Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 980

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Đương nhiên, nếu như Diệp Oản Oản không giải thích, hiểu lầm giữa Kỷ Tu Nhiễm và Tư Dạ Hàn, cũng sẽ vĩnh viễn không được giải trừ.
Đầu tiên, với tính cách của Kỷ Tu Nhiễm, chỉ sợ căn bản sẽ không truy hỏi Tư Dạ Hàn những thứ này. Lui 10 ngàn bước mà nói, cho dù Kỷ Tu Nhiễm chất vấn ngay trước mặt Tư Dạ Hàn, thì với tính cách của Tư Dạ Hàn, căn bản cũng sẽ không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Chưa kể, đối phương lại còn là Kỷ Tu Nhiễm.
"Nếu em đã biết mình là Nhiếp Vô Ưu, thì hẳn cũng rõ, giữa em và anh, đúng là có hôn ước trong người. Nhưng em lại đi theo Tư Dạ Hàn đến Hoa quốc, quên đi tất cả! Em nói xem, còn có hiểu lầm gì có thể giải thích?" Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng cười khẽ.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, chân mày hơi hơi nhíu lại. Nếu theo cách nói của Kỷ Tu Nhiễm, dường như quả thực là không có chỗ nào sai.
Nhưng bên cạnh đó cũng chứng minh, đối với chuyện năm đó, hẳn là Kỷ Tu Nhiễm không biết gì cả. Nếu như Kỷ Tu Nhiễm biết rõ đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ không có địch ý lớn như vậy đối với Tư Dạ Hàn.
"Đúng là tôi đã khôi phục lại một phần ký ức. Trong đó, có việc Võ Đạo Liên Minh Công Hội truy sát tôi, Tư Dạ Hàn năm đó đã cứu tôi, hơn nữa, cũng là tôi yêu cầu Tư Dạ Hàn, thay đổi trí nhớ của mình." Diệp Oản Oản sau một hồi trầm tư, mở miệng nói.
Đối với Kỷ Tu Nhiễm, vẫn là nên trước tiên đem chân tướng nói cho anh ta biết. Nếu không, vạn nhất ngày nào đó bởi vì hiểu lầm, mà thế lực của Kỷ Hoàng khai chiến với A Tu La, sẽ rất khó mà ăn nói…
"Em bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội truy sát...?"
Sau khi nghe Diệp Oản Oản giải thích, trong mắt Kỷ Tu Nhiễm hiện ra một vẻ quái dị.
Ngoại trừ việc bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội truy sát ra, lại là Tu La Chủ cứu nàng, thậm chí vấn đề về trí nhớ cũng do chính Nhiếp Vô Ưu yêu cầu...
Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm lâm vào trong trầm tư.
"Hôm nay tôi hẹn anh tới, thật ra thì, chỉ là muốn hỏi một chút, anh có biết năm đó đã xảy ra chuyện gì hay không? Võ Đạo Liên Minh Công Hội vì sao lại phải truy sát tôi? Bởi vì tôi chỉ khôi phục lại một phần nhỏ ký ức, rất nhiều vấn đề, chính mình cũng không nắm được rõ ràng." Diệp Oản Oản nhìn Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi nói.
"Em xác định đúng là Võ Đạo Liên Minh Công Hội đuổi giết em sao? Chuyện này, đúng là anh không biết." Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Xác định!" Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
"Không nên tùy tiện trêu chọc Võ Đạo Liên Minh Công Hội, trước hãy chờ anh đem chuyện này điều tra rõ." Hồi lâu sau, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, nói với một vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội, tại Độc Lập Châu có địa vị vô cùng quan trọng, thực lực cũng mạnh mẽ dị thường. Một Không Sợ Minh nho nhỏ, nếu như muốn đối đầu với Võ Đạo Liên Minh Công Hội, cũng tương đương với lấy trứng chọi đá, tự tìm đường ૮ɦếƭ.
"Ừm, tôi hiểu rồi." Diệp Oản Oản nói.
Nếu nàng muốn đi báo thù, thì cũng đã sớm có hành động, như thế nào sẽ chờ đến ngày hôm nay.
Diệp Oản Oản cũng không ngốc! Sự cường đại của Võ Đạo Liên Minh, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ.
"Trước tiên tạm quên chuyện này sang một bên, em phải cố gắng khôi phục lại tất cả ký ức, biết được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Võ Đạo Liên Minh Công Hội vì sao lại đuổi giết em, biết chưa?" Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Còn có một việc!"
Sau một hồi trầm tư, lúc này Diệp Oản Oản mới quyết định đem chuyện của Kim trưởng lão nói cho Kỷ Tu Nhiễm biết.
"Ồ... Quả là thú vị!"
Sau khi biết được Kim trưởng lão ૮ɦếƭ ở trên tay của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, Kỷ Tu Nhiễm như có điều suy nghĩ.
"Thật ra thì, anh cho là có hai khả năng." Ngón tay của Kỷ Tu Nhiễm, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Thứ nhất, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, giết Kim trưởng lão diệt khẩu, chính là không hy vọng em từ trong miệng Kim trưởng lão biết được năm đó đã có chuyện gì xảy ra."
“Thứ hai thì sao?" Diệp Oản Oản vội vàng hỏi.
"Thứ hai... Có lẽ, Võ Đạo Liên Minh Công Hội muốn để cho em tự khôi phục ký ức, mà không phải từ trong miệng của người ngoài biết được chân tướng. Đương nhiên, chuyện này chỉ là suy đoán của anh, còn cần phải điều tra." Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Còn nữa…" Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm lại nói: "Thật ra thì, anh cũng không tin Võ Đạo Liên Minh Công Hội truy sát em, là bởi vì ông ngoại của em."
"Ông ngoại..." Diệp Oản Oản hơi nhíu mày. Nhắc đến ông ngoại, trong đầu của Diệp Oản Oản trong nháy mắt hiện ra hình ảnh ông lão đối xử với bé gái năm đó cực kỳ nghiêm khắc.
"Không sai!" Kỷ Tu Nhiễm khẽ vuốt cằm, mỉm cười: "Có lẽ em còn chưa nhớ lại những thứ này. Ông ngoại của em, là hội trưởng tiền nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội."
Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản mặt đầy rung động. Hội trưởng tiền nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, là ông ngoại của nàng?
"Quan hệ giữa ông ngoại và cha mẹ em cực kỳ xấu, từ khi em còn nhỏ đã dẫn em rời khỏi Nhiếp gia. Nhiếp a di vẫn cho rằng bà còn thiếu nợ Nhiếp Vô Ưu, vô cùng thương yêu thứ hàng giả đó, cũng là do tầng quan hệ này."
"Vậy thì hiện tại ông ngoại của tôi đang ở đâu?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
Ông ngoại của mình là hội trưởng một đời trước, Võ Đạo Liên Minh Công Hội còn dám đuổi giết chính mình? Dựa vào cái gì?
"Nhiều năm trước đã mất tích. Về phần tung tích, không một ai biết." Kỷ Tu Nhiễm mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Có một ngọn núi lớn như ông ngoại chống lưng, lại có thể mất tích...
"Có phải là do tranh đấu nội bộ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội hay không?" Sau một thoáng trầm tư, Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
"Rất có thể! Hội trưởng đương nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, thập phần thần bí, có rất ít người từng thấy được khuôn mặt thật của hắn ta. Tác phong làm việc và thủ đoạn độc ác, nhưng lại không có chứng cớ trực tiếp gì." Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.
"Có một số việc, có lẽ cần phải chờ em hoàn toàn nhớ lại hết thảy mới có thể biết được. Hiện nay, em không cần phải làm bất cứ chuyện gì, cũng đừng tiếp tục chọc giận Võ Đạo Liên Minh Công Hội nữa."
Sau khi thảo luận về Võ Đạo Liên Minh Công Hội xong, Diệp Oản Oản vốn định đem chuyện hôn ước giữa hai người nói cho rõ ràng, nhưng Kỷ Tu Nhiễm cũng đã xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi quán R*ợ*u, Diệp Oản Oản để cho Bắc Đẩu và Thất Tinh về Không Sợ Minh trước, còn nàng thì lại tự lái xe chạy về hướng biệt thự của mình.
Biệt thự kia có chút âm u, Diệp Oản Oản rất ít khi ở lại biệt thự, phần lớn thời gian đều ở tại Không Sợ Minh. Lần quay trở về “nhà” này, chủ yếu là muốn quan sát kỹ một chút, xem mình năm đó, có lưu lại đầu mối gì ở tại biệt thự này hay không?
Nhưng mà, sau khi lật tung cả nóc biệt thự lên, lại cũng không tìm được vật gì có giá trị.
Diệp Oản Oản mới vừa từ trong biệt thự đi ra, vừa đi tới bên cạnh xe, chân mày bỗng nhíu lại một cái.
Qua gương chiếu hậu, Diệp Oản Oản nhìn thấy rõ ràng, gã đàn ông lần trước xuất hiện tại Hoa quốc, muốn ςướק đoạt chiếc nhẫn của mình đang đi đến.
Diệp Oản Oản làm bộ như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không lên xe, trực tiếp hướng về nơi ở của Dịch Thủy Hàn mà đi.
Cảm giác được có người đến gần, Diệp Oản Oản không nói hai lời, trực tiếp móc chìa khóa ra, mở cửa phòng nhà Dịch Thủy Hàn ra.
Mới vừa vào trong phòng, một vị nam nhân ăn mặc quần áo ngủ hoạt hình, ánh mắt lạnh như băng, trong nháy mắt nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Cánh... Cánh cửa này không tệ!" Sau khi cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Dịch Thủy Hàn, Diệp Oản Oản cười nói.
"Làm sao cô lại có chìa khóa nhà tôi?" Dịch Thủy Hàn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, âm thanh hơi có chút khàn khàn, càng lộ ra vẻ nam tính.
Diệp Oản Oản: "..."
"Dịch đại hiệp, đây là dịch vụ hậu mãi... Cửa là do tôi bán cho anh, tôi khẳng định phải có chìa khóa dự phòng. Lỡ như ngày nào đó chìa khóa nhà anh mất rồi, thì chỗ của tôi vẫn còn... Đúng không?" Diệp Oản Oản nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc