Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 965

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Ha ha..." Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng: "Hiện tại, không có quan hệ gì với Võ Đạo Liên Minh Công Hội cả! Người ta tìm chính là ngươi, không phải là Võ Đạo Liên Minh Công Hội."
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế sa lon, cười lạnh.
"Tìm ta?"
Chân mày Kim trưởng lão nhíu chặt lại.
"Kim trưởng lão, năm đó, thanh dao găm kia của ngươi... Suýt nữa đã *** ta rồi đó nha!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kim trưởng lão, tỉnh queo lên tiếng.
"Năm đó? Dao găm?"
Nghe Diệp Oản Oản nói chuyện, thần sắc Kim trưởng lão càng thêm quái dị.
"Bạch minh chủ, ngươi rốt cục là đang nói cái gì? Cái gì mà năm đó, cái gì mà dao găm, ta suýt chút nữa đã *** ngươi?" Kim trưởng lão mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Nhìn thấy phản ứng của Kim trưởng lão, trong lòng Diệp Oản Oản thầm cảm thấy không ổn.
Thần sắc gã Kim trưởng lão này, nhìn không giống như là giả vờ.
Có lẽ, năm đó vị Kim trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh Công Hội này, cũng không biết, Nhiếp Vô Ưu chính là Không Sợ Minh Chủ.
Nếu quả thật là như thế, vậy thì phí công quanh co trói Kim trưởng lão đến đây, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
"Được, nếu ngươi không rõ ràng, vậy thì chúng ta sẽ đổi cách giải thích." Diệp Oản Oản lần nữa nhìn về phía Kim trưởng lão: "Ngươi hẳn là nhận biết Nhiếp Vô Ưu đi?"
Diệp Oản Oản dứt tiếng, mặt Kim trưởng lão nhất thời biến sắc.
Nhìn thấy thần sắc của Kim trưởng lão, trong lòng Diệp Oản Oản đã nắm chắc.
Xem ra, gã Kim trưởng lão này cũng không rõ ràng sự thật là năm đó Nhiếp Vô Ưu chính là Bạch Phong.
"Nhiều năm trước, Nhiếp Vô Ưu bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội các ngươi đuổi giết, suýt nữa ૮ɦếƭ ở bên dưới dao găm của ngươi. Chuyện này, hẳn là ngươi sẽ không quên đi, Kim trưởng lão?" Trong mắt Diệp Oản Oản nổi lên một sắc lạnh kinh người.
Nghe câu này của Diệp Oản Oản, Kim trưởng lão hơi sững sờ, đầy vẻ khó tin nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Chẳng lẽ... Ngươi... Ngươi là… Nhiếp Vô Ưu?"
Vừa rồi, nữ nhân này, rõ ràng mới nói, nhiều năm trước, chính mình, thiếu chút nữa đã dùng dao găm giết cô ta. Hiện tại lại đổi lời, nói là Nhiếp Vô Ưu.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên: "Ngươi không cần thiết biết ta là ai, phải tự nhận thức tình trạng hiện tại của ngươi. Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được rồi!"
"Bạch minh chủ, ta nghĩ, chúng ta có khả năng có hiểu lầm gì đó. Ta căn bản cũng không biết ngươi đang nói gì." Kim trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, phủ nhận.
"Không nói có đúng không?" Diệp Oản Oản lườm Kim trưởng lão một cái: "Không sao, bây giờ ngươi không nói, đến lúc đó, ngươi sẽ cầu xin ta."
Diệp Oản Oản nói xong, xoay người rời khỏi nơi này.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, mấy vị đường chủ đi vào, đem cửa chính đóng lại.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trong Không Sợ Minh.
Bắc Đẩu và một đám thành viên Không Sợ Minh, như gặp đại địch.
Trước đó chừng 15 phút đồng hồ, Võ Đạo Liên Minh Công Hội xuất động mấy vị trưởng lão cao tầng, đi tới Không Sợ Minh.
Người cầm đầu, mang theo mặt nạ màu bạc, không thấy rõ diện mạo.
"Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội..."
Nhìn thấy gã đàn ông đeo mặt nạ, thần sắc đám người Tam trưởng lão đầy kinh ngạc.
Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội, chính là người mang mặt nạ như vậy. Nghe nói là nhiều năm trước, bởi vì một lần ngoài ý muốn bị phỏng mặt, sau đó liền luôn đeo mặt nạ.
Đại trưởng lão từng thấy gương mặt đằng sau tấm mặt nạ đó, đích xác là rất khó nhìn.
"Phó hội trưởng đại nhân, còn có mấy vị trưởng lão Võ Đạo Liên Minh Công Hội... Thật là trận thế thật lớn!"
Rất nhanh, Diệp Oản Oản nhận được tin đi tới chỗ này, nhìn về phía mọi người Không Sợ Minh, mở miệng cười nói.
Nhìn thấy vị nam nhân đeo mặt nạ này, trong đầu của Diệp Oản Oản, trong nháy mắt hiện ra tình huống sau khi Nhiếp Vô Ưu bị trọng thương, khi đó, người nam nhân đeo mặt nạ này, cũng có mặt.
"Bạch minh chủ, mục đích lần này ta tới, chẳng lẽ, trong lòng Bạch minh chủ ngay cả một chút cân nhắc cũng không có sao?" Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh nhạt nói.
Nghe câu này, Diệp Oản Oản thần sắc nghi ngờ: "Phó hội trưởng đại nhân, ngài nói lời này, liền khiến cho ta có chút khó hiểu rồi. Phó hội trưởng mang theo nhiều người như vậy, đi tới trụ sở chính Không Sợ Minh bọn ta, giờ phút này, tại sao còn đi hỏi ta? Người nên đặt câu hỏi, chẳng lẽ không phải là ta sao?"
"Ha ha, Bạch minh chủ, người ngay không nói tiếng lóng! Giao đồ và người của chúng ta ra đây!" Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội cười nói.
"Phó hội trưởng, ngươi nói cái gì?" Diệp Oản Oản mặt đầy "kinh ngạc" lên tiếng: "Người và đồ gì cơ? Nói vậy là có ý gì?"
"Bạch minh chủ, tối hôm qua, xe vận chuyển của Võ Đạo Liên Minh Công Hội bọn ta biến mất, bị mất rất nhiều thuốc quý và vàng ròng. Trưởng lão phụ trách vận chuyển và hai vị cao tầng mất tích..." Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội lên tiếng.
"Cái gì? Còn có loại chuyện này!" Diệp Oản Oản vội vàng nói: "Vậy các người nhanh chóng đi tìm đi, làm sao lại còn có thời gian rảnh rỗi như vậy, tới thăm Không Sợ Minh bọn ta?"
"Bạch minh chủ, hàng hóa của chúng ta, hẳn chính là bị người ta ςướק." Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói.
"Lại còn có loại chuyện này?" Cả người Diệp Oản Oản thoáng ‘sửng sốt’ một chút: "Tại Độc Lập Châu, người nào lại có can đảm lớn như vậy, ngay cả đồ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội cũng dám ***ng? Cần phải nghiêm trị không tha!"
"Đúng vậy, ai dám to gan lớn mật như vậy? Con bà nó, có thể làm loại chuyện này... ta biết là người nào!" Bắc Đẩu lập tức mở miệng.
"Ồ, là ai?" Gã đeo mặt nạ nhìn về phía Bắc Đẩu.
"Phó hội trưởng, chuyện này còn cần phải hỏi sao, nhất định là A Tu La đấy!" Bắc Đẩu mặt đầy nghiêm túc: "Tại Độc Lập Châu, trừ A Tu La ra, còn có ai có can đảm như vậy, dám ςướק đồ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội! Không sai, nhất định là A Tu La!"
Lúc này, Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái. Ngươi con mịa nó có thể ngậm cái miệng thiếu muối của ngươi lại được hay không?
"Ha ha, trước đó ta cũng nghĩ như vậy. Bất quá, chúng ta đã loại trừ A Tu La. Hơn nữa, A Tu La làm việc trắng trợn, chưa bao giờ sẽ lén lén lút lút... Ta cảm thấy, chuyện này cũng rất là phù hợp với phong cách làm việc của Không Sợ Minh các ngươi." Gã đeo mặt nạ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Bạch minh chủ, giao người và hàng hóa ra đi."
"Phó hội trưởng, đồ vật có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung được! Ngươi nói Không Sợ Minh ςướק người và hàng của các ngươi, các ngươi có chứng cớ sao? Nếu như có, lấy ra, bày ra ngoài sáng." Diệp Oản Oản nói.
Ngoài mặt tỏ vẻ chẳng hề để ý, nhưng nội tâm nàng lại khẩn trương không thôi. Tối ngày hôm qua hẳn là không để lại dấu vết gì đấy chứ?
"Xem ra, Bạch minh chủ là không chịu thừa nhận?" Gã đàn ông đeo mặt nạ liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản một cái: "Được, Bạch minh chủ, ta đã cho ngươi và Không Sợ Minh cơ hội, tốt nhất không nên để cho ta điều tra ra là do các ngươi làm!"
Gã ta nói xong, dẫn theo đám người Võ Đạo Liên Minh Công Hội xoay người rời đi.
Thấy Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh dẫn người rời khỏi, lúc này Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm. Xà quần nửa ngày, lại có thể không có chứng cứ, hù cho nàng giật mình, còn tưởng rằng tối ngày hôm qua để lại chứng cứ trí mạng.
Không chỉ riêng Diệp Oản Oản sợ hết hồn, đám người Bắc Đẩu và mấy vị trưởng lão, cũng sợ hết cả hồn.
Lỡ như bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội biết là Không Sợ Minh bọn họ làm, hậu quả khó mà lường được!
Cũng còn may, người biết chuyện này cũng không nhiều, sự tình không có khả năng bị tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa, bọn họ cũng không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào. Võ Đạo Liên Minh coi như tay mắt khắp nơi, cũng tuyệt đối không tra được bất kỳ dấu vết nào!
Diệp Oản Oản cẩn thận đề phòng, cứ điểm nhốt Kim trưởng lão, gần đây cũng không tính đi, rất sợ bị người của Võ Đạo Liên Minh theo dõi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc