Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 920

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Không biết qua bao lâu, xe hàng rốt cuộc không còn lắc lư, dần dần ngừng lại một cách vững vàng.
Rất nhanh, buồng xe được mở ra, Diệp Oản Oản và đám người Bắc Đẩu bị mang ra ngoài.
Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản hướng về bốn phía quan sát, xe hàng đã được lái thẳng vào Tư gia.
Đối với Tư gia, Diệp Oản Oản coi như là đã hết sức quen thuộc. Mà khu vực này, thuộc về khu chấp pháp của Tư gia, là chỗ chuyên dùng để nhốt và thẩm vấn.
"Mẹ kiếp, đây là nơi nào?"
Bắc Đẩu nhìn ngó Tư gia một vòng.
"Đừng nói nhảm!"
Vài tên Ám Vệ tiến lên, đẩy đám người Diệp Oản Oản tới phòng thẩm vấn.
Sau khi ném đám người Diệp Oản Oản vào phòng thẩm vấn, mấy gã Ám Vệ liền lui ra ngoài, cũng tiện tay khóa kín cửa phòng lại.
Bên trong phòng thẩm vấn, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trố mắt nhìn nhau, mà Bắc Đẩu lại trực tiếp nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người này lại dám đối đãi với chúng ta giống như đối đãi phạm nhân vậy..."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Ngay từ lúc trước khi còn chưa đi Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản đã từ trong miệng đám người Tư Minh Lễ biết được về vị gọi là “Eric tiên sinh” có tồn tại. Nhưng mà, cái gã Eric này đến tột cùng là ai, lại xuất phát từ mục đích gì mà trợ giúp đám người Tư Minh Lễ đông sơn tái khởi, Diệp Oản Oản cũng vô cùng tò mò.
Mà hiện nay, không bằng tương kế tựu kế, nhìn thử có thể dẫn dụ gã Eric đó ra hay không?
"Không cần kinh hoảng, nhìn ánh mắt tôi mà hành động là được." Diệp Oản Oản lạnh nhạt ra lệnh.
Một cái Tư gia nho nhỏ, dĩ nhiên là không trói được bọn họ. Diệp Oản Oản sở dĩ không hề phản kháng, cũng là vì muốn xâm nhập vào Tư gia, xem thử có thể gặp được cái gã gọi là “Eric tiên sinh” trong miệng Tư Minh Lễ hay không?
Hồi lâu sau, cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một gã đàn ông trung niên sãi bước đi vào, ngồi ở dối diện mấy người.
"Trước tiên tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là đội trưởng đội Ám Vệ đời mới của Tư gia." Người đàn ông trung niên vừa hướng về Diệp Oản Oản quan sát, vừa mở miệng nói.
"Vậy ngươi hẳn biết ta là ai, cho nên, ta cũng không cần giới thiệu rồi đi?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã ta.
"Ha ha..." Nam nhân lạnh giọng cười một tiếng: "Đương nhiên không cần, Diệp Oản Oản Diệp tiểu thư... Đã từng là đương thời chủ mẫu của Tư gia."
"Nếu biết đã thân phận của ta, các ngươi còn dám trói ta?" Diệp Oản Oản nói.
"Ha ha... Diệp tiểu thư, tôi cũng chỉ là làm công cho Tư gia mà thôi... Hy vọng cô có thể phối hợp với tôi, không nên để cho mọi người đều khó xử... Tôi hỏi cô, Tư Dạ Hàn ở đâu?" Gã ta cười lạnh chất vấn.
Nghe câu hỏi này, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ. Quả nhiên là không chênh lệch bao nhiêu so với suy đoán của chính mình. Cái đám cao tầng Tư gia trói mình tới đây, chính là vì Tư Dạ Hàn.
"Tư Dạ Hàn là gia chủ của Tư gia các ngươi, làm sao lại đi hỏi ngược lại ta rồi?" Diệp Oản Oản thờ ơ không đếm xỉa tới.
"Gia chủ Tư gia?" Gã ta khịt mũi coi thường: "Vậy cũng là chuyện đời trước rồi... Diệp tiểu thư, tôi khuyên cô là nên ngoan ngoãn phối hợp, để cho Tư Dạ Hàn hiện thân. Nếu không... Kết quả của các người, chỉ sợ sẽ có chút ít bi thảm."
"Làm sao, Tư gia hiện tại không có ai sao, lại để cho một tên đội trưởng Ám Vệ nho nhỏ chạy tới tra hỏi?" Diệp Oản Oản lạnh nhạt đáp.
Lời này của Diệp Oản Oản vừa nói ra, thần sắc gã ta khẽ biến, đầy tức giận trở giọng: "A... Ngươi cho rằng là ngươi không nói, là ta không có biện pháp sao? Ngươi sẽ phải ngoan ngoãn mở miệng!!"
Dứt lời, gã đàn ông cười lạnh một tiếng, vỗ tay một cái.
Một giây kế tiếp, một tên thanh niên trẻ tuổi, bị vài tên Ám Vệ Tư gia kè sát dẫn vào.
"Sư... Sư phụ?" Sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, thần sắc của anh ta nhất thời biến đổi.
Giờ phút này, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại. Người đàn ông bị kèm sát ở trước mắt, chính là Thập Nhất đã lâu không gặp.
Nhìn thấy Thập Nhất, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Vốn cho là, Thập Nhất hẳn là cũng đã sớm rời khỏi Tư gia. Nhưng chưa từng nghĩ, Thập Nhất lại có thể ở lại…
"Sư phụ... Làm sao cô lại ở chỗ này?"
Thập Nhất nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc kinh ngạc, thậm chí có chút khó tin.
"A, hiện tại cũng không phải là lúc để cho các người ở chỗ này nói chuyện cũ." Đội trưởng Ám Vệ nhìn về phía Diệp Oản Oản và Thập Nhất, cười lạnh một tiếng.
Giờ phút này, ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người đội trưởng Ám Vệ. Hắn ta đem Thập Nhất tới để làm cái gì?
"Ha ha, Diệp tiểu thư, chúng ta cũng biết, Thập Nhất là do ngươi tự tay dạy ra, chẳng khác gì là đồ đệ của ngươi. Tình sư đồ này, hẳn là cũng không quá mức hời hợt đi? Nếu như, Diệp tiểu thư có thể phối hợp với chúng ta, nói cho chúng ta biết Tư Dạ Hàn ở nơi nào, hơn nữa đem Tư Dạ Hàn dẫn ra, ta liền có thể bảo đảm cho sự an toàn của các ngươi, và cả Thập Nhất nữa... Thế nào?" Đội trưởng đội Ám Vệ mở miệng cười nói.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản chỉ biểu hiện một vẻ mặt lãnh cảm. Chỉ chốc lát sau, nhìn chằm chằm gã đội trưởng đội Ám Vệ, lãnh đạm thờ ơ lên tiếng: "Vậy nếu như... ta không nguyện ý phối hợp, thì lại nên làm thế nào?"
"Không nguyện ý?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, hàn quang trong mắt đội trưởng đội Ám Vệ chợt lóe lên, trong nháy mắt tóm lấy cổ của Thập Nhất: "Nếu như Diệp tiểu thư không nguyện ý phối hợp... Ta đây liền trước tiên Gi*t ૮ɦếƭ đồ đệ của ngươi. Chẳng lẽ, Diệp tiểu thư muốn nhìn Thập Nhất ૮ɦếƭ ở trước mặt của mình hay sao?!"
"Có ý tứ..."
Giờ phút này, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên: "Cho tới bây giờ, còn chưa có ai dám uy Hi*p ta như vậy!"
"Sư phụ... Đừng để ý tới tôi..."
Thập Nhất nhìn Diệp Oản Oản, sắc mặt căng phồng đỏ lựng lên.
Còn không đợi Thập Nhất tiếp tục mở miệng nói gì, Diệp Oản Oản đã nháy mắt đối với Thất Tinh ở trước mặt mình.
Thất Tinh trong nháy mắt đứng dậy. Cũng không kịp nhìn thấy cậu ta dùng động tác gì, một giây kế tiếp, đội trưởng Ám Vệ bắn thẳng lên trời, hét thảm một tiếng trong miệng. Chợt, gã ta bị bật thẳng vào bức tường ở bên cạnh một cách đầy тһô Ьạᴏ.
Thấy vậy, Thập Nhất thần sắc kinh ngạc, trong mắt hiện ra một vẻ ngơ ngác.
Rất nhanh, cánh cửa của phòng thẩm vấn bị mở ra. Tiếng động cực lớn ở bên trong căn phòng, đã dẫn tới sự xuất hiện của mười mấy tên Ám Vệ Tư gia.
"Đội trưởng!"
Thấy đội trưởng đội Ám Vệ thần sắc đầy đau đớn, cả người co quắp lại, vài tên Ám Vệ lập tức tiến lên, đỡ lấy gã ta dậy.
"Bắt…bắt…bắt bọn họ lại cho tôi!"
Hồi lâu sau, sau khi đội trưởng đội Ám Vệ phục hồi lại tinh thần, tức giận quát lên.
Diệp Oản Oản và đám người Thất Tinh, Bắc Đẩu cũng không phản kháng lại, mặc cho Ám Vệ Tư gia ném bọn họ vào trong hầm giam.
...
Trong buồng giam tối tăm ẩm ướt, Thập Nhất đầy áy náy nhìn Diệp Oản Oản: "Sư phụ... Đều là tại tôi..."
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Không có liên quan gì đến cậu cả!"
Hầm giam của Tư gia, nếu như bọn họ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra ngoài.
"Sư phụ, không phải là nghe nói cô đã rời khỏi Hoa quốc rồi sao... Tại sao cô lại quay trở về rồi?" Thập Nhất nhìn Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản khẽ lắc đầu. Giải thích những chuyện này, quá mức phiền toái!
"Đúng rồi... Sư phụ, cô tìm ra được…gia chủ rồi sao?" Thập Nhất hỏi Diệp Oản Oản.
"Còn chưa có tin tức xác thực." Diệp Oản Oản nói.
"Không thể nào! Sư phụ, bọn họ đều nói gia chủ mất tích, có khả năng rất lớn là đã ૮ɦếƭ ở bên ngoài. Nhưng tôi tuyệt đối không tin... Gia chủ làm sao có thể ૮ɦếƭ được, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Thập Nhất cau mày nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, từ một góc hầm giam, truyền tới một thanh âm yếu ớt xen lẫn kích động: "Oản Oản tiểu thư... là cô sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc