Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 945

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Khi Beerus đứng lên còn cao hơn Diệp Oản Oản nhiều lắm. Bóng đen ùa đến, Diệp Oản Oản ôm chầm lấy Beerus.
Đại Bạch cũng lập tức đứng lên, đi tới đi lui, cọ cọ ở bên cạnh Diệp Oản Oản, tựa như cũng rất nhớ nhung.
Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, tiếp đó thứ chờ đợi Đại Bạch và Beerus là một trận mân mê nhào nặn điên cuồng.
"Minh chủ... Minh chủ, cô đâu rồi?"
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa phòng làm việc vang lên một giọng nói khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy có chút quen thuộc.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nghĩ nhiều, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một thân ảnh chạy vọt vào.
"Minh chủ..."
Người này vừa định chạy tới bên cạnh Diệp Oản Oản, đã bị tiếng rống đầy giận dữ của Beerus ngăn lại, trong nháy mắt bị hù tới cả mặt trắng bệch.
"Phó Minh Hi?"
Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, không khỏi kinh ngạc. Cái gã Phó Minh Hi này không phải là đang ở Hoa quốc sao, làm sao lại chạy đến đây rồi?
"Minh Hi, không được càn rỡ!"
Một lão giả chậm rãi đi vào phòng làm việc, liếc nhìn Phó Minh Hi một cái.
Lão giả chính là Nhị trưởng lão Không Sợ Minh.
"Phó Minh Hi, sao cậu lại trở về đây rồi?" Diệp Oản Oản gọi Beerus quay lại, để cho Phó Minh Hi và Nhị trưởng lão ngồi ở một bên.
"Trước đó tôi có hỏi ông nội, biết được Minh chủ sẽ trở về, cho nên đã sớm đi đến đây từ hôm qua." Phó Minh Hi nói.
Diệp Oản Oản: "..." Tiểu tử này, thật đúng là bám dai như đỉa mà! Ở lại Hoa quốc làm một siêu sao, một thần tượng sáng chói không tốt sao... Cả ngày chạy loạn để làm cái gì?
"Nhị trưởng lão, lần này phải cảm ơn ông rồi!" Diệp Oản Oản không thèm để ý đến Phó Minh Hi, ánh mắt rơi vào trên người Nhị trưởng lão.
"Minh chủ, ngài nói gì vậy!? Công ty Tinh Thần vốn là thuộc về Không Sợ Minh. Nếu Minh chủ có nhu cầu, tùy ý sử dụng, đó là chuyện đương nhiên." Nhị trưởng lão lập tức vội vã nói.
Diệp Oản Oản còn chưa kịp lên tiếng, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và cả đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, cũng đi vào trong phòng làm việc.
Nhìn thấy Nhị trưởng lão và Phó Minh Hi, sắc mặt Tam trưởng lão nhất thời biến đổi.
"Con bà nó! Tiểu tử nhà ngươi quả thực là dính như keo con voi mà! Đi tới đâu cũng không tránh được ngươi!" Bắc Đẩu nhìn Phó Minh Hi, mặt đầy vẻ cổ quái.
Cái tên Phó Minh Hi này, lại có thể về đây còn sớm hơn cả bọn họ, còn không phải là có chuẩn bị kỹ càng rồi hay sao?
"Nhị trưởng lão, ngươi cũng có phần quá không biết xấu hổ rồi đi..." Giờ phút này, Tam trưởng lão nhìn về phía Nhị trưởng lão, mặt đầy vẻ không vui.
"Ta không biết xấu hổ chỗ nào?" Sắc mặt Nhị trưởng lão cũng lạnh xuống.
"Ngươi lại có thể để cho cháu trai của ngươi... Ngươi đây là đang muốn chiếm đoạt Không Sợ Minh..." Tam trưởng lão hừ lạnh.
"Ta lười tám nhảm với ngươi!" Nhị trưởng lão cười lạnh: "Chuyện này, là ban đầu đích thân Minh chủ đã đáp ứng. Nếu như Minh chủ và Phó Minh Hi đến được với nhau, vậy sau này, Phó Minh Hi đương nhiên phải giúp Minh chủ chia sẻ chuyện trong ngoài. Có gì không đúng sao?"
"Ngươi..." Tam trưởng lão suýt nữa tức trào máu họng. Ông ta thật đúng là không tìm được lý do nào để đáp lại…
"Minh chủ, thật ra thì... Tôi có mấy người con trai, cũng rất tốt..." Lúc này, Tam trưởng lão đổi ngay một vẻ mặt đầy tươi vui, quay sang nói với Diệp Oản Oản.
"Minh chủ... Tôi..." Giờ phút này, dường như Đại trưởng lão cũng muốn nói gì đó…
"Tôi cái gì mà tôi! Ngươi có con trai sao?" Tam trưởng lão lườm Đại trưởng lão một cái.
"Ngươi có cháu trai sao?" Nhị trưởng lão cũng hướng về Đại trưởng lão mà đâm chọt.
Đại trưởng lão: "..."
"Đủ, đủ rồi!" Diệp Oản Oản mặt đầy bất đắc dĩ, xua tay một cái. Cái đám này tới đây làm gì vậy, tổ chức đại hội mai mối sao?
"Hôn sự của tôi, đã có sắp xếp, mấy người các người đừng có mà ở đây làm ông mai nửa mùa nữa!" Diệp Oản Oản thở dài.
"Ông nội, Minh chủ nhìn trúng một tên tiểu bạch kiểm..." Phó Minh Hi hướng về Nhị trưởng lão mách.
Nghe tiếng, Nhị trưởng lão nhẹ nhàng cười một tiếng, đầy chân thành khuyên nhủ Phó Minh Hi: "Minh Hi à, Minh chủ hiện tại vẫn chưa kết hôn. Bởi vì vậy…vẫn là cạnh tranh công bằng! Ông nội tin tưởng con, cố lên!"
Diệp Oản Oản: "..." Bệnh không biết xấu hổ này là di truyền hay sao?
"Ông nội, yên tâm đi." Phó Minh Hi nhìn về phía Nhị trưởng lão, trên mặt tràn đầy sự tự tin.
"Đi thôi, Minh Hi, ông nội coi trọng con!" Nhị trưởng lão hướng về Phó Minh Hi, đầy vui vẻ yên tâm gật đầu.
Diệp Oản Oản: "..."
Hình như mình nói rõ ràng lắm rồi mà, mình đã có người yêu... Có nghe hiểu tiếng người hay không vậy hả?
"Con bà nó... Da mặt này thật dày..." Bắc Đẩu vội vàng hướng về Nhị trưởng lão và Phó Minh Hi giơ ngón tay cái lên. Da mặt dày nhất Không Sợ Minh, chỉ sợ chính là hai ông cháu nhà này đi?
Diệp Oản Oản chỉ có thể đầy bất đắc dĩ rời khỏi phòng làm việc, để cho Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão tiếp tục ồn ào, còn nàng thì lái xe đi đến Nhi*p gia.
...
Người Nhi*p gia đều biết được thân phận của Diệp Oản Oản, nhất là sau lần trước khi nàng dẫn Đường Đường ra ngoài một chuyến rồi trở về. Rõ ràng gia chủ nhà họ Diệp từng có căn dặn cẩn thận với đám người giúp việc, cho nên có thể ra vào rất thuận lợi.
Đại sảnh, Nhi*p gia chủ mẫu mặt đầy vẻ cưng chìu, nhìn Diệp Oản Oản, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Mẹ nuôi, đây là quà con đem từ Hoa quốc về tặng mẹ."
Diệp Oản Oản lấy ra một phần quà, để ở một bên, còn có một phần khác dành cho Đường Đường.
"Có lòng!" Nhi*p gia chủ mẫu cười nói.
"Đúng rồi, Đường Đường đâu ạ?" Diệp Oản Oản có chút nôn nao không đợi nổi, muốn gặp cậu con trai ruột, bảo bối cưng của mình…
Nhi*p gia chủ mẫu trả lời, "Khi trước đã sắp xếp thủ tục nhập học cho Đường Đường, bây giờ nó đang đi học ở trường đấy!"
"Đường Đường đi học..."
Diệp Oản Oản nghĩ đến tuổi tác của Đường Đường, dường như cũng đúng là đã đến tuổi đến lớp. Ôi, một người mẹ như nàng, thật sự là không đáng mặt một người mẹ, ngay cả điều này mà cũng không biết!
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm, vốn nàng còn muốn đem những món quà này tự tay giao cho Đường Đường, cuối cùng đành để dành, lần sau lại tới.
...
Sau một hồi tán gẫu cùng với Nhi*p gia chủ mẫu, Diệp Oản Oản dự định rời đi. Đi tới Nhi*p gia, chủ yếu là để có thể gặp Đường Đường. Đường Đường không có nhà, vậy thì nàng sẽ đi tới học viện Xích Diễm vậy!
Còn không đợi Diệp Oản Oản rời khỏi cửa chính của Nhi*p gia, đã thấy Nhi*p Vô Danh đang đi lang thang khắp nơi.
"Nhi*p! Vô! Danh!"
Nhìn thấy Nhi*p Vô Danh, Diệp Oản Oản lập tức quát lên.
"Con bà nó... Dọa người ta hết cả hồn!"
Thấy Diệp Oản Oản, Nhi*p Vô Danh thần sắc kinh ngạc: "Không phải là em đã trở về Hoa quốc chơi rồi sao, trở về lúc nào..."
"Trước tiên anh không cần quan tâm những thứ này! Tôi hỏi anh, Tử Vong Hoa Hồng rốt cục là có chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản hận không thể táp một phát, cắn ૮ɦếƭ Nhi*p Vô Danh. Cái con hàng chuyên đào hố này, nói với mình rằng Tử Vong Hoa Hồng không tồn tại, còn lừa phí bản quyền của mình!!
"Tử Vong Hoa Hồng?" Nhi*p Vô Danh mặt đầy vẻ khó hiểu: "Có chuyện gì? Tử Vong Hoa Hồng thế nào?"
"Lại còn chuyện gì? Tử Vong Hoa Hồng rõ ràng đã từng tồn tại, tại sao anh lại nói Tử Vong Hoa Hồng không tồn tại? Chẳng lẽ chỉ vì lừa gạt tôi chút phí bản quyền kia... Anh mau đem tiền trả lại cho tôi ngay!" Diệp Oản Oản chìa tay về hướng Nhi*p Vô Danh.
"Tiền thì không có… Mạng cùi thì có một cái..." Nhi*p Vô Danh lắc đầu lia lịa. Tiền tiến vào túi của hắn, muốn để cho hắn nhả ra? Đừng có mơ, không có cửa đâu!
"Vậy thì anh phải nói rõ rõ ràng ràng cho tôi biết, Tử Vong Hoa Hồng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...? Anh có biết rằng tôi mua bản quyền của anh, tự mình sáng tạo ra một tổ chức Tử Vong Hoa Hồng mới? Làm như vậy, là anh muốn hại ૮ɦếƭ tôi sao?" Diệp Oản Oản giận mà không có chỗ phát tiết.
"Ai da, em gái à... Đây cũng không phải là anh lừa em mà! Nhà chúng ta đúng thật là đã từng viết qua bản thảo của Tử Vong Hoa Hồng..." Nhìn thấy ánh mắt Diệp Oản Oản gần như sắp muốn ăn thịt người, Nhi*p Vô Danh hơi có chút chột dạ cười nói: "He he... Được rồi, Tử Vong Hoa Hồng quả thực có tồn tại... Đây là điều cấm kỵ của Độc Lập Châu, ai mà dám nói chứ..."
"Nói cách khác, Tử Vong Hoa Hồng cũng không phải là hư cấu..." Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc