Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 884

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Một gã con tin bị trói tới, con ruột của Liêu Hải Thành, người thừa kế Hồng Hưng Hội, lại muốn xin gia nhập với bọn người đã bắt cóc hắn...
Đại trưởng lão: "Minh chủ quả nhiên cao chiêu!"
Tam trưởng lão: "Minh chủ lo xa nghĩ rộng, thuộc hạ thật hổ thẹn!"
Bắc Đẩu quả thật là không nhịn được, vỗ tay một cái: "Phong tỷ, trâu bò nha!"
Ngay cả mấy gã thành viên Không Sợ Minh bên cạnh, tất cả đều là vẻ mặt đầy sùng bái lẩm bẩm, "Tam trưởng lão chỉ biết trói tôm tép nhỏ bé, Đại trưởng lão tự nhận là thông minh bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng con Minh chủ thì sao? Người ta trực tiếp kêu gọi đầu hàng, tận diệt toàn bộ bang phái!
Đang choáng váng vì đủ các loại lời tâng bốc ào ào đập tới, Diệp Oản Oản: "..."
Thật là cám ơn các ngươi đã coi trọng ta như vậy, ha ha...
Đối với sự sùng bái mù quáng của các thành viên Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản có chút không biết nói gì.
Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, hướng về Liêu Gia Kỳ nhìn một cái: "Liêu thiếu gia thật biết nói đùa!"
Liêu Gia Kỳ nhìn nụ cười chúm chím đáng yêu của thiếu nữ, vẻ mặt lại ngơ ngẩn thêm mấy phần, quả thật là hận không thể thề trời thề đất ngay lập tức: "Tôi không đùa mà! Là tôi không đúng! Tôi thực sự nghiêm túc!"
Lúc này, một bên, Thất Tinh mặt lạnh lên tiếng: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ai, ngươi muốn vào liền có thể vào được sao?"
Thất Tinh nói xong, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Phong tỷ, người này tâm thuật bất chính, không thể dễ dàng tin tưởng!"
Bắc Đẩu nháy mắt một cái, vỗ tay nói, "Đây không phải là thật thích hợp sao? Chúng ta chính là cần loại nhân tài này đấy!"
Thất Tinh: "... Im miệng!"
Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh, mặt đầy nghi ngờ: "Im miệng? Tại sao phải im miệng, nhân tài tâm thuật bất chính, rất thích hợp với Không Sợ Minh chúng ta. Chẳng lẽ phải tìm một gã thiếu niên tràn đầy chính khí, tâm địa thiện lương để chiêu mộ gia nhập chúng ta sao?"
Bắc Đẩu vừa dứt lời, đám người Diệp Oản Oản và Đại trưởng lão còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cũng không thể nói được nên lời…
Suy nghĩ kỹ một chút, dường như đích xác là đạo lý mà Bắc Đẩu nói, Không Sợ Minh bọn họ chẳng lẽ còn phải tìm một gã nhân tài chính phái gia nhập hay sao...
Thất Tinh: "..."
Thất Tinh nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, khóe miệng hơi hơi co rúm, tựa hồ là muốn nói gì, nhưng cũng không thể nói được gì cả.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản nhìn về phía Liêu Gia Kỳ, một bộ đầy dụ dỗ, nhẹ nhàng lên tiếng: "Liêu thiếu gia, chúng tôi đối với cậu cũng không có ác ý, chỉ cần cậu có thể phối hợp, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn cho cậu."
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Liêu Gia Kỳ liền vội vàng đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Nữ thần, cô muốn tôi phối hợp như thế nào tôi sẽ phối hợp như thế nấy... Còn nữa, tôi không cần an toàn, ta muốn nhập bọn..."
Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút cạn lời: "Chuyện nhập bọn... Đến lúc đó nói sau đi! Trước làm chính sự đã..."
...
Bên kia.
Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn hai người rốt cuộc đã chịu đựng qua được thêm bốn giờ bi thảm nhất trong cuộc đời bọn họ.
Đợi đến lúc được thả ra ngoài, hai người đã bị *** đến mức chỉ còn lại một hơi tàn cuối cùng mà thôi.
Loại đau khổ này, quả thật là không thua gì so với bị *** cả trăm ngàn lần cả.
Rốt cuộc là người nào, lại có thể nghĩ ra phương pháp *** người khác không dính một giọt máu như vậy! Quả thực là ma quỷ!
Lương Mỹ Huyên tóc tai bù xù, trên khuôn mặt là đôi mắt đã thâm lại thành màu đen, gần như điên cuồng giận dữ hét lên, "Con tiểu tiện nhân Diệp Oản Oản đó! Lại dám đối với em như vậy! Em sẽ không bỏ qua cho ả ta! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cho ả ta!"
"Ả tiểu tiện nhân này, cũng không biết ở bên ngoài giao du với đám người lộn xộn gì. Chúng ta hãy mau liên lạc với Liêu tiên sinh. Cô ta dám ***ng đến chúng ta, đây chính là đang công khai vả vào mặt của Liêu tiên sinh! Anh muốn để cho ả ta ૮ɦếƭ không được tử tế!"
"Không sai!"
Ở trong một hội sở xa hoa nào đó…
Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn thậm chí còn không thèm quay về nhà, đã lập tức chạy thẳng đi tìm Liêu Hải Thành rồi.
Hai người bị *** chừng mấy ngày, giờ phút này quần áo rách rưới hôi hám như dân tỵ nạn, sắc mặt còn trắng bệch một mảnh, mới vừa tới cửa đã bị hai gã hộ vệ áo đen cản lại.
"Người nào!"
"Tôi! Tôi là Lương Mỹ Huyên! Chúng tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm Liêu tiên sinh!" Lương Mỹ Huyên vội vàng lên tiếng.
"Lương Mỹ Huyên? Các người làm sao lại trở thành như vậy?" Gã canh cổng nhận ra hai người, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
"Chúng tôi bị người ta bắt cóc! Thật vất vả mới trốn thoát được!"
"Bắt cóc?"
—— "Bên ngoài là ai?"
Lúc này, trong phòng truyền tới âm thanh trầm thấp của một người đàn ông.
"Liêu tiên sinh, là Lương tiểu thư và Hoàng tiên sinh!"
"Để cho bọn họ đi vào!"
"Vâng!"
Gã canh cổng nghe được lệnh của Liêu Hải Thành, mới để cho Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn vào bên trong.
Trên chiếc ghế sa lon màu đen, một gã đàn ông bộ dáng khoảng 50 – 60 tuổi, trong miệng ngậm một điếu xì gà, đang nhàn nhã ngồi ở nơi đó.
"Có chuyện gì xảy ra?" Liêu Hải Thành liếc mắt nhìn hai người.
Lương Mỹ Huyên lập tức thêm mắm dặm muối, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra kể lại một lần.
Trợ thủ của Liêu Hải Thành ở một bên, nghe vậy hơi nhíu mày, "A, tiểu nha đầu kia, mấy ngày trước mới vừa đi đến phim trường của Diêu Giai Văn đập phá, Liêu tiên sinh mới vừa rồi đã phái người gọi điện thoại đi cảnh cáo.
Bất quá, không nghĩ tới lá gan của tiểu nha đầu kia so với trong tưởng tượng của chúng ta còn lớn hơn, lại trực tiếp đem hai người các ngươi trói đi rồi."
"Cái gì? Tiểu tiện nhân kia còn đến phim trường gây chuyện?"
Hoàng Minh Khôn nghe vậy, vội vàng nói với Liêu Hải Thành, "Không chỉ như thế, tiểu tiện nhân đó còn phái người lấy khẩu cung của chúng tôi! Liêu tiên sinh, tiểu tiện nhân đó, tuyệt đối không thể cảnh cáo một chút liền coi như xong! Hiện tại khẩu cung của chúng tôi rơi vào trong tay của cô ta, nếu như chờ mở phiên toà, bọn họ thắng kiện, công ty kia sẽ phải rơi ở trong tay của bọn họ rồi!"
Trợ thủ của Liêu Hải Thành ở một bên nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn, "Liêu tiên sinh làm việc, còn cần các ngươi dạy sao?"
Hoàng Minh Khôn sợ đến mặt trắng nhợt, lau mồ hôi tiếp tục nói: "Dĩ nhiên là không cần, dĩ nhiên là không cần rồi! Liêu tiên sinh ngài là người nào, tiểu tiện nhân đó chẳng qua chỉ là một con kiến, ngài dùng một đầu ngón tay thôi cũng đã đủ để P0'p ૮ɦếƭ cô ta!"
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Liêu Hải Thành đột nhiên vang lên, là một số điện thoại xa lạ gọi tới.
"Nói."
Liêu Hải Thành bắt điện thoại, mặt không cảm xúc ra lệnh.
"Liêu Hải Thành, không biết con của ngươi, Liêu Gia Kỳ... hiện tại đang ở nơi nào?" Trong điện thoại, truyền tới một tiếng cười đầy lười biếng của nữ nhân.
Nữ nhân vừa dứt tiếng, chân mày Liêu Hải Thành chợt nhíu một cái, tựa hồ là ý thức được điều gì, vì vậy che điện thoại lại, nhìn về phía trợ thủ ở bên cạnh: "Gia Kỳ đâu?"
Nghe tiếng, trợ thủ trả lời: "Gia Kỳ thiếu gia không biết đã đi nơi nào, trước đó đã liên lạc qua rồi, nhưng điện thoại lại trong trạng thái tắt máy..."
"Cái gì...!!?"
Lúc này, sắc mặt Liêu Hải Thành nhất thời đại biến. Thân là long đầu của Hồng Hưng Hội, Liêu Hải Thành trong nháy mắt đã hiểu được ý đồ của cuộc gọi này. Chỉ sợ, Liêu Gia Kỳ đã rơi vào trong tay của người khác...
"Ngươi muốn thế nào?"
Liêu Hải Thành cầm điện thoại lên, trong giọng nói bao hàm sự tức giận.
"A... Liêu Hải Thành... Con của ngươi Liêu Gia Kỳ bây giờ đang ở trong tay ta... Ta hy vọng..."
Nhưng mà, Diệp Oản Oản còn chưa kịp nói dứt câu, một loạt tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền tới, chính cả Diệp Oản Oản cũng sợ hết hồn.
"A... Đừng đánh... A a a... *tiếng khóc* hu hu, cứu mạng... Cha, nhanh cứu con với, con sắp ૮ɦếƭ rồi... A a a..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc