Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 864

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Ha ha ha, Diệp tổng là một người rộng lượng! Nếu Diệp tổng đã nói như vậy, chúng tôi khẳng định sẽ giúp Diệp tổng ngài đem chuyện này làm thật gọn gàng, hoàn mỹ vô khuyết. Diệp tổng ngài yên tâm, biệt thự Kim Đô Bích Hải, chúng tôi nhất định sẽ thu hồi lại. Hơn nữa, bảo đảm khiến cho trên người Lương Uyển Quân đó ngay cả một phân tiền cũng không có, sẽ làm cho bà ta lưu lạc đầu đường xó chợ, làm một tên ăn mày!" Người đàn ông trung niên đứng dậy, vỗ *** bảo đảm.
"Rất tốt!" Diệp Y Y khẽ vuốt cằm: "Vậy tôi đây không tiễn, chờ tin tức tốt của các người."
...
Rất nhanh, người đàn ông trung niên đứng dậy cáo từ, rời khỏi Diệp gia.
Lúc này, người đàn ông trung niên lấy điện thoại di động ra, gọi mấy cuộc điện thoại.
Không bao lâu, mấy chục người vội vàng chạy tới, trên người bọc theo côn nhị khúc, đi thẳng về hướng của Kim Đô Bích Hải.
Ước chừng nửa giờ sau, cửa của tòa biệt thự Kim Đô Bích Hải bị gõ.
Người mở cửa là một vị phu nhân, thoạt nhìn tuổi khoảng 40 - 50, ăn mặc vô cùng giản dị, mặt đầy nét tang thương.
Diện mạo của Lương Uyển Quân, đã già nua đi rất nhiều so với trước kia. Từ khi Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu An bị bắt đi, trong một thời gian dài bà vẫn luôn ở trong nhà lấy nước mắt rửa mặt, nhưng cũng không có biện pháp nào để giải quyết.
Nếu như không phải là con gái Diệp Oản Oản thường cứ cách một đoạn thời gian lại cho bà một liều thuốc an thần, chỉ sợ Lương Uyển Quân đã từ lâu không gắng gượng nổi nữa.
"Các người..."
Nhìn thấy đám người đàn ông trung niên, thần sắc Lương Uyển Quân khẽ biến.
"Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, bà xem chúng tôi ở thật xa chạy tới, chân này của tôi, bắp chân đó nha, đều rất đau nhức. Chẳng lẽ bà không định mời chúng tôi vào trong ngồi một chút, để cho những huynh đệ này của tôi uống chút trà hay sao?" Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, cười lên một tiếng đầy hắc ám.
Nghe vậy, chân mày Lương Uyển Quân nhăn lại, lắc đầu một cái: "Trong nhà chỉ có một mình tôi, không tiện..."
Lương Uyển Quân nói xong, dường như liền muốn đóng sập cửa phòng lại.
Nhưng mà, người đàn ông trung niên lại đưa tay ngăn ở cửa chính, không cho Lương Uyển Quân có cơ hội đóng cửa.
"Các người muốn làm gì?" Thấy vậy, Lương Uyển Quân lên tiếng trách mắng.
"Lương Uyển Quân phu nhân, bà nhìn lời bà nói mà xem. Còn hỏi chúng tôi muốn làm gì? Chồng bà Diệp Thiệu An thiếu tiền của chúng tôi, đến bây giờ vẫn còn chưa trả hết nợ. Một điểm này, hẳn luôn là sự thật đi! Vay nợ thì phải trả tiền, chính là chuyện rõ như ban ngày. Rõ ràng là các người chơi xỏ lá, vậy mà lại làm như chúng tôi đuối lý. Làm sao lại có đạo lý đó!!" Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, cười lạnh một tiếng.
"Nói bậy! Số tiền mượn các người, trước đó Thiệu Đình đều đã nói với tôi, đã trả sạch!" Lương Uyển Quân nói.
"Hừ... Lời nói này, cũng còn may là chúng tôi có ghi chép chuyển tiền, tự bà xem đi!" Nói xong, người đàn ông trung niên để cho người cầm tới ghi chép lịch sử chuyển tiền, đưa tới trước mặt Lương Uyển Quân.
Lương Uyển Quân bán tín bán nghi nhìn lướt qua. Bản ghi chép lịch sử chuyển tiền này, quả thực là thiếu đi một khoản tiền lẻ cuối cùng, đại khái khoảng hơn 10.000 tệ.
"Được, tôi đi lấy cho các người!"
Lương Uyển Quân xoay người đi vào nhà. Đám người gã đàn ông trung niên, cũng đi theo sau lưng Lương Uyển Quân, đi vào bên trong biệt thự.
"Chậc chậc, biệt thự này cũng thực không tồi!"
Người đàn ông trung niên đánh giá một vòng bên trong biệt thự, mặt đầy hài lòng. Không bao lâu nữa, biệt thự này sẽ chính thức thuộc về bọn họ rồi.
Cũng không biết ý nghĩ trong lòng người đàn ông trung niên, Lương Uyển Quân rất nhanh ôm khăn tay đi tới.
Trước mặt của mọi người, Lương Uyển Quân thận trọng mở chiếc khăn tay ra.
Trong khăn tay, cơ hồ đều là tiền giấy 100 tệ tương đối cũ nát, trong đó cũng có một số tờ tiền mệnh giá nhỏ. Có thể nhìn ra được chính là tiền mà Lương Uyển Quân nhọc nhằn khổ sở tích góp được.
Giờ phút này, Lương Uyển Quân cực kỳ không vui, lấy ra 10.000 tệ từ trong khăn tay, đưa cho người đàn ông trung niên.
Thấy vậy, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, đầu tiên là liếc mắt một cái, chợt lấy toàn bộ số tiền trên.
"Tiền đều đã trả lại cho các người rồi, hẳn là không có vấn đề gì nữa chứ? Nếu như đã không thành vấn đề, các người hiện tại có thể rời đi!" Lương Uyển Quân nhìn đám người gã đàn ông trung niên, truyền lệnh đuổi khách.
Nghe Lương Uyển Quân nói vậy, người đàn ông trung niên gật đầu một cái, nói: "Lương Uyển Quân phu nhân, nếu như bà không còn chuyện gì để nói nữa, hiện tại có thể rời đi rồi!"
"Ông… ông nói cái gì?" Lương Uyển Quân lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên. Gã đàn ông trung niên này, bảo bà rời đi?
"Tôi nói, bà đem giấy tờ nhà của tòa biệt thự này lấy ra, sau đó, bà liền có thể rời đi." Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, khẽ mỉm cười.
"Ông có ý gì, căn nhà này là của tôi!" Lương Uyển Quân nói.
"Ừ, lúc trước là của bà, bất quá, hiện tại không phải thuộc về bà nữa rồi. Căn nhà này, là tiền lãi." Người đàn ông trung niên cười nói.
"Lãi?" Lương Uyển Quân khó tin: "Tiền thiếu các ông, không phải đều đã trả rồi sao?"
"Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, số tiền bà trả, đó là tiền vốn mà thôi. Tiền vốn là tiền vốn, tiền lãi là tiền lãi. Mà căn nhà này, chính là tiền lãi." Người đàn ông trung niên nói.
"Hơn 10.000 tệ tiền vốn, đòi một căn biệt thự làm tiền lãi... Các người tại sao không đi ςướק luôn đi?" Lương Uyển Quân giờ phút này tức tới giận run người.
"Ha ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, lời này của bà không đúng rồi! Chúng tôi là người cho vay lãi cắt cổ. Năm đó thời điểm chồng bà vay tiền chúng tôi, bà cũng biết chúng tôi là nhóm cho vay lãi cắt cổ... Cái gì gọi là lãi cắt cổ? Mượn 10.000, trả một căn biệt thự, đó gọi là cắt cổ, hoàn toàn không có vấn đề gì chứ?" Người đàn ông trung niên lạnh giọng cười một tiếng.
"Các người... Các người nói tào lao!"
Lương Uyển Quân xoay người lấy điện thoại di động ra, dường như muốn lập tức báo cảnh sát.
"Hừ, tôi thấy là bà không biết tốt xấu! Cho bà mặt mũi bà không muốn, muốn ૮ɦếƭ đúng không?!"
Người đàn ông trung niên thấy Lương Uyển Quân chuẩn bị báo cảnh sát, lúc này sắc mặt trầm xuống, giật lấy điện thoại di động, hung hăng đập nát bấy chiếc điện thoại.
"Đám cường đạo, thổ phỉ các ngươi, lũ cặn bã!!"
Lúc này, Lương Uyển Quân bị trói ở trên băng ghế, hướng về đám người đàn ông trung niên tức giận chửi ầm lên.
"Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, bà lầm rồi, chúng tôi không phải là cường đạo thổ phỉ hay lũ cặn bã, chúng tôi là người cho vay lãi cắt cổ mà thôi." Người đàn ông trung niên không tức giận chút nào, thấp giọng cười nói.
Lương Uyển Quân mới vừa muốn tiếp tục nói gì, tiếng chuông cửa lại bỗng nhiên vang lên.
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên hơi sững sờ.
Ngay cả chính Lương Uyển Quân cũng có chút không hiểu. Bà có bao giờ làm quen với hàng xóm chung quanh đâu, cho nên cũng chưa bao giờ có ai ghé thăm. Khoảng thời gian này, bà vẫn luôn ở trong nhà.
"Ồ... Kỳ quái thật! Phong tỷ nói là căn nhà này, không sai mà, tại sao lại không có ai?"
Rất nhanh, từ ngoài cửa mơ hồ có âm thanh truyền đến.
"Lão Thất, có phải là lầm rồi hay không? Phong tỷ cũng thật là, đi mua đồ đến bây giờ vẫn còn chưa tới nữa..."
...
"Có ai ở nhà không? Nếu có thì ra mở cửa đi nào!"
Âm thanh ngoài cửa càng ngày càng lớn.
Lúc này, chân mày người đàn ông trung niên hơi hơi nhíu lên, ra lệnh cho thủ hạ ra mở cửa.
Cửa căn nhà vừa được mở ra, Bắc Đẩu và Thất Tinh hai người nhanh chân đi vào căn biệt thự.
"Ồ, thật là nhiều người nha…!! Chào mọi người, tôi gọi là Bắc Đẩu. Cậu ta gọi là Thất Tinh, là Phong tỷ bảo chúng tôi tới trước."
Bắc Đẩu nhìn đám người gã đàn ông trung niên, mở miệng cười nói.
"Phong tỷ? Các cậu là..."
Lương Uyển Quân nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu, thần sắc hơi nghi hoặc một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc