Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 866

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Như vậy, trả tiền lãi là căn nhà cho các ngươi rồi, tính giá là 50 triệu. Ngươi thiếu chúng ta 100 triệu, hiện tại ta dùng 50 triệu thu hồi lại căn nhà, các ngươi còn thiếu chúng ta 50 triệu. Rất có đạo lý đi?" Diệp Oản Oản nhìn gã đàn ông trung niên, thấp giọng cười nói.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, người đàn ông trung niên hung tợn chửi: "Đánh rắm cái con mẹ ngươi, ngươi muốn ૮ɦếƭ à!"
"Chửi cái con mẹ mày!"
Lúc này, Bắc Đẩu bay lên tung một cước, đá thẳng vào đầu gã đàn ông trung niên.
"Ngươi hẳn là nên cảm ơn ta đã hạ thủ lưu tình. Nếu không gia gia ngươi có thể chỉ cần dùng một cước kia đá nát đầu ngươi đấy!" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên nói: "Ăn ςướק mà cũng dám đến tận nhà của Phong tỷ ςướק! Ngươi con mịa nó thật đúng là muốn ૮ɦếƭ mà!"
"Ta... Chúng ta! Chúng ta không phải là ăn ςướק! Chúng ta là người cho vay lãi cắt cổ!!"
Một tên thủ hạ của gã đàn ông trung niên, mặt đầy hoảng sợ nói.
"Còn dám nguỵ biện!" Bắc Đẩu vả một bạt tai vào mồm gã ta.
Bị đánh một cái tát, nam nhân trẻ tuổi liền vội vàng khom người, cũng không dám nói thêm nửa câu.
"Ngươi còn thiếu chúng ta 50 triệu, đúng không?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, cười nói.
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên cắn răng, hạ giọng, chỉ có thể gật đầu: "Đúng... Cô nói cái gì cũng đúng!"
"Thất Tinh, để cho hắn ta viết giấy nợ, tránh cho hắn chống chế không nhận. Mọi người chúng ta đều là người biết nói phải trái." Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh.
Lúc này, Thất Tinh lấy ra giấy Pu't, để cho gã ta viết giấy nợ, cũng bắt cắt ngón tay đóng dấu.
"Nếu như không có chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước đây..." Người đàn ông trung niên nói.
"Không vội." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Là ai phái các ngươi tới?"
Những người này, tất nhiên là có người phía sau màn sai sử. Nếu không, tuyệt đối sẽ không có lá gan lớn như vậy.
"Không! Không có ai sai sử cả!" Người đàn ông trung niên lắc đầu liên tục.
"Bắc Đẩu, đánh tới khi hắn nói ra người sai khiến mới thôi!" Diệp Oản Oản nói.
"Hô hô, Phong tỷ xin hãy yên tâm đi, đệ đây rất chuyên nghiệp..." Bắc Đẩu bẻ bẻ cổ, nở một nụ cười đểu, xách cái cổ áo của người đàn ông trung niên.
"Đừng đừng đừng, có gì thì từ từ nói! Là Diệp gia, Diệp Y Y bọn họ sai sử chúng tôi làm như vậy đấy!" Mắt thấy mình sắp bị đánh, người đàn ông trung niên vì tự vệ, lập tức bán đứng Diệp Y Y.
"Diệp tổng cho tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi thu hồi lại căn biệt thự này. Sau khi thu hồi lại biệt thự, còn nói sẽ đưa cho chúng tôi. Mục đích của cô ta, chẳng qua là để cho một nhà các người không được sống yên ổn, để cho mẹ của cô đi ăn xin..." Người đàn ông trung niên tiếp tục nói, đem hết thảy toàn bộ những gì mình biết nói ra.
"Diệp Y Y..."
Sau khi biết được là Diệp Y Y, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên.
Người một nhà này, thật đúng là bọn ruồi bâu phân. Chính mình còn chưa tìm bọn chúng tính sổ, ngược lại còn tự đưa mình tới cửa.
"Cút đi! Sau này nếu còn để cho ta gặp lại các ngươi, ha ha, ta chính là con trai các ngươi!" Bắc Đẩu tung một cước đạp người đàn ông trung niên ra ngoài cửa.
Thấy vậy, hơn mười gã nam nhân trẻ tuổi, đi theo sau lưng người đàn ông trung niên, chật vật rời đi.
Chẳng mấy chốc, Đại trưởng lão dẫn theo Lương Uyển Quân quay trở về căn biệt thự.
"Ha ha, tỷ tỷ, chị xem, chuyện này không phải đều đã xử lý xong rồi sao? Không cần lo lắng!" Đại trưởng lão hướng về Lương Uyển Quân cười nói.
Giờ phút này, Lương Uyển Quân đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, quan sát trên dưới: "Oản Oản, con không sao chứ...? Những người đó đâu?"
"Mẹ, chuyện đã giải quyết xong, không cần phải lo lắng!" Diệp Oản Oản nhìn Lương Uyển Quân cười nói.
Thời gian trôi qua chỉ mấy tháng, vậy mà Lương Uyển Quân thật giống như đã già đi 10 tuổi. Điều này thực sự khiến cho trong lòng Diệp Oản Oản cảm thấy chua xót.
Lương Uyển Quân tuy là nghi ngờ trong lòng, làm sao đám người kia lại chịu rời đi? Nhưng bà cũng không nói thêm gì cả, chẳng qua chỉ nhìn Diệp Oản Oản, cẩn thận quan sát nàng.
"Oản Oản... Mấy tháng nay, con rốt cuộc đã đi nơi nào vậy?"
Hồi lâu sau, Lương Uyển Quân lúc này mới lên tiếng.
"Ha ha, tỷ tỷ, chúng tôi và Oản Oản đều ở chung một chỗ làm ăn. Đoạn thời gian trước, đều vẫn luôn rất bận rộn. Oản Oản luôn muốn trở về thăm chị một chút, nhưng không có cách nào vì công việc làm ăn thực sự rất bận rộn. Khi vừa có thời gian, chúng tôi liền lập tức quay trở về ngay." Đại trưởng lão nhìn về phía Lương Uyển Quân cười nói.
"Cảm ơn, khoảng thời gian này nhất định đều là nhờ các anh đã chiếu cố cho Oản Oản... Trước đó cùng anh trò chuyện rất lâu, cảm giác kiến thức của anh rất uyên bác, tôi cũng vô cùng bội phục. Oản Oản đi theo các anh cùng nhau làm ăn, tôi cũng thấy yên tâm." Lương Uyển Quân nói với Đại trưởng lão.
"Tỷ tỷ, chị yên tâm đi, chúng tôi đều là bạn làm ăn với nhau, mọi người tín nhiệm lẫn nhau. Chuyện làm ăn cũng không tệ, sau này, tỷ tỷ hẳn sẽ rất có phúc hưởng." Tam trưởng lão không cam lòng yếu thế, cũng vội vàng mở miệng nói.
"Được được được... Cảm ơn mọi người, không biết là các vị buôn bán thứ gì vậy?" Lương Uyển Quân mặt đầy hiếu kỳ.
"A di, chúng cháu mở một công ty lớn, công việc chúng cháu làm đều là làm ăn không vốn. Giựt tiền nè, ςướק hàng nè, ςướק người nè, v.v… Toàn bộ mọi chuyện chúng cháu đều làm. Trước kia cũng có ý định buôn *** quân dụng, nhưng lại không dám, chứ nếu không cũng đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn!" Bắc Đẩu bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Oản Oản: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
Thất Tinh: "..."
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, cả căn phòng im re không có lấy một tiếng động nào.
"Sao vậy, tôi nói không đúng sao?" Bắc Đẩu hướng về đám người Diệp Oản Oản hỏi.
"Ha ha, tỷ tỷ à, tiểu bằng hữu này là người hài hước nhất trong số chúng tôi, rất thích nói đùa!" Đại trưởng lão cười xuề xòa chống chế.
Bắc Đẩu vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị một ánh mắt đầy ghê rợn của Diệp Oản Oản khiến cậu ta không dám tiếp tục mở miệng.
"Đúng đúng đúng, con người của cháu thích nhất là nói giỡn cho vui, hì hì!" Bắc Đẩu cười đầy lúng túng.
Nghe lời nói này, Lương Uyển Quân lúc này mới yên tâm, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu: "Cậu bé, loại chuyện đùa này, ở trước mặt người quen nói qua loa thì cũng không sao. Nhưng không thể nói bậy bạ khắp nơi, lỡ như bị người ta coi là thật, sẽ gây ra phiền toái lớn!"
"Vâng, dì nói đúng, sau này cháu sẽ không nói giỡn nữa." Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
"Mấy vị cực khổ rồi, buổi trưa ở nhà ăn cơm, tôi đi mua thức ăn..."
Sau khi Diệp Oản Oản trở về, tinh thần Lương Uyển Quân tốt hơn nhiều.
"Mẹ, con đi cùng mẹ."
Diệp Oản Oản đứng dậy đuổi theo Lương Uyển Quân.
...
Trên bàn cơm, Lương Uyển Quân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Đúng rồi, Oản Oản, người bạn trai kia của con đâu?"
Bạn trai?
Nghe tiếng, đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu lập tức nhìn về phía Diệp Oản Oản. Bọn họ làm sao lại không biết, Minh chủ lại còn có thể có một gã bạn trai?
Vì không để cho Lương Uyển Quân quá mức lo lắng, Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, giải thích: "Mẹ, anh ấy gần đây đều không ở trong nước, có một chút chuyện kinh doanh ở nước ngoài cần anh ấy xử lý."
Chân mày Lương Uyển Quân hơi nhíu lại, luôn cảm thấy con gái có chuyện gì đó đang lừa gạt bà... Có phải là con mình đã chia tay cùng với người bạn trai kia hay không? Còn nhớ trước đó Diệp Oản Oản đã từng nói, bạn trai con bé chẳng qua chỉ là một nhân viên của tập đoàn Tư Thị, làm sao lại có thể đi ra nước ngoài xử lý chuyện làm ăn?
Nhưng Diệp Oản Oản đã không muốn nói, Lương Uyển Quân cũng sẽ không hỏi nhiều.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Oản Oản để cho đám người Bắc Đẩu và Đại trưởng lão ở lại trong nhà. Hơn nữa, còn để cho Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trông chừng Bắc Đẩu, không cho hắn nói năng bậy bạ. Còn chính Diệp Oản Oản thì lại đeo kính râm vào, đi đến trại tạm giam, thăm Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc