại năm đó Phương Lỗi học xong sau khi trở lại, người đầu tiên bị lôi kéo chính là cô, nói cái gì mặt của cô thật ra thì dáng dấp không kém, nếu như mở rộng mắt một tí, lót một chút sống mũi, sửa một chút hình dáng nữa sẽ hoàn mỹ.
Bất kỳ cô gái nào nghe xong lời nói chê bai này biểu hiện cũng sẽ không vui mừng, huống chi năm đó cô chỉ có mười sáu tuổi, Từ Từ càng thêm vì lời nói của anh hai mình nói dung mạo của cô xấu xí mà cảm xúc xuống thấp tròn một tháng.
Giờ thì phát hiện thì ra là anh hai cũng nói ra lời nói như vậy cùng những cô gái khác, cô bị thương tâm linh mới phải tới đây, nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại, tâm tình còn rất uất ức, cho nên không nhịn được ác ý nguyền rủa anh một phen.
Phương Lỗi đối với một phen nguyền rủa của em gái thật xem thường, dù sao có anh ở đây, lấy trác tuyệt kỹ thuật chỉnh hình của anh, vợ tương lai của anh tuyệt đối sẽ không kém đến nỗi đâu, chỉ là muốn trở thành bà xã của anh một chuyện đầu tiên chính là phải có một đôi mắt đẹp đủ để đả động ánh mắt của anh.
Chỉ có người thân mới biết, thật ra thì cả giới chỉnh hình thiên tài Phương Lỗi tiếng tăm lừng lẫy là một mắt khống.
Có thể là bởi vì chính mình trời sanh có một đôi mắt phượng xinh đẹp, đối với mắt, nhất là thủy mâu vừa tròn lại lớn, anh đặc biệt nhạy cảm và chú ý. Có lẽ là nguyên nhân này, cho nên từng người phụ nữ cùng anh lui tới cũng sẽ có một đôi mắt như nước mùa thu rõ ràng, tròng mắt vừa tròn vừa lớn.
Chỉ là gần đây từ ngày mai dưới tay anh sẽ xuất phẩm mỹ nữ ra bên ngoài, anh phát hiện tiểu mỠnhân có một đôi mắt đẹp, hồn nhiên thiên hình như càng ngày càng ít.
Không tìm được đôi mắt đẹp mình thích, Phương Lỗi chỉ có thể trông mơ mà khát khao nhìn về phía Phương Nghiên Mực. Bởi vì, toàn bộ nhà mình em tư vừa đúng có một đôi mắt làm cho người ta thấy thoải mái, lại cực kỳ chân thực, một đôi mắt sáng trắng đen rõ ràng.
Không phải thường nghe người ta nói, ánh mắt của con người phản ánh tính tình một người sao? Mỗi lần thấy đôi mắt này, Phương Lỗi cũng sẽ không nhịn được hướng về phía Phương Nghiên Mực cái người thường lừa đời lấy tiếng giả bộ vô tội đề nghị nói: “Em tư nha, không phải anh hai thích nói em, làm người không thể quá giả dối, em rõ ràng chính là một con hồ ly chính hiệu, thế nào lại luôn giả bộ cừu non nhỏ đây? Tới phòng khám bệnh anh hai một chuyến, anh hai giúp cậu một lần.”
Làm người phải luôn có lương tâm, cho nên anh không thể che giấu lương tâm tiếp tục khiến em tư lấy tiếng lừa đời, anh hai anh đây thật sự là dụng tâm lương khổ nha.
Vốn bàng quan không màng thế sự, Phương Nghiên Mực đột nhiên bị kéo vào hỏa tuyến, hơn nữa kéo đến tận thân người công kích, lập tức cũng không giận ngược, lại cười, lộ ra nụ cười rực rỡ đủ để sánh ngang Phương Từ Từ ngẩn người, lúc cười khúc khích con mắt tròn thành nửa vòng tròn.
Bị một đôi mắt đẹp này nhìn chằm chằm, Phương Lỗi sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng, chờ anh ý thức được nguy hiểm xông tới mặt thì Phương Nghiên Mực đã vung quả đấm, không chút lưu tình hướng đỉnh đầu của anh đấm, phát ra một tiếng tiếng vang buồn buồn, lập tức liền báo thù cho mình, Phương Từ Từ cùng với Bối Bối.
Phương Lỗi gặp đòn nghiêm trọng, sau khi gào khóc một tiếng, ôm đầu té ở trên ghế sa lon giả bộ đáng thương, chỉ là cả nhà cùng một ý nghĩ đều coi thường anh, mặc anh gào khóc bao lâu cũng không quản, tất cả đều tựu ý thức cùng nhau tán gẫu tiếp.
Cuối cùng anh phải hậm hực câm miệng, lại một lần nữa thầm đoán phải chăng anh thật sự là đứa bé Phương gia không cẩn thận bị ôm sai, nếu không thế nào cha mẹ cùng với anh chị em không có một người nào quan tâm anh đây?
~~~ Diễn đàn Lê Quý Đôn ~~~
Ai? Trần Hoa Nghiên ngồi trước phòng làm việc, một đôi mắt tròn lạnh nhạt nhìn ông chủ đối diện nói chuyện cuồn cuộn không ngừng.
“Alice nha, cô cũng biết chúng ta đi làm cái này thật không dễ dàng, người ta cảm thấy chúng ta được, là bởi vì chỉ thấy chúng ta mặt ngoài có nhiều danh tiếng thành công tuy nhiên không có mấy người nhìn thấy sau lưng chúng ta rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu, cực khổ bao lâu. Hơn nữa tôi làm ông chủ càng không dễ dàng rồi, chẳng những muốn thay người mẫu tìm kiếm công việc, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm hình tượng công chúng của bọn họ, thật thiếu một phân tâm lực cũng không được, trừ đó ra, còn phải giúp bọn họ tìm người đại diện thích hợp, nếu như không thích hợp thì phải nhanh chóng tìm, trong lúc này có bao nhiêu khổ cô biết chứ?”
Ông chủ gần năm tuổi, lúc còn trẻ đã từng là người mẫu nổi tiếng nhất thời. Hồng Cực bề ngoài bảo dưỡng khá tốt, chợt nhìn lại như một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Nhưng mà trong đôi mắt kia tính toán chi li cùng với ánh mắt có chút lóe lên, để cho ông ta thoạt nhìn không giống như người tốt.
Dừng lại một chút, ông chủ nhìn Trần Hoa Nghiên một chút, trên mặt như cũ không có biểu cảm gì, hạ quyết tâm, rốt cuộc nói ra trọng điểm hôm nay, “Alice, thật ra thì hôm nay muốn cô tới đây là muốn cho cô biết, cái đó công tác hội tạp chí người mẫu ‘ Triều ‘ để Momo thay thế cô đi.”
Trần Hoa Nghiên nghe vậy, trên mặt rốt cuộc xuất hiện chút biến hóa ngoại trừ vẻ mặt lạnh nhạt, cô hơi sững sờ, nhìn về phía ông chủ, “Không phải nói đối phương chỉ rõ muốn tôi đi chụp hình kỳ này sao?”
Cô còn nhớ rõ ban đầu cô cùng nhân viên “Triều” bàn bạc hợp đồng bọn họ đối với cô có thể nói là hết sức hài lòng, vì nguyên nhân gì đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn cho một tiểu nữ sinh vừa mới xuất đạo không bao lâu thay cô?
Ánh mắt của ông chủ càng thêm lóe lên, ông ta sẽ không ngu đến mức nói cho Trần Hoa Nghiên, bởi vì Momo bò lên giường của ông ta, để cho ông ta nếm hết ngon ngọt, cho nên ông ta ở giữa cản trở, gạt Trần Hoa Nghiên vào công việc khác, sau đó thuận thế đem Momo giới thiệu cho bọn họ.
“Đó là bởi vì nhà máy cung cấp quần áo nói, dùng người mẫu mắt phượng sẽ làm y phục có phong cách, mà con mắt của cô không thích hợp lần biểu diễn y phục này, cho nên bọn họ bất đắc dĩ đổi cô xuống. Dĩ nhiên tôi cũng vì chuyện này theo chân bọn họ phản ảnh bất mãn của chúng ta, hợp đồng cũng đã ký xong rồi, bọn họ tại sao có thể lật lọng phản lời đây? Nhưng là người ta bỏ tiền đúng là ông chủ lớn, tôi có thể bắt bọn họ như thế nào đây?” Ông chủ than thở nói, giống như ông ta thật vì chuyện này có nhiều khổ sở vậy.
Chỉ tiếc kỹ xảo của ông ta vẫn chưa đến nơi đến chốn, Trần Hoa Nghiên dễ dàng nhìn ra ông ta nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đến cùng phải hay không “Triều” chủ động giải trừ hợp đồng, đây là bí ẩn chưa sáng tỏ, nhưng cô khẳng định chính là ông chủ không chút nào cảm thấy đột nhiên đổi công tác của cô có cái gì lớn lao rồi.
Nếu như đây là lần đầu tiên, cô có thể sẽ tự nhận gặp xui xẻo, xoay người về sau sẽ càng thêm cố gắng làm việc, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Rõ ràng là đã nói công việc rồi đấy, lại đột nhiên bởi vì một chút nguyên nhân kỳ quái mà chuyển tới trong tay người khác, nhất là Momo, một người mới vào công ty không đến bao lâu.
Trần Hoa Nghiên xem ra Momo này trừ tuổi nhỏ hơn cô một chút, vẫn chỉ là tiểu nữ sinh mười tám tuổi ra, cũng không có chỗ nào so với cô ưu tú hơn.
Bàn về thiên tư, Momo so ra kém cô; bàn về tư lịch, cô so Momo nhiều hơn bốn năm kinh nghiệm; nếu bàn về dáng ngoài tư thái, Momo duy nhất hơn được cô, chính là vòng *** 34E kia.
Ngừng một chút, Trần Hoa Nghiên hình như nghĩ tới thứ gì, không nhịn được tròn con mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm ông chủ, khiến ông chủ mồ hôi lạnh từng viên một từ bên trán chảy xuống.
Ông chủ khó có thể hình dung bị đôi tròng mắt lớn đến kinh người này nhìn chằm chằm là dạng cảm giác gì, giống như bị chủ nhân đôi con mắt tròn vo này thấy rõ tất cả nội tâm, làm cho người ta không tỠchủ được mà chột dạ, cho nên ông chủ không nhịn được chột dạ, ánh mắt dại ra, không hề cùng Trần Hoa Nghiên nhìn nhau nữa.
“Mặc dù lần này không có công việc, chỉ là Alice cô yên tâm, tôi vô cùng coi trọng cô, tiếp đó sẽ cho cô nhận nhiều công việc với tạp chí to lớn hơn, đợi một thời gian cô nhất định sẽ trở thành người mẫu chuyên nghiệp nổi tiếng nhất, cô cứ việc yên tâm là tốt.”
Nghe lời của ông chủ, Trần Hoa Nghiên không trả lời.
Ông chủ có chút xấu hổ nhìn cô, cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì, phòng làm việc lập tức lâm vào một mảnh quỷ dị trong yên tĩnh.
Đột nhiên cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, một cô gái cao gầy liều mạng vọt vào, vòng qua bàn làm việc đi tới bên người ông chủ, ỏn à ỏn ẻn nói: “Ông chủ, người ta buổi chiều muốn đi “Thiếu Giương” chụp hình, sáng sớm ngày mai còn muốn đi “Triều” chụp hình, nhiều công việc như vậy, người ta thế nào có thời gian nghỉ ngơi, ông xem một chút, gần đây quá bận rộn cho nên da cũng khô sạm rồi.”
Momo cố ý cong người xuống, bộ *** sóng lớn vì động tác như vậy xem ra càng thêm mãnh liệt, trực khiến ông chủ nhìn mà trợn tròn mắt.
“Là thật sao? Ai yêu, da đối với người mẫu mà nói là tài sản quan trọng nhất, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút, có thể hay không đem công việc đổi đến xế chiều, để cô nghỉ ngơi nhiều một chút.” Ông chủ khắc chế không được sờ lên bàn tay nhỏ bé của Momo, chậm rãi vuốt ve.
“Cám ơn ông chủ, ông chủ đối với Momo thật tốt.”
Khẽ cắn câu mắt phượng lộ ra nụ cười, cho dù chỉ là khuôn mặt thanh xuân mười tám tuổi, cũng lộ ra vẻ quyến rũ của nữ nhân, thấy vậy ông chủ lòng càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, nếu như không phải là Trần Hoa Nghiên vẫn còn ở trong phòng làm việc, có lẽ ông ta đã nôn nóng mà đối với Momo giở trò rồi.
Nhìn hai người tán tỉnh không che giấu được giống như nơi không người, dù người ngu xuẩn thế nào cũng nhìn ra được hai người là dạng gì quan hệ.
Trần Hoa Nghiên biết rõ chân tướng rồi, trong lòng lấy được đáp án, hiểu rõ công việc của mình vì nguyên nhân gì mà bị Momo thay thế.
Cô nhịn cười không được, cười chính mình bốn năm nay cố gắng, cười mình cho là chỉ cần cố gắng hơn nữa, nhất định cuối cùng cô cũng sẽ có một ngày có thể trở thành người nổi tiếng nhất công ty, người mẫu cát xê nhiều nhất.
Hiện tại rất rõ ràng, đây chẳng qua là vọng tưởng.
Hồi tưởng lại ban đầu, bởi vì công ty đại diện này danh tiếng không tệ, trước ông chủ sẽ không buộc bất kỳ người mẫu hoặc là nghệ sĩ nào đi đút lót, thậm chí leo lên giường đạo diễn cùng người có tiền, cho nên cô mới có thể đi tới công ty này, ký hợp đồng dài hạn đến mười năm.
Nhưng mà công ty hiện tại bị ông chủ này tiếp quản, rốt cuộc quá khứ rầm rộ cũng không còn là gì, tình huống thậm chí ngày càng sa sút.
Không khí ngột ngạt là bốn chữ khái quát nhất tình trạng công ty đại diện hiện tại dưới sự hướng dẫn của ông chủ này. Cô không thể nào phản kháng, hợp đồng của cô còn sáu năm nữa mới đến hạn.
“Ai nha, Alice, thì ra là cô cũng ở nơi đây.” Nếu như không phải là giọng nói kia cố ý khoa trương như vậy, thật sẽ có người cho là hiện tại Momo mới nhìn đến Trần Hoa Nghiên.
Nhưng sự thực là Momo sớm biết ông chủ đang cùng Trần Hoa Nghiên bàn chuyện công việc, thư ký ông chủ trước lúc cô ta xông tới cũng có nhắc nhở qua, nhưng cô ta cậy vào chính mình hiện tại được ông chủ sủng ái, ông chủ cũng đối với cô ta xin gì được nấy, cho nên cô ta mới mặc kệ bọn họ có phải hay không đang nói chuyện công việc, trực tiếp xông vào, nói nên yêu cầu của mình.
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn ở chỗ này, chỉ là hiển nhiên cô quá mức chuyên chú cùng ông chủ nói công sự rồi, cho nên không có phát hiện ra tôi.” Trần Hoa Nghiên chưa cùng cô ta so đo nhiều như vậy, nhưng cũng không phải bởi vì kiêng kỵ cô ta bây giờ là niềm vui mới của ông chủ mà bởi vì là cùng một loại người đáng cười như vậy mà so đo thật quá lãng phí thời gian rồi.
Nghe ra được thâm ý trong lời nói của Trần Hoa Nghiên, Momo mặt lập tức liền biến sắc, lập tức vỗ bàn miệng liền muốn mắng to ra, Trần Hoa Nghiên tại sao nói cô như vậy? Dầu gì cô hiện tại cũng có công việc, hơn nữa còn là từ trên tay Trần Hoa Nghiên mà đoạt lấy.
Không sai, cô ta là cố ý, cố ý thổi gió thoảng bên gối, khiến ông chủ đem công việc Trần Hoa Nghiên chuyển cho cô ta, khiến Trần Hoa Nghiên từ từ bị công ty lạnh nhạt, không để cho Trần Hoa Nghiên có cơ hội xuất hiện trên bất kỳ một quyển tạp chí hoặc quảng cáo nào.
Tại sao phải hận đau khổ Trần Hoa Nghiên thế này, chính ngay cả Momo cũng nói không ra được, chỉ biết là từ lúc vào công ty này, cô ta hay cùng Trần Hoa Nghiên không hợp nhau.
Cô ta cảm thấy Trần Hoa Nghiên thật biết cách giả bộ thanh cao, xem thường cô ta giở thủ đoạn hướng ông chủ mà quyến rũ, mỗi khi Trần Hoa Nghiên dùng cặp mắt kia nhìn cô ta thì cô ta liền đặc biệt không được tự nhiên, cho nên cô ta ghét Trần Hoa Nghiên, ghét đến không bao giờ muốn gặp nữ nhân này nữa.
Chỉ là cô ta một chưởng còn không có chụp thượng bàn làm việc, liền bị ông chủ ngăn cản.
Mặc dù Trần Hoa Nghiên vóc người không hấp dẫn, không đủ quyến rũ, nhưng là tròng mắt cô so với người thường lớn hơn, còn khiến không ít số lượng công ty, nhãn hiệu quảng cáo chỉ rõ muốn cô đảm nhiệm vai trò người phát ngôn.
Mặc dù hợp đồng vẫn còn, Trần Hoa Nghiên muốn đi cũng không đi được, trừ phi cô nguyện ý bồi thường vi phạm hợp đồng cho công ty. Nhưng một khi chọc giận cô lưới rách cá ૮ɦếƭ, đắc tội tòa soạn cùng quảng cáo của các nhà máy công ty, vậy đối với công ty ông ta mà nói cũng là một đả kích khổng lồ.
Hơn nữa không biết vì sao, phụ thân của ông ta cũng chính là ông chủ ban đầu ký hợp đồng với Trần Hoa Nghiên hết sức coi trọng Trần Hoa Nghiên, thỉnh thoảng vẫn hỏi tình trạng gần đây của Trần Hoa Nghiên, cho nên ông ta cũng không muốn cùng Trần Hoa Nghiên trực tiếp vạch mặt.
Ông chủ cầm tay Momo, không để cho cô ta tiếp tục gọi ồn ào, hướng Trần Hoa Nghiên khách khí nói: “Tóm lại Alice cô yên tâm đi, chờ có công việc tôi sẽ thông báo cho cô, cô còn có chuyện gì khác không?”
“Không có, tôi đi ra ngoài trước.”
Trần Hoa Nghiên chờ những lời này lâu lắm rồi, cô cũng không muốn đợi ở chỗ này, nhìn đôi nam nữ táng tận lương tâm tiếp tục dây dưa, cho nên cô đứng lên, ngắn gọn nói xong liền xoay người rời phòng làm việc, thuận tay thay hai người đóng cửa lại.
Độ dầy của cửa chưa đủ, cho nên thanh âm tiếng nói chuyện bên trong hơi lớn một chút sẽ truyền tới bên ngoài, vì vậy Trần Hoa Nghiên rất rõ ràng ông chủ cùng Momo đối thoại như thế nào.
“Ông chủ, ông xem một chút cô ta đi, cô ấy là thái độ gì đây? Rốt cuộc hiện tại ai là ông chủ?”
“Momo ngoan, chớ cùng cô ta tức giận, ta biết trong tâm em thương ta, ngoan.”
“Ông chủ, em không thể khiến một người mẫu nhỏ đối xử với ông như thế, nếu như là em…em nhất định sẽ cho cô ta nghỉ việc, không cho cô ta nhận công việc, nhìn xem cô ta còn tỏ vẻ thế nào!”
“Momo, cô cũng không cần lo lắng quá nhiều, cô xem một chút bộ dáng cô ấy, con mắt to không giống như người bình thường, nếu như cô nghĩ muốn làm cái gì, đây chính là chuyện không dễ dàng, ba tôi cũng là nhất thời già nên hồ đồ rồi mới có thể ký kết cùng cô ta, tốt lắm, chúng ta cũng đừng nói việc của cô ta, làm việc khác thôi.”
“Ai, ông chủ ông thật là xấu…”
Sau đối thoại, Trần Hoa Nghiên cảm giác mình bây giờ không có cần thiết nghe nữa liền đi xuống.
Nhìn ánh mắt cô thư ký đồng tình, cô giống như ung dung rời đi nhưng thực sự thật không biết kế tiếp mình nên làm như thế nào mới phải.
Trần Hoa Nghiên có chút đần độn rời đi phòng làm việc của ông chủ, đi tới bên ngoài một gian phòng huấn luyện, từ cửa sổ thủy tinh trong suốt trông vào bên trong phòng, chỉ thấy mấy cô gái cùng nam nhân dưới sự chỉ đạo của đạo sư, hướng về phía máy chụp hình lần lượt bày ra tư thế hơi cứng rắn.
Nhìn bọn họ, cô nhớ lại mình cũng đã từng làm như vậy, chịu đựng cười nhạo, chịu đựng các loại đau khổ, cô cắn răng sống qua một năm huấn luyện, rốt cuộc nhịn đến khi chính thức bắt đầu nhận công việc, quay quảng cáo, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng nhìn sản phẩm của mình, trong đầu vẫn nhịn không được kích động, cảm thấy những thứ này là khẳng định của mọi người đối với mình, cũng làm cho cô cảm thấy thật ra thì mình cũng không phải là người dáng dấp đặc biệt quái dị.
Từ nhỏ, bởi vì chính mình có một đôi mắt to nên luôn bị bạn bè bằng tuổi bài xích đùa cợt. Vì vậy tham gia làm người mẫu hoặc nhiều hoặc ít cũng là bởi vì nguyên nhân này, muốn chứng minh chính mình cũng thật xinh đẹp, cùng người khác cũng không khác gì.
Nhưng dần dần, cô lại có thể biết đứng ở ống kính biểu diễn cảm giác chân thật của mình.
Chỉ là mình bây giờ có thể tiếp tục nữa sao? Đối mặt với một ông chủ không coi trọng mình, công ty đại diện không khí ngột ngạt, cô thật có thể tiếp tục nữa sao?
“Alice?”
Nghe được có người gọi mình, Trần Hoa Nghiên quay đầu lại, thấy Leo ở công ty người mẫu thường ngày cùng cô tán dóc vài câu.
Leo cùng cô không cùng năm ký hợp đồng, nhưng so với cô anh chậm một năm mới chính thức xuất đạo, mấy năm qua anh mặc dù tình hình cũng không tệ, nhưng cũng như cô, cuộc sống cũng không là toàn màu hồng, chỉ có thể nhận một ít case nhỏ.
“Alice, cô làm sao vậy?” Leo bước mấy bước hướng cô quan tâm hỏi.
Trần Hoa Nghiên cười khổ không trả lời, nhưng Leo đại khái cũng đoán đã xảy ra chuyện gì.
Momo quyến rũ cùng ông chủ ở chung một chỗ, đoạt nhiều công việc của người cũ vốn là chuyện ai cũng biết, Leo cũng có nghe nói qua, cũng biết người bị ςướק đoạt công việc, mà Trần Hoa Nghiên là một người trong đó.
Bị hậu bối đoạt công việc, những chuyện này ở trong vòng tròn này tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, nhưng Momo cũng không phải lấy thực lực ςướק được công việc trước mặt ông chủ hiến mị, khoe khoang, điều này làm cho Leo cũng xem thường cô ta.
Nghe được Leo vì mình bất bình, Trần Hoa Nghiên lòng cũng có chút thoáng thoải mái.
Có lẽ bởi vì mình đè nén quá lâu, cô cư nhiên hướng về phía Leo hỏi ra vấn đề “Dung mạo của tôi không phải rất xấu xí rất kỳ quái sao”.
Sau khi lời ra khỏi miệng, cô cũng đã hối hận.
Không ngờ Leo lại cẩn thận quan sát mặt của cô, sau một hồi khá lâu, càng thêm lấy giọng nói nghiêm chỉnh trả lời cô, “Cô không phải xấu xí, thật, cô hình dáng thật ra thì rất có ý vị, tỉ mỉ xinh đẹp, nếu như con mắt của cô không phải lớn như vậy, nói cho đúng cô tuyệt đối sẽ cùng cổ họa Mỹ Lệ cung nữ một dạng.”
Lời nói của Leo khiến Trần Hoa Nghiên ngây ngẩn cả người, cô chưa bao giờ từng nghĩ Leo sẽ lưu ý diện mạo chi tiết của cô như vậy, hơn nữa trong mắt anh, cô thậm chí cũng coi là dáng dấp không kém.
“Cám ơn cô, Leo.” Cô không nhịn được mà cười lên.
“Alice, nếu như cô thật để ý diện mạo của mình, thật ra thì có một phương pháp có thể giúp được cô.” Leo đột nhiên nhỏ giọng nói, từ trong túi tiền lấy ra một tờ danh t***.
Trần Hoa Nghiên cẩn thận nhận lấy danh t***, nhìn tên cấp trên cùng với danh hiệu, một đôi thủy mâu nguyên bản vốn đã lớn đến không thể tưởng tượng nổi trừng được lớn hơn, làm cho người ta không khỏi cho là sau một khắc con mắt cô sẽ rớt xuống.
“Tôi không có ý gì khác, mà cho là nếu như cô thật để ý hai mắt của mình, cô có thể đi chỉnh hình hạ xuống, chúng ta trong ngành này, rất ít người mẫu giống như cô không có chỉnh hình, người thầy thuốc này tôi có xem qua, kỹ thuật thật là khá, hơn nữa sau khi chờ cô nổi tiếng, cô có thể chuyển tới công ty khác, cứ như vậy cô rốt cuộc không cần chịu ông chủ tức giận.” Leo nhỏ giọng nói xong liền như một làn khói đi mất.
Trần Hoa Nghiên nhìn bóng lưng của anh ta, siết chặt danh t*** trong tay, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại không nói nên lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc