Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 959

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Ặc... Thứ này không phải là của tôi…" Diệp Oản Oản có chút lúng túng cười trừ.
"Anh cũng chỉ đùa một chút mà thôi." Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.
Trước đó Diệp Oản Oản còn nửa tin nửa ngờ đối với những gì Nhi*p Vô Danh nói. Nhưng giờ phút này, Diệp Oản Oản đã hoàn toàn tin rồi. Dù sao, ngay cả Kỷ Tu Nhiễm cũng đều nói đây là nhẫn uyên ương cho tình nhân, sẽ không thể nào sai được.
Lập tức, Diệp Oản Oản có chút nhức đầu. Chiếc nhẫn cho nữ vốn là của mình, nhưng chiếc cho nam thì lại là của ai? Đúng là rối tinh rối mù…
"Tiểu Phong, chiếc nhẫn này còn có hàm nghĩa gì khác sao?" Kỷ Tu Nhiễm thử dò hỏi.
"Tôi cũng không rõ ràng!" Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
Đối với Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản cũng không có bất kỳ phòng bị trong lòng nào. Chuyện này không cần thiết! Nếu như Kỷ Tu Nhiễm muốn hại nàng, chỉ sợ nàng đã sớm “tèo” từ lâu rồi, không có khả năng còn sống đến ngày hôm nay.
"Tiểu Phong, chiếc nhẫn mà em đeo kia, có vẻ khá là cổ xưa, cách chế tác không giống với cận đại. Mà chiếc nhẫn còn lại, chất liệu tương đối mới, hẳn là không được chế tạo cùng một thời kỳ." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng cười nói.
"Ý anh nói là, cặp nhẫn này không phải là nhẫn uyên ương?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi lại.
"Là nhẫn uyên ương, không sai!" Kỷ Tu Nhiễm nói: "Chỉ là có chút kỳ quái, hai chiếc nhẫn không phải là do cùng một người chế tạo, thậm chí chưa chắc là được chế tạo cùng một thời kỳ. Anh cũng nhìn không ra, loại tình huống này rất hiếm gặp."
Giờ phút này, Diệp Oản Oản khóc không ra nước mắt. Vốn tưởng rằng chân tướng chiếc nhẫn sẽ nổi lên mặt nước, chưa từng nghĩ... lại con mịa nó càng lúc chìm càng sâu xuống đáy!
Sau khi ăn chung bữa tối cùng Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản liền quay trở lại Không Sợ Minh, ném chuyện chiếc nhẫn sang một bên để… mần Đại Bạch và Beerus.
Hay là trước tiên cứ để cho Viện trưởng học viện Xích Diễm giúp mình thôi miên sâu thêm một lần nữa, có lẽ có thể nhớ lại được gì đó cũng chưa biết chừng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Oản Oản liền để cho Bắc Đẩu lái xe, chở mình đi đến học viện Xích Diễm.
...
Vừa mới đến khu nhiệm vụ của học viện Xích Diễm, mấy vị lính đánh thuê cấp cao liền cản đường đi của Diệp Oản Oản lại.
"Lão bản, rốt cuộc cô cũng quay trở lại rồi!" Một vị lính đánh thuê cấp S trong đám nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nói: "Khoảng thời gian này, vận khí của chúng tôi cũng coi như không tệ, tổng cộng thu được 50 ngàn điểm cống hiến lính đánh thuê..."
Nghe câu này, Diệp Oản Oản nhất thời tỉnh táo hẳn ra.
Sau khi xác nhận lại tính xác thực của điểm cống hiến, Diệp Oản Oản không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại cho Nhị trưởng lão, bảo Nhị trưởng lão cho người đi chuyển tiền cho mấy vị lính đánh thuê cấp S này.
"Lão bản, còn muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ sao?"
Mấy vị lính đánh thuê đầy hài lòng nhìn lấy số dư trong tài khoản thẻ ngân hàng của mình, nụ cười trên mặt lại thêm mấy phần ân cần.
"Ha ha, lão bản, cô đúng là có lắm tiền. Trước đó chúng tôi còn tính, nếu như cô trả tiền không nổi, chúng tôi sẽ lập tức Gi*t ૮ɦếƭ cô đấy..." Một vị lính đánh thuê cấp S cao to lực lưỡng trong đám, ngô nghê cười ha hả…
Diệp Oản Oản: "..." Có thể uyển con mịa nó chuyển một chút không?
"Đánh rắm, chúng ta lúc nào lại định Gi*t ૮ɦếƭ lão bản? Lão bản, đừng nghe hắn nói bậy nói bạ!"
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, mặt đầy nụ cười kiểu “tôi-biết-mà!”
"Nói tiếp đi!" Cuối cùng, Diệp Oản Oản lên tiếng.
"Lần này mấy người chúng tôi vận khí tốt, sớm hoàn thành nhiệm vụ. Lão bản, đây là phi vụ làm ăn lớn, hẳn là không hạn chế về thời gian đúng không?" Lính đánh thuê cấp S hỏi.
"Không hạn chế." Diệp Oản Oản đáp.
Sau khi lấy được cam kết của Diệp Oản Oản, mấy vị lính đánh thuê cấp S lại lấy danh nghĩa của Diệp Oản Oản, tiếp nhận một số lượng lớn nhiệm vụ.
Mà Diệp Oản Oản sau khi tiếp nhận 50 ngàn điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự, lại chuẩn bị đi tìm viện trưởng nhờ tiến hành thôi miên sâu lần thứ hai đối với chính mình. Nàng nhất định phải hiểu rõ được lai lịch của chiếc nhẫn!
Diệp Oản Oản cũng không vội vã rời khỏi khu phân phối nhiệm vụ. Trước khi trở về Hoa quốc, nàng đã thuận tay tiếp nhận nhiệm vụ tiêu diệt lính đánh thuê đào ngũ. Dầu gì cũng trị giá 5.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự đó nha! Nhất định trước tiên phải nộp nhiệm vụ này đã!
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, không ít lính đánh thuê đang có mặt ở đây khẽ xì xào bàn tán. Ở trong mắt người ngoài, Diệp Oản Oản hiển nhiên trở thành tâm điểm, là người nổi bật trong số lính đánh thuê mới nhập học khóa này.
"Con bà nó, đó chính là Diệp Oản Oản sao? Nghe nói rất là ghê gớm! Lần tỷ thí này, đoạt được vị trí quán quân, còn phá vỡ được một kỷ lục của Nhi*p Linh Lung, thắng mấy chục trận liên tiếp."
"Làm trọng thương Mạnh Khả, còn đánh ૮ɦếƭ Mạnh Thiên, chính là hai vị lính đánh thuê cấp S đấy..."
"Tôi nghe nói cô nàng Diệp Oản Oản này biết đánh túy quyền, rất lợi hại đấy! Sau khi say liền quắc cần câu, không phân biệt lạ quen... Còn có mấy vị sư huynh nói, túy quyền của Diệp Oản Oản là học theo đám khỉ hoang và tinh tinh đấy!"
Diệp Oản Oản: "..." Học theo khỉ hoang và tinh tinh?
Năng lực đồn bậy đồn bạ này, thật đúng là không thể xem thường...
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới khu trả nhiệm vụ. Phía trước còn có mấy người, nên Diệp Oản Oản liền đứng xếp hàng.
"Sư tỷ, xin mời, xin mời…mời trả nhiệm vụ trước.."
"Đúng đúng đúng, mời sư tỷ lên trước!"
Mấy vị lính đánh thuê cấp B nhìn thấy Diệp Oản Oản, sợ hết hồn, liền vội vàng tránh đường.
Tuy nói chen ngang vào hàng là hành vi không văn minh, nhưng người ta đã kiên quyết muốn nhường, mình đâu có biện pháp nào cơ chứ!
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể “miễn cưỡng” đi lên đứng đầu hàng.
Phía trước, một vị huấn luyện viên Xích Diễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói: "Diệp Oản Oản sao...?? Đệ tử của Cung lão, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở..."
"Đa tạ, tôi muốn trả một nhiệm vụ." Diệp Oản Oản nói.
Nói xong, Diệp Oản Oản đem ảnh chụp mấy tên lính đánh thuê đào ngũ đưa cho huấn luyện viên Xích Diễm.
"Ồ... Đây là nhiệm vụ tiêu diệt lính đánh thuê đào ngũ, ngươi hoàn thành rồi sao?" Huấn luyện viên Xích Diễm hiếu kỳ hỏi.
"Vâng!" Diệp Oản Oản gật đầu.
"Vậy... Thủ cấp đâu?" Huấn luyện viên Xích Diễm hướng về Diệp Oản Oản quan sát bốn phía, phát hiện ra Diệp Oản Oản trở về tay không…
"Thủ cấp?" (đầu lâu)
Diệp Oản Oản mặt đầy quỷ dị. Não ông ta bị khuyết tật gì sao? Còn con mịa nó đòi thủ cấp, hôm này là ngày Quốc tế nói đùa sao?
Vốn là những lính đánh thuê đào ngũ kia vi phạm pháp luật Hoa quốc, nếu như mình chặt đầu bọn họ quay trở về, vậy còn không phải là còn vi phạm pháp luật nghiêm trọng hơn sao? Lúc đó, có quay trở về được hay không còn khó nói…
"Không có, bất quá tôi có video làm chứng." Diệp Oản Oản nói xong, lấy điện thoại di động ra, mở video lên.
Nội dung của video, chính là cảnh mấy tên lính đánh thuê đào ngũ ở Hoa quốc, bị cảnh sát Hoa quốc bắt giam…
"Chuyện này..." Huấn luyện viên Xích Diễm nhìn chằm chằm video, thần sắc đầy nghi ngờ. Đây cũng coi như là đang trả nhiệm vụ được sao?
"Nhiệm vụ tôi nhận chính là tiêu diệt, thế này cũng coi như là tiêu diệt tổ chức của bọn họ rồi! Tôi báo cảnh sát!" Diệp Oản Oản cười nhạt.
"Ngươi... Báo cảnh sát?" Huấn luyện viên Xích Diễm mặt đầy khi*p sợ. Cho tới bây giờ chưa từng bao giờ thấy cách hoàn thành nhiệm vụ như vậy, lại còn…
…báo cảnh sát! Đây là đang làm gì vậy hả, quá làm mất mặt học viện Xích Diễm rồi đi!
"Đúng vậy." Diệp Oản Oản gật đầu một cái, cười nói: "Cũng không có nói phải dùng thủ đoạn gì để hoàn thành nhiệm vụ, đây cũng coi như là dùng trí!"
Huấn luyện viên Xích Diễm: "..."
Nguyên bản huấn luyện viên Xích Diễm muốn phản bác mấy câu, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu, ngay cả một câu cũng không nói ra được. Nhiệm vụ này, thật đúng là không nói không thể dùng trí...
Nhưng mà, hành vi báo cảnh sát này... Từ lúc học viện Xích Diễm được thành lập cho đến nay, chưa bao giờ lại có học viên nào, vì hoàn thành nhiệm vụ mà đi báo cảnh sát…Chuyện này nếu như truyền đi…
Cuối cùng, huấn luyện viên Xích Diễm không lời chống đỡ, chỉ có thể đánh dấu xác nhận, Diệp Oản Oản đã hoàn thành nhiệm vụ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc