Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 83

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Lời nói của Diệp Oản Oản nhìn như đang bảo vệ Trầm Mộng Kỳ nhưng thật ra lại lần nữa đem Mộng Kỳ đẩy tới nơi đứng mũi chịu sào.
“Cái đồ xấu xí này xem như chỉ có vậy thì coi như xong đi, chỉ sợ không phải não cũng có vấn đề chứ? Mẹ ruột của người ta đều chính miệngđây nói ra có hôn ước rồi, cô ta còn cảm thấy là hiểu lầm! Đây không phải là tiểu tam thì là cái gì chứ?”
“Tống Tử Hàng đã làm thay đổi cái nhìn của về đâu là giới hạn cuối cùng a, một bên dựa vào ủng hộ của gia tộc vị hôn thê mình, một bên ngay trước mặt vị hôn thê đi tìm tiểu tam, trong nhà cũng sắp phá sản còn ở bên ngoài ****, ở trước mặt người làm việc có khả năng là giả bộ làm đại thiếu gia nha!”
Trầm Mộng Kỳ dùng sức tránh thoát một chút, dĩ nhiên không tránh thoát khỏi tay của Diệp Oản Oản, nhất thời bị mọi người vây xem chận lại. Vào lúc này cả người cô ta đều như là mộng, làm sao cũng không ngờ tới sự tình lại sẽ biến thành bộ dáng này.
Cô ta dã tâm rất cao, mục tiêu cùng dã tâm lớn nhất là Tư Dạ Hàn, nhưng mà cô ta cũng rất rõ ràng, người nam nhân kia có bao nhiêu xa xôi, có thể tính là quá mơ hồ, cô ta sẽ không ngốc đến mức tử thủ một cái mục tiêu chỉ có thể nhìn mà ăn cũng không ăn được nha.
Tốt nghiệp sắp tới, cô ta đã chuẩn bị tiến vào giới giải trí cho nên yêu cầu có một cái núi dựa đủ để dựa dẫm a. Cô ta quá rõ ràng ưu thế của mình, không giống với những thứ tiểu thư kia cô ta đã vào xã hội từ lâu nên đã thành lão hồ ly, còn ở trường học những tiểu nam sinh là đối tượng dễ dụ dỗ nhất.
Bên người cô ta trong những những nam sinh kia người cô ta trọng điểm lưu ý chỉ có đại thiếu gia Trịnh gia là có điều kiện tốt nhất, nhưng những thứ con nhà giàu phổ biến này mặc dù thân phận đều là tôn quý, nhưng ở nhà không có thể lớn tiếng lên phát biểu, chờ khi bọn hắn thừa kế gia sản, làm chủ, còn không biết phải chờ đến năm nào.
Cô ta đã dò xét qua mấy lần, biết vật mình muốn trước mắt dựa theo vị trí hiện tại của hắn không thể chiếm được, cho nên cô ta đối đãi với những người khác cũng như nhau, tạm thời treo khẩu vị của hắn, coi hắn là vỏ xe phòng hờ.
Mà Tống Tử Hàng thì có chút bất đồng, hắn tốt nghiệp xong một cái liền có thể đi vào công ty, lại còn có có được tờ đơn của chính phủ, trong nháy mắt lợi nhuận cùng vốn lưu động vào trogn công ty rất lớn.
Nguyên bản hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, hôm nay trong lúc hẹn hò, Tống Tử Hàng đã cùng với cô ta hứa hẹn các loại chờ tốt nghiệp xong liền thuyết phục cha hắn đầu tư một bộ kịch bản hơn một tỷ, chỉ định cô ta làm nữ chính, nhân vật nam chính cùng vai phụ trọng yếu cũng là người nghệ sĩ được chỉ định của công ty bọn họ.
Nếu cô ta có thể kéo đến một nhà đại đầu tư như vậy, liền lập tức có thể ở giới giải trí đứng vững vàng, còn có thể để cho công ty lên một nấc thang mới.
Sau khi hẹn hò kết thúc, Tống Tử Hàng nói phải bồi cô ta tới diễn tập, cô ta vui vẻ đồng ý, suy nghĩ tại trước mặt Giang Yên Nhiên khoe khoang một chút chiến lợi phẩm của mình.
Ai biết, vừa vào cửa, cô ta thấy mẹ của Tống Tử Hàng đang ở trong hội trường khóc lóc om sòm, còn chính miệng đem chuyện Tống Tử Hàng cùng Giang Yên Nhiên có hôn ước nói ra.
Không chỉ như thế, mới vừa rồi lời nói của Tống mẹ là có ý gì?
Cái đơn đặt hàng lớn của chính phủ Tống gia căn bản là không có bắt được thì chỉ là một chuyện, bây giờ còn bị Giang gia ép đến đuổi tận giết tuyệt đối mặt với nguy cơ phá sản!?
Rõ ràng một giây trước Tống Tử Hàng còn hăm hở nói phải đem cô ta thành ngôi sao nóng bỏng nhất, còn nói cái gì mà Giang gia không có Tống gia bọn họ thì không được, tuyệt đối không dám đắc tội bọn họ chứ!
Hắn từ đầu tới cuối đều đang lừa gạt cô ta!
Cô ta đi ra ngoài lựa chọn nam nhân, ngàn chọn vạn chọn lại chọn được người rất nhanh sẽ mất tất cả nghèo rớt mồng tơi!
Sớm biết như vậy cô ta nên tốn thêm chút tâm tư đi bỏ thêm công sức ở chỗ của Trịnh Bân!
Nghe những thứ lời khó nghe kia ở chung quanh, đối mặt với ánh mắt không cách nào tin được của Trầm Mộng Kỳ, sắc mặt của Tống Tử Hàng một trận tái mét, tức đến cơ hồ muốn nổi điên, nhanh chóng vọt tới trước mặt mẹ mình “Mẹ! Mẹ điên rồi sao! Mẹ chạy tới trường học làm gì?”
“Con còn hỏi tại sao mẹ tới đây ư! Mẹ hỏi con điều bọn họ nói đều là thật sao? Con thực sự sau lưng Yên Nhiên đi tìm nữ nhân khác? Chính là cô ta sao? ” Ánh mắt của Tống mẹ giống như mủi tên nhọn hướng Trầm Mộng Kỳ bắn tới.
Bởi vì Diệp Oản Oản dây dưa nên cô ta không có thể kịp thời rời đi, Trầm Mộng Kỳ chỉ có thể theo bản năng đứng sau lưng Tống Tử Hàng rụt vào một chút.
Tống Tử Hàng sậm mặt lại, “Mẹ! Có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói! Quan hệ của con cùng Mộng Kỳ không phải là như mẹ nghĩ đâu!”
Trong lúc lôi lôi kéo kéo điện thoại di động của Tống Tử Hàng rơi xuống đất, Diệp Oản Oản tinh mắt thừa dịp đang náo loạn nhặt lên, nhìn một cái sau đó chỉ vào mặt của Tống Tử Hàng bắt đầu tức miệng mắng to “Anh là cái đồ cặn bã nam! Hình đều bày ở chỗ này, anh còn dám nói cùng Mộng Kỳ nhà chúng ta không liên quan, dám không chịu trách nhiệm! Bây giờ mẹ của anh đến rồi, anh liền dám làm không dám nhận sao?”
“Ta phỏng chừng Mộng Kỳ cũng là bị Tống cặn bã nam lừa a!”
“Ai, Trầm Mộng Kỳ cũng là quá đơn thuần, cặn bã nam hại người không chừa một ai nha!”
Diệp Oản Oản ẩn nấp trong đám người, khóe môi dâng lên một tia giễu cợt.
Đều đã đến loại thời điểm này, lại còn vọng tưởng mình quăng đi tất cả sẽ không sao ư…
Thật là mong đợi biểu tình của Tống Tử Hàng khi biết rõ trên đầu mình là một mảnh đại thảo nguyên, từ đầu tới cuối đều bị trở thành vỏ xe phòng hờ cùng công tử Bạc Liêu.
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà đi tới chỗ yên tĩnh, gọi một cú điện thoại.
“Alô, Trịnh học đệ! Là chị a? Chị là bằng hữu tốt nhất của Mộng Kỳ Diệp Oản Oản a! Cô ấy bây giờ gặp chút phiền toái, đang bị Tống Tử Hàng khi dễ, ngươi tới đây nhanh một chút đi! Chúng ta ở hội trường trường học, đúng, hết sức khẩn cấp, chuyện này chỉ có ngươi mới có thể giúp Mộng Kỳ…”
Tống mẹ đoạt lấy điện thoại di động trong tay của Diệp Oản Oản, nhìn thấy màn hình bảo vệ của điện thoại di động con trai mình rõ ràng là tấm ảnh thân mật của cô bé này cùng con mình.
Sự thật được phơi bày sắp xếp ở trước mắt, Tống mẹ chỉ cảm thấy trời long đất lỡ, vừa nghĩ tới chính mình mới vừa rồi dưới sự xúc động đánh Giang Yên Nhiên một cái tát, sợ là càng không cách nào vãn hồi, nhất thời hối hận đến tím cả ruột.
Tức giận cùng kinh hoảng đan xen với nhau, Tống mẹ đem tất cả hận ý tất cả đều phát tiết đến trên người nữ nhân kia, vọt tới trước mặt của Trầm Mộng Kỳ, kéo tóc của cô ta, “Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ này! Chính là ngươi đi câu dẫn con trai ta có phải hay không! Ta đánh ૮ɦếƭ ngươi cái tiện nha đầu không biết xấu hổ! Còn nhỏ tuổi không lo học hành cho giỏi lại chạy đi câu dẫn vị hôn phu của người ta! Ba mẹ ngươi dạy ngươi thế nào hả?”
Trầm Mộng Kỳ không nghĩ tới việc Diệp Oản Oản chỉ thuận miệng nói một câu lại đem tiêu điểm dẫn tới trên người mình, da đầu cũng sắp bị Tống mẹ ra sức kéo xuống, tại chỗ đau đến hét rầm lên, “A —— Cháu không có… Cháu không có… cháu không biết… cháu cái gì cũng không biết…”
“Ngươi không biết! Ngươi lại còn muốn giả bộ sao! Ngươi không phải là xem Tử Hàng nhà chúng ta điều kiện tốt nghĩ muốn trèo cành cao, loại người như ngươi ta thấy cũng nhiều rồi!”
Tống Tử Hàng thấy người trong lòng bị mẹ như vậy tức giận mắng xé đánh, nhất thời nóng nảy, “Mẹ! Mẹ làm gì vậy a! Mau buông Mộng Kỳ ra đi! Con nói hết rồi chuyện này không có quan hệ gì với Mộng Kỳ, cho dù có lỗi cũng là lỗi của mình con thôi! Con thích Mộng Kỳ thì thế nào, Mộng Kỳ đơn thuần lại hiền lành, so với Giang Yên Nhiên tốt hơn gấp trăm ngàn lần!”
“Con câm miệng cho mẹ! Còn không mau lăn tới đây cho mẹ lại thản nhiên nói những lời này! Mẹ thấy con như là bị dầu mỡ heo làm tâm trí mê muội! Cái nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này rốt cuộc cho con của ta uống loại thuốc mê hồn gì rồi chứ! Cô nhanh chóng đi đem người lớn nhà cô kêu đến đây! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, gia đình người nào có thể nuôi ra được một người con gái không biết xấu hổ như vậy!”
Tống Tử Hàng nhìn bộ dáng Trầm Mộng Kỳ đang khóc thầm, chỉ cảm thấy tim cũng bị P0'p nát, “Con không xin lỗi, dựa vào cái gì để cho con xin lỗi! Coi như com không làm như vậy, Giang gia bọn họ sợ là cũng đã sớm có ý định này, mẹ cho rằng là Giang Yên Nhiên là trung thành hơn, còn không phải là sau đó liền đi tìm Sở gia thiếu gia rồi sao!”
Trầm Mộng Kỳ khóc lóc không thành tiếng, “A di, có lỗi với.., thực sự có lỗi với.., cháu thực sự không biết Tử Hàng đã có hôn ước, cháu quả thật rất thích Tử Hàng, Tử Hàng ưu tú như vậy, cháu nghĩ không có cô bé nào sẽ không động tâm, ngay từ đầu cháu là bởi vì Yên Nhiên nên mới cố nén cảm tình của mình, sau đó là Tử Hàng cho cháu dũng khí… Nhưng nếu như cháu biết hắn và Yên Nhiên có hôn ước, cháu vô luận như thế nào cũng sẽ không chen vào giữa bọn họ…”
Trầm Mộng Kỳ khóc nước mắt như mưa, vài ba lời đem tất cả mọi chuyện đều quăng sạch sẽ, còn đem mình đưa vào vị trí người bị hại.
Cái bộ dáng ủy khuất đáng thương kia không chỉ để cho Tống Tử Hàng tim thương yêu không dứt, ngay cả Tống mẹ nghe được cô ta khen con của mình ưu tú, ra tay đều nhẹ đi không ít, mọi người vây xem thậm chí cũng dần dần dao động.
“Nhìn bộ dạng của Trầm Mộng Kỳ như vậy, như là quả thật không biết chuyện gì xảy ra cả a?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc