Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 998

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Ấn tượng của nàng ở trong lòng Tư Dạ Hàn... lại có thể kinh người... như vậy sao?
Thuần khiết... Hiền lành... Tốt đẹp... gì gì đó...
Nàng thật sự là càng ngày càng muốn nhớ lại đã xảy ra chuyện gì...
Giang Ly Hận đã cạn lời thật rồi: "Để cho tôi yên tĩnh..."
"Giang bang chủ, anh muốn yên tĩnh cũng được, nhưng có thể trước tiên hoàn tất vụ cá cược của chúng ta được không?" Diệp Oản Oản vội vàng nhớ tới chính sự.
Giang Ly Hận: "Một tảng đá lớn như vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể mang theo bên người hay sao?"
Diệp Oản Oản cười híp mắt, "Vậy thì làm phiền Giang bang chủ một lát nữa hãy phái người đưa tới. Giang bang chủ ngài chính là lão đại của Thiên Hận, chắc hẳn sẽ không thiếu nợ tôi một tảng đá."
Lòng Giang Ly Hận đang rỉ máu: "...!!!"
Vạn vạn không ngờ tới, lại lật thuyền trong mương! Hắn lại có thể có một ngày bị người ta chơi xỏ!
15 ngàn điểm cống hiến tới tay, tâm tình Diệp Oản Oản quả thật cao hứng như muốn bay lên, mặt đầy sùng bái nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Bảo bảo, cảm ơn anh, anh quả thật là lợi hại!"
Giang Ly Hận: "..."
Giáo bia chính là tôi đưa cho cô đấy!!
Lợi hại cái gì chứ, anh ta không hề làm gì cả!!
Lúc này, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, là Thất Tinh đang gọi điện thoại cho nàng.
"À, thủ hạ đang tìm tôi, tôi đi trước, bye ~ "
Thừa dịp Giang Ly Hận còn chưa thay đổi chủ ý, Diệp Oản Oản vội vàng chuồn mất.
Nàng còn rất nhiều chuyện muốn biết, rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm Tư Dạ Hàn. Chỉ tiếc là nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện.
...
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Giang Ly Hận gấp không kịp đợi truy hỏi: "Mịa nó! Cậu và Bạch Phong rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tư Dạ Hàn lãnh đạm đảo mắt nhìn hắn một cái: "Cậu thấy cái gì thì chính là cái đó!"
"Tôi nhổ vào... Vậy thì có chút quá kích thích rồi đi? Năm đó người lừa cậu rời đi không phải là một tiểu lâu la không biết tên của Không Sợ Minh hay sao? Tôi còn nhớ cô ấy là một tiểu bạch hoa đáng thương bị Không Sợ Minh *** bắt đi bán mạng cho bọn họ, làm sao lại biến thành Không Sợ Minh Chủ tiếng xấu vang rền, tội ác chồng chất rồi vậy hả? Lão Tạ, tôi nhớ không lầm, đúng không?"
Tạ Thiên Xuyên ho nhẹ một tiếng đáp, "Tôi cũng nhớ là như vậy."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt thoáng trầm xuống, dường như lâm vào trầm tư. Thật ra thì, ngay từ lúc sau khi biết được Diệp Oản Oản trở lại Độc Lập Châu, lại trở thành Không Sợ Minh Chủ, anh cũng đã bắt đầu hoài nghi. Bây giờ, sự hoài nghi này cũng đã được chứng minh không sai biệt lắm.
Sợ rằng... Nàng cũng không phải là cái gì mà “tiểu lâu la bị Không Sợ Minh khống chế”... Mà là... Không Sợ Minh Chủ, Bạch Phong...
...
Cái tên Giang Ly Hận này, mặc dù là người có sở thích quái dị, nhưng thực hiện cá cược thật là mau, rất nhanh đã phái người mang một tấm giáo bia lớn giao qua cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản giở tấm vải đỏ che kín bia đá lên, nhìn mấy chữ "Học viện lính đánh thuê Xích Diễm", miệng cười toe toét.
Vạn vạn không ngờ tới, 15 ngàn điểm cống hiến cứ như vậy mà vào tay.
"Thương thương, tiểu bảo bối của chị, tiểu giáo bia của chị, điểm cống hiến của chị!"
Diệp Oản Oản đang vui vẻ, Bắc Đẩu và Thất Tinh thở hồng hộc tìm tới.
Bắc Đẩu: "Phong tỷ, có thể tìm được tỷ rồi! Tỷ chạy đi đâu vậy?"
Ánh mắt Thất Tinh lưu ý đến đồ vật ở trong tay của Diệp Oản Oản: "Đây là...?"
"Cái này cái gì vậy?" Bắc Đẩu định thần nhìn lại, trợn to hai mắt, "Mịa nó! Giáo... Giáo bia! Đây không phải là giáo bia của học viện Xích Diễm sao? Phong tỷ, tỷ làm cách nào vậy?"
"Lại có thể từ trong tay lão đại Thiên Hận đoạt vật này tới tay. Phong tỷ, tỷ quả thật là nghịch thiên rồi!" Cặp mắt của Bắc Đẩu sáng lên, mặt đầy sùng bái.
Thần sắc của Thất Tinh cũng rất là khiếp sợ, "Vị thủ lĩnh Thiên Hận kia cũng không phải là dễ đối phó. Phong tỷ, làm sao tỷ thuyết phục hắn?"
Diệp Oản Oản sắc mặt ngưng trọng đáp: "Ừm...quá trình kia...tương đối là gian nan hiểm trở, quả thật là cửu tử nhất sinh!"
Diệp Oản Oản chém gió trên trời dưới đất, tự bịa ra một trận đại chiến, xoay Bắc Đẩu lắc la lắc lư.
Mặc dù Thất Tinh cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng hiện tại quả thật là không nghĩ ra được nàng làm bằng cách nào.
"Như vậy, giáo bia làm sao bây giờ? Để chỗ nào đây?" Bắc Đẩu hỏi.
Diệp Oản Oản nhất thời dùng tấm lụa đỏ phủ kín tấm giáo bia cao khoảng chừng một người lại, ôm lấy, "Đương nhiên là mang theo bên người rồi."
Bắc Đẩu: "Mang theo bên người? Cái này...có chút lớn?"
Diệp Oản Oản không yên tâm để cho người đưa trở về, đã quyết định chủ ý sẽ đích thân mang đến học viện đổi lấy điểm cống hiến, "Đây chính là 15 ngàn điểm cống hiến đó!"
Thất Tinh: "Phong tỷ, để đệ mang cho."
Diệp Oản Oản: "Không cần, để tự tôi mang!"
Thất Tinh: "..."
Bắc Đẩu: "Đúng rồi Phong tỷ, mới vừa rồi tỷ chạy đi không còn thấy bóng dáng chính là đi lấy thứ đồ chơi này hả?"
Diệp Oản Oản: "Đúng vậy, thì sao?"
Bắc Đẩu cẩn thận dò xét từng li từng tí: "Không hề... làm một vài chuyện khác?"
Bận bịu ςướק giáo bia, khẳng định là không có thời gian làm chuyện khác, phải không?
Diệp Oản Oản: "Có chứ, còn hẹn hò."
Bắc Đẩu: "..."
...
Rất nhanh, thủ lĩnh các thế lực lớn lần lượt đến. Chạng vạng, hội nghị chính thức bắt đầu.
Bên trong phòng họp tiếng người huyên náo. Về căn bản mọi người cũng đang thảo luận chuyện gần đây thủ lĩnh của nhiều thế lực tại Độc Lập Châu không hiểu vì sao lại mất tích.
"Nghe nói ngay cả Kỷ Hoàng cũng bị dính độc thủ..."
"Rốt cuộc là người nào, lại có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Ai biết được!"
Đúng lúc này, nơi cửa, hai thân ảnh một trước một sau đi vào.
Tạ Thiên Xuyên đi đầu, mặc âu phục màu gỉ đồng, sắc mặt nghiêm túc lạnh giá. Đằng sau là Giang Ly Hận lững thững đi theo, nhìn qua dường như tâm tình có chút không tốt, biểu cảm vô cùng dọa người.
Bên trong phòng hội nghị, mọi người đang ngồi ở đây nhất thời tất cả đều á khẩu, ánh mắt đồng loạt hướng về phương hướng cánh cửa nhìn lại.
Lúc này, Diệp Oản Oản ngồi ở vị trí tương đối gần chót của phòng họp, nhưng lại ôm trong *** một vật khổng lồ cao bằng một người lớn, phía trên còn phủ vải lụa màu đỏ sậm, có thể nói là tương đối nổi bật.
Giang Ly Hận bỗng dừng bước lại, nhìn chòng chọc giáo bia trong *** Diệp Oản Oản, quả thật là tức giận đến hộc máu.
Diệp Oản Oản thấy ánh mắt Giang Ly Hận bất thiện, lập tức ôm giáo bia chặt thêm một chút.
Làm gì, làm gì đó?
Đây chính là cục cưng của ta!
Đã không còn là tiểu bảo bối của ngươi nữa rồi!
"Khục..." Mãi đến khi Tạ Thiên Xuyên ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Giang Ly Hận mới không cam lòng miễn cưỡng thu tầm mắt khỏi giáo bia, lần nữa cất bước, ngồi xuống ghế chủ tọa.
Không lâu sau khi Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận ngồi xuống, vị thủ lĩnh cuối cùng của Tội Ngục cuối cùng cũng đã đến rồi.
Tóc bạch kim, quần áo đen, dung mạo đẹp mê người, như một Bá tước Ma cà rồng cao quý của màn đêm.
"A, đây... đây chính là Tu La Chủ đúng không?"
"Chậc chậc, A Tu La quay trở lại, Tội Ngục đây là như hổ thêm cánh!"
"Nghe nói, trên mặt nổi, người quản lý Tội Ngục là Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận. Trên thực tế, vị Tu La Chủ này mới là đầu não và nhân vật trọng yếu. Nếu không phải là năm đó Tu La Chủ đột nhiên mất tích, bây giờ sợ rằng ngay cả Võ Đạo Liên Minh cũng đều không trấn áp được Tội Ngục, chậc chậc..."
Thấy Tư Dạ Hàn xuất hiện, tinh thần Diệp Oản Oản nhất thời H**g phấn hơn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía chàng trai.
Ánh mắt của cô gái thật sự là quá nóng bỏng, dù cho Tư Dạ Hàn có muốn xem nhẹ cũng không được. Ánh mắt trong vắt lạnh lùng của anh không tự chủ được liền rơi vào trên người nàng. Bất quá, chỉ một cái chớp mắt đã lập tức được cưỡng chế thu hồi lại.
Diệp Oản Oản thấy tầm mắt của người ta chỉ nhìn nàng có một giây đồng hồ, đã lập tức dời đi, nhất thời sắc mặt tối sầm lại, buồn bực không thôi.
Không phải chỉ hôn anh ta có một cái, chẳng lẽ nhỏ mọn như vậy sao?
Đây rõ ràng là phúc lợi dành riêng cho nàng mà!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc