Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 86

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản đứng cách xa mấy bước, lẳng lặng nhìn Trầm Mộng Kỳ ngã ngồi ở chỗ đó.
Một lát sau, cô từng bước từng bước chậm rãi đi tới, mặt đầy vẻ đau lòng, mở miệng yếu ớt nói, “Mộng Kỳ… Tại sao có thể như vậy… Cậu sao lại có thể làm ra loại sự tình này…
Anh trai của tớ thì sao đây? Anh trai tớ co phải cũng là bởi vì không có giá trị lợi dụng, mới bị cậu đá một cái bay ra ngoài đúng không?
Chẳng lẽ… Bây giờ anh tớ đối với cậu mà nói cũng là vỏ xe phòng hờ, bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng sao?”
Nghe đến đó, Trầm Mộng Kỳ quả thật là đột nhiên thức tỉnh.
Không nghĩ tới Diệp Oản Oản lại hoàn toàn nói trúng tâm tư của cô ta, nhất thời nóng nảy không dứt mà giải thích, “Tớ không có! Oản Oản cậu tin tưởng tớ đi! Hết thảy các thứ này đều là hiểu lầm! Tớ làm sao lại đối xử với Mộ Phàm ca như vậy được! Tớ là thật tâm giúp anh ấy mà!”
Mọi người thấy Trầm Mộng Kỳ đã có chứng cớ xác thật trước mắt mà còn làm dáng, mọi người thấy nét mặt của cô ta rõ ràng càng thêm khinh bỉ.
Đều đã đến mức này, cũng chỉ có Diệp Oản Oản – người xấu xí này là còn có thể nghe Trầm Mộng Kỳ nói lời ngon tiếng ngọt mà thôi a.
Nguyên lai đây là Trầm Mộng Kỳ trước sau như một sáo lộ, xem ai được thế liền đi cấu kết với người đó, khi thấy tình huống không đúng ngay lập tức sẽ đi tìm cái vỏ xe phòng hờ khác.
Cách đó không xa, Giang Yên Nhiên thấy Diệp Oản Oản một tay đem chuyện của Trầm Mộng Kỳ làm đến trình độ này thế mà Trầm Mộng Kỳ lại không có tí cảm giác khác thường nào, còn đang nóng nảy muốn giải thích cùng với cô ấy, nhất thời yên tĩnh không nói nên lời.
Lúc này, Tống Tử Hàng ném Trầm Mộng Kỳ ra, khóc ròng ròng mà vọt tới trước mặt của Giang Yên Nhiên, “Yên Nhiên… Cầu xin em tha thứ anh… Anh không biết… Anh không biết mọi chuyện có thể như vậy… Anh là bị nữ nhân kia lừa… Anh thực sự không nghĩ tới cô ta lại giảo hoạt như vậy… Từ đầu tới cuối đều là cô ta không biết xấu hổ câu dẫn anh… Cầu em tha thứ cho anh lần này đi…”
Giờ phút này Tống mẹ quả thật là cũng sắp bị Tống Tử Hàng chọc cho tức ૮ɦếƭ, con mình lại bị một nha đầu tiểu phiến tử chơi xoay quanh mình, mặt của Tống gia đều bị hắn làm mất hết rồi.
“Yên Nhiên a, cháu cũng thấy đấy, đều là cái tiểu tiện nhân không biết xấu hổ này đi câu dẫn Tử Hàng, coi như là nể mặt của a di, cháu tha thứ cho hắn lần này đi, có người đàn ông nào mà không phạm sai lầm đâu! Cháu xem đi dì đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, hắn về sau tuyệt đối không dám nữa đâu, khẳng định thật tốt cùng cháu sống qua ngày! Cháu trở về cùng cha cháu giải thích một chút, chuyện của công ty chúng ta thật sự không thể kéo thêm ngày nào được nữa a!”
Giọng nói của Tống mẹ hời hợt, khiến cho Giang Yên Nhiên hơi nhíu mày, mấp máy môi, mở miệng nói, “Tống a di, thật xin lỗi, chuyện của công ty, không phải là chuyện cháu có thể quyết định được. Về phần hôn ước, quả thật giống như Tử Hàng từng nói, chẳng qua đó là chuyện các trưởng bối đùa giỡn, cho tới nay đều là cháu không thấy rõ mà thôi.”
Thấy thái độ Giang Yên Nhiên kiên quyết, sắc mặt Tống mẹ nhất thời hơi trầm xuống, “Yên Nhiên, cháu thật muốn tuyệt tình như vậy sao? Dì cùngTử Hàng đều đã nói xin lỗi với cháu, cháu còn phải nắm không thả! Cũng bởi vì một chuyện nhỏ, muốn hủy tình ý nhiều năm giữa hai nhà chúng ta như vậy sao?”
Lúc Tống mẹ tiếng nói vừa rơi xuống trong nháy mắt, đối diện đột nhiên truyền tới một âm thanh giận dữ: “Yên Nhiên, mặt của con thế nào rồi?”
Chỉ thấy Giang Hải Triều nóng nảy không dứt mà chạy tới, sau lưng còn có cha của Tống Tử Hàng – Tống Quan Kiệt.
Giang Yên Nhiên nhìn thấy cha, có chút kinh ngạc, theo bản năng đưa tay che lại khuôn mặt sưng đỏ của mình “Ba, sao ba lại tới đây? Con không sao…”
Giang Hải Triều nhìn con mình từ nhỏ đến lớn đặt ở trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, ngay cả ***ng đều không nỡ, giờ lại thấy con gái mình bị đập giận đến mức không kềm được la lên, “Ai đánh con! Có phải là Tiền Như Lan hay không! Bà ta lại dám đánh con sao!”
Tống mẹ không nghĩ tới Giang Hải Triều lại sẽ đến, thần sắc nhất thời hoảng hốt, vội vàng giải thích, “Lão Giang, sao ông làm sao đích thân tới đây, đây đều là hiểu lầm, tôi không phải cố ý, thật ra thì từ đầu tới cuối cũng chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, thực sự không cần phải làm chấn động mọi người chung quanh như vậy a…”
Giang Hải Triều đem con gái mình che chở vào trong ***, giờ phút này đã là giận đến cực hạn, “A, chuyện nhỏ? Nữ nhi của tôi bị con của bà khi dễ đến mức muốn tự sát, cái này gọi là chuyện nhỏ sao! Đêm hôm đó ta cùng mẹ của Yên Nhiên nhận được điện thoại, hồn phi phách tán mà tới trường học, nếu không phải là có người cứu Yên Nhiên, cái chúng ta thấy chính là thi thể của Yên Nhiên, cái này còn gọi là chuyện nhỏ vậy thì chuyện gì là chuyện lớn? Nguyên lai đối với các ngươi mà nói, sinh mệnh Yên Nhiên nhà ta chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ! Tiền Như Lan, Tống Quan Kiệt, có phải các người thật sự xem Giang gia chúng ta dễ bị khi dễ hay không!”
“Lão Giang, tôi không phải có ý này, ông nói Yên Nhiên tự sát… Chuyện này… Tôi đây hoàn toàn không biết a… ” Tống mẹ sửng sốt nói.
Tống Khiếu Uy nghe đến đó cũng hoàn toàn đổi sắc mặt, mặt đầy âm vụ nhìn qua con trai cùng thê tử của mình, một cái hai cái tất cả đều là làm hư việc nhiều hơn là thành công!
Hôm nay hắn thật vất vả mới thấy được Giang Hải Triều, vốn là đi hỏi tội, kết quả lại biết được căn bản chính là con trai nhà mình phản bội Yên Nhiên trước, làm cho hắn ở trước mặt của Giang Hải Triều mất hết mặt mũi.
Hắn hao hết miệng lưỡi, thật vất vả mới thuyết phục được Giang Hải Triều nhìn lại giao tình cùng mặt mũi của hai nhà đừng làm tận tuyệt như vậy, theo chân bọn họ hợp tác cái tờ đơn đó, ai mà biết được, Giang Hải Triều lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nói là vợ hắn chạy đến trường học gây chuyện!
Tống Khiếu Uy hung ác trợn mắt nhìn vợ con mình một cái, cũng chỉ có thể kiên trì mà mở miệng nói “Lão Giang a! Thật sự là xin lỗi, những chuyện này tôi cùng Như Lan thật sự là không biết tí nào, nếu như chúng tôi biết, khẳng định không tha cho tiểu tử thúi này làm bậy như vậy đâu a!”
Giang Hải Triều liên tục cười lạnh, “Không biết chuyện! Các ngươi dĩ nhiên là không biết chuyện gì rồi! Ngay cả ta gần đây không lâu mới vừa biết, nữ nhi của ta ngày thường giống như người giúp việc cho con của ngươi rót nước giặt quần áo đưa cơm sáng, rồi mới biết con của ngươi ngay trước mặt Yên Nhiên vượt quá giới hạn cho con của ta khó chịu, con của ngươi lại còn giúp nữ nhân khác nhục nhã con ta, thêm vào đó mới biết được Yên Nhiên chịu rất nhiều ủy khuất như vậy! Ta nói cho các ngươi biết, Tống Khiếu Uy, Tiền Như Lan, chuyện này không xong đâu! Các ngươi chờ công ty mình bị phá sản đi!”
Giang Hải Triều nói xong không để ý tới người nhà họ Tống giải bày, che chở con gái mình cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Mọi người vây xem từ trong miệng Giang Hải Triều biết đầu đuôi câu chuyện xong, nhất thời tất cả đều hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía ba người nhà Tống Tử Hàng mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cái này cũng quá vong ân phụ nghĩa đi, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, đúng là người một nhà mà?

Cửa trường học.
Giang Yên Nhiên trấn an thật lâu, cuối cùng cũng hóa giải được cơn tức giận của cha mình, sau đó đưa ba mình trở về.
“Oản Oản, là cậu gọi điện thoại cho ba tớ sao? ” Giang Yên Nhiên hỏi.
Diệp Oản Oản gật đầu, “Phòng ngừa vạn nhất, mình có thể tìm được một chỗ dựa tương đối an toàn.”
“Cảm ơn. ” Giang Yên Nhiên cảm kích nói.
Oản Oản luôn là đem hết thảy mọi chuyện đều suy nghĩ đến mức chu toàn.
“Cậu đừng luôn nói cám ơn, tớ làm cũng là vì chính tớ nữa. ” Diệp Oản Oản không thèm để ý nói.
Giang Yên Nhiên mở miệng nói, “Lần này coi như Trầm Mộng Kỳ gian xảo có thiệt như vậy, sợ rằng cũng sẽ không có người nào tin cô ta nữa.”
Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi có chút nhức đầu nhéo mi tâm một cái, “Chung quy sẽ có như thế một hai người ngu ngốc tin cô ta đi.”
“Híc, cậu là nói… Diệp học trường sao? ” Giang Yên Nhiên lo âu hỏi.
Diệp Oản Oản từ chối cho ý kiến.
Dù người có chỉ số thông minh cao đến đâu khi yêu đương đều là số âm, điểm này chính cô cũng đã thấu hiểu rất rõ ràng a.
Kiếp trước anh trai cô dù là tận mắt nhìn thấy Trầm Mộng Kỳ cùng đàn ông khác mập mờ nhưng đều quyết chí thề không thay đổi, còn cảm thấy là chính bản thân mình vô dụng mới không bảo vệ tốt nữ nhân mình yêu quý.
Cô đã có thể tưởng tượng đến việc tẩy não cho anh mình có bao nhiêu khó khăn.
“Dù sao cậu và Diệp học trường cũng là anh em ruột, cậu tốt nhất nói với hắn, hắn nhất định sẽ đứng cùng phía với cậu nha. ” Giang Yên Nhiên an ủi nói.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, ngay sau đó liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, “Không việc gì, tớ nếu đã có thể vạch trần Trầm Mộng Kỳ một lần, liền có thể vạch trần cô ta lần thứ hai, đừng lo lắng cho tớ, ngược lại nên lo là cậu đó, trở về ngủ một giấc thật ngon hoặc là đi tìm một chỗ để buông lỏng tâm tình mình một chút đi.”
” Ừ, cậu lát nữa có chuyện gì sao? ” Giang Yên Nhiên thấy vậy hỏi.
“Hôm nay là thứ bảy, tớ muốn đi đến nhà bà nội bạn trai tớ ăn cơm, cậu nếu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tớ là được.”
” Được.”
Cùng Giang Yên Nhiên tách ra, Diệp Oản Oản trở về nhà trọ thay bộ quần áo khác cùng tẩy trang, sau đó từ cửa sau đi ra ngoài.
Chiếc xe màu đen quen thuộc đã đậu ở chỗ cũ đợi cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc