Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 888

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Tinh Thần Giải Trí..."
Diệp Oản Oản tự lẩm bẩm trong miệng. Vô luận như thế nào, nàng cũng không thể ngờ, công ty giải trí quốc tế đại danh đỉnh đỉnh, lại có thể sẽ là sản nghiệp dưới cờ của Nhị trưởng lão Không Sợ Minh...
Nếu nói như vậy, công ty Tinh Thần thuộc về sản nghiệp của Nhị trưởng lão, hẳn cũng là một phần của Không Sợ Minh…
Từ trước đến nay, sau khi đến Hoa quốc, Đại trưởng lão cũng đã hiểu được, Minh chủ cũng không muốn gây quá nhiều rắc rối tại Hoa quốc, nếu có thể không dùng tới vũ lực là không còn gì tốt hơn.
Diệp Oản Oản sau hồi lâu trầm tư, cuối cùng cũng quyết định đi đến Tinh Thần xem một chút.
Tinh Thần Giải Trí tại Hoa quốc, từ trước đến giờ vô cùng khiêm tốn, nhưng sức ảnh hưởng lại hết sức đáng sợ.
Bất kỳ một công ty giải trí nào tại Hoa quốc, đều không cách nào đánh đồng cùng với Tinh Thần Giải Trí cả. Thậm chí loại công ty giải trí đỉnh cấp giống như Hoàng Thiên Giải Trí, một khi gặp phải Tinh Thần Giải Trí, cũng phải cung cung kính kính, sợ sẽ làm cho Tinh Thần Giải Trí không vui.
Tinh Thần Giải Trí có khá nhiều chi nhánh, tại Đế Đô cũng có một vài chi nhánh khá lớn.
Diệp Oản Oản cùng đám người Đại trưởng lão, Tam trưởng lão lái xe đi đến chi nhánh lớn nhất của Tinh Thần Giải Trí tại Đế Đô.
"Hai người các ngươi làm sao lại đi theo rồi?"
Lúc này, Tam trưởng lão nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu lên xe cuối cùng, chân mày hơi hơi nhíu lại.
"Làm sao, chúng tôi không thể đi cùng với Phong tỷ sao?"
Bắc Đẩu mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Tam trưởng lão.
"Không cần canh chừng Liêu Gia Kỳ sao?" Tam trưởng lão mở miệng nói.
Nghe Tam trưởng lão hỏi, Bắc Đẩu cười hô hô: "Tam trưởng lão, ông cũng quá cẩn thận rồi. Liêu Gia Kỳ tiểu tử kia, nào cần phải canh chừng. Hiện tại coi như ông dùng gậy gộc đuổi hắn, ông cũng đuổi không đi. Lại nói, không phải là còn có thành viên tinh anh của Không Sợ Minh canh chừng sao? Loại chuyện nhỏ này, không cần tôi và lão Thất ra tay. Giết gà đâu cần phải dùng dao mổ trâu!"
Bắc Đẩu nói xong, nhất thời nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, đệ nói có đúng hay không?"
Diệp Oản Oản: "..." Quả thực không muốn nói chuyện mà! Cảm phiền lái xe nhanh nhanh giùm một chút.
Chỉ chốc lát sau, Đại trưởng lão đậu xe ở sát ven đường.
Ngay phía trước, một tòa cao ốc rộng lớn, trên đỉnh cao nhất treo bốn chữ "Tinh Thần Giải Trí" to lớn.
Tinh Thần Giải Trí, thánh địa giới giải trí quốc tế.
"Con bà nó! Ngẩng đầu lên cũng không thấy được tầng chót..." Bắc Đẩu nhìn về phía Tinh Thần Giải Trí, không chừng chẹp chẹp trong miệng.
"Ui chao, lão Nhị thật là có tiền..."
Ngay chính cả Đại trưởng lão cũng không nhịn được cảm khái.
Tam trưởng lão: "Có tiền thì đã thế nào, có tiền thì hay lắm sao?"
Nghe tiếng, Thất Tinh nhìn về phía Tam trưởng lão, cơ hồ bật thốt lên: "Có tiền quả thật là giỏi lắm!"
Ở trong toàn bộ Không Sợ Minh, vị cao tầng giàu có nhất chính là Nhị trưởng lão, một điểm này mọi người đều biết.
Chỉ bất quá, tiền vốn khởi nghiệp của Nhị trưởng lão, cũng lấy từ Không Sợ Minh mà ra. Nói trắng ra là, công ty Tinh Thần cũng không tính là sản nghiệp tư nhân chân chính trên ý nghĩa, mà cũng là một bộ phận tài sản của Không Sợ Minh.
Tự nhiên, Diệp Oản Oản sẽ không đi so đo những thứ này. Tài sản của Không Sợ Minh cũng được, tài sản tư nhân của Nhị trưởng lão cũng được, cũng không có liên quan gì. Huống chi, Nhị trưởng lão còn không phải là người của Không Sợ Minh hay sao?
"Xùy, nhưng mà Nhị trưởng lão so với Đại trưởng lão và Tam trưởng lão còn kém xa." Bỗng nhiên, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm tòa nhà chọc trời phía trước, mặt đầy khinh thường lắc đầu.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, cặp mắt Diệp Oản Oản nhất thời như bắn lửa nhìn về phía Đại trưởng lão và Tam trưởng lão.
Lời này của Bắc Đẩu có ý là... Đại trưởng lão và Tam trưởng lão so với Nhị trưởng lão còn có nhiều tiền hơn?
Diệp Oản Oản vẫn đều luôn cho rằng, Không Sợ Minh bọn họ thật ra chỉ là một thế lực bình thường, nghèo rớt mồng tơi. Nếu không, cần gì phải ςướק...
Những cao tầng Không Sợ Minh này, tại Châu Á, Bắc Mỹ, Châu Âu rộng lớn như vậy đều có tài sản của riêng mình, chẳng lẽ tài sản của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão...
Thấy Diệp Oản Oản nhìn mình chằm chằm, Đại trưởng lão mặt đầy mộng bức: "Tôi chỉ làm nghề lính đánh thuê, sát thủ các loại... không có được nhiều tiền như Nhị trưởng lão vậy. Nhị trưởng lão là hốt bạc, tiền tôi kiếm là tiền khổ cực..."
"Đúng... Đại trưởng lão nói đúng, tiền chúng tôi kiếm đều là tiền khổ cực..." Tam trưởng lão cũng vội vàng mở miệng nói.
Nhìn thấy thần sắc Diệp Oản Oản như vậy, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão chẳng biết tại sao, đều không khỏi có chút bất an.
"Chậc chậc, Phong tỷ, Nhị trưởng lão làm việc quá không đàng hoàng rồi! Không Sợ Minh chúng ta từ lúc nào lại bắt đầu kiếm tiền? Tác phong nhất quán của Không Sợ Minh chúng ta, đều là người khác kiếm tiền, chúng ta đi đoạt lại... Hiện tại các trưởng lão của Không Sợ Minh lại bắt đầu kiếm tiền, quả thật là mất hết mặt mũi của Không Sợ Minh chúng ta!" Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản, nói đầy vẻ chính nghĩa.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, bao gồm cả Diệp Oản Oản, tất cả mọi người đều sững sờ…
"Phong tỷ, tỷ xem, chúng ta là thổ phỉ, tỷ là thủ lĩnh của thổ phỉ. Bây giờ Nhị trưởng lão không làm thổ phỉ nữa mà lại đi buôn bán rồi, làm cái gì mà kinh doanh địa ốc, làm cái gì mà giới giải trí, thật xấu hổ mất mặt...!! Quá sỉ nhục, mặt mũi này chẳng biết đã bị ném tới đâu rồi! Phong tỷ, tỷ nhanh quản một chút đi." Bắc Đẩu nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Diệp Oản Oản: "..." Nàng rốt cuộc nên nói gì cho phải đây?
Lúc này, Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái: "Chắc là lần trước cậu hỏi vay tiền Nhị trưởng lão, nhưng ông ta không cho cậu mượn, nên mới ghi hận trong lòng đi?"
Thất Tinh nói xong, ánh mắt của Diệp Oản Oản, Đại trưởng lão, và cả Tam trưởng lão, đồng loạt rơi vào trên người Bắc Đẩu.
Thần sắc Bắc Đẩu hơi có chút lúng túng, đầu tiên là hung hăng trừng Thất Tinh một cái, chợt cười lạnh một tiếng: "Lão Thất, cậu đùa gì thế, vay tiền... Tôi là loại người như vậy sao, tôi cần hỏi vay tiền Nhị trưởng lão? Tôi mà thiếu tiền sao?
Không Sợ Minh ai lại không biết tôi xài tiền như nước, vung tay quá trán đã quen... Nếu như tôi không có tiền, tôi sẽ vung tay quá trán tiêu tiền sao?"
Diệp Oản Oản: "..." Loại logic này của Bắc Đẩu, khiến cho nàng không có lời nào chống đỡ…
Nhưng nếu như không thiếu tiền mà nói, Bắc Đẩu tại sao sẽ bất chấp nguy hiểm bị đánh ૮ɦếƭ tươi, lừa 100 ngàn tệ của Cẩu Tạp Chủng Dịch Thủy Hàn…
Chờ Bắc Đẩu nói xong, Thất Tinh mặt đầy bình tĩnh gật đầu một cái, lạnh nhạt nhìn Bắc Đẩu: "Điều cậu nói không có vấn đề gì, đạo lý đó tôi cũng đều hiểu, nhưng số tiền ba năm trước cậu mượn tôi, định khi nào trả?"
Sắc mặt Bắc Đẩu đầy lúng túng, chợt mặt đầy vẻ thương tâm muốn ૮ɦếƭ, chỉ vào Thất Tinh: "Được... Lão Thất, không nghĩ ra cậu là thứ người như vậy... Tôi chỉ hỏi mượn cậu có 200 tệ, mà cậu lại có thể còn nhớ tới giờ... Uổng công tôi đối xử thành tâm với cậu như vậy, chiếu cố cậu như con trai mình... mà cậu lại đối xử với tôi như vậy!"
Diệp Oản Oản: "..." Chiếu cố như con trai mình, là hắn nói nghiêm túc sao?
"Hẳn là cậu nhớ lộn, cậu hỏi mượn tôi 2 triệu, đó là toàn bộ tài sản của tôi." Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái.
Tam trưởng lão nhìn về phía Thất Tinh: "Thất Tinh, ngươi làm sao lại không biết xấu hổ như vậy?"
Thất Tinh bĩu môi, "Tam trưởng lão, mắc mớ gì tới ông? Đây là chuyện tư mật của hai huynh đệ chúng tôi..."
Rất nhanh, Bắc Đẩu đi lên trước, hơi ôm cổ của Thất Tinh, cười hô hô nói: "Lão Thất, anh em chúng ta vào sinh ra tử, có chuyện gì mà chưa từng trải qua... Chỉ có 200 tệ, trở về tôi liền trả cậu."
Thất Tinh: "2 triệu."
Bắc Đẩu: "Tôi biết rồi... Trở về tôi sẽ nhờ Phong tỷ trả lại cho cậu..."
Diệp Oản Oản: "?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc