Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 803

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Bạch Minh chủ, thật không dám giấu giếm, tôi hoài nghi cái vị Nhiếp Vô Ưu ở Nhiếp gia đó là giả..." Nam nhân cau mày nói: "Thật ra thì, Nhiếp Vô Ưu chân chính đang ở tại Hoa quốc. Không chỉ là Bạch Minh chủ, trước còn có người thuê khác, cũng thuê chúng tôi đuổi giết Nhiếp Vô Ưu."
"Người thuê khác, là ai vậy? Kẻ thù của Nhiếp Vô Ưu thật nhiều!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ thờ ơ vô tình nói.
"Chuyện này... Bạch Minh chủ, quả thực xin lỗi, lính đánh thuê chúng tôi quả thực là không thể tiết lộ thông tin của người thuê mình. Cho nên, không thể trả lời. Nếu không, hôm nay tôi có thể bán đứng người thuê khác, ngày mai, tôi cũng có thể bán đứng Bạch Minh chủ ngài. Tôi tin, Bạch Minh chủ có thể lý giải được." Nam nhân nói.
Thật ra thì, không cần hắn ta nhiều lời, Diệp Oản Oản cũng có thể đoán ra được đại khái.
"Ừ, tôi hiểu rồi, vậy sau đó thì sao?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
"Cái vị Nhiếp Vô Ưu ở Hoa quốc đó, hình như là đã mất đi ký ức. Nhưng dù vậy, nhiệm vụ ở Hoa quốc, chúng tôi cũng chưa thành công. Nhiếp Vô Ưu bị người khác cứu đi."
"Làm sao anh biết người các anh truy sát chính là Nhiếp Vô Ưu?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
Nếu như, thật sự là đám người Nhiếp Linh Lung sai phái, chẳng lẽ, Nhiếp Linh Lung sẽ ngốc đến mức nói cho lính đánh thuê rằng, đi Hoa quốc đuổi giết Nhiếp Vô Ưu? Cô ta không sợ chuyện này bị bại lộ sao?
Nếu như, chính Diệp Oản Oản là Nhiếp Linh Lung, cũng sẽ không nói ra thân phận của mục tiêu.
"Vâng, người thuê cũng không hề nói là đi giết Nhiếp Vô Ưu. Nhưng mà…người thuê để cho tùy tùng của mình đi cùng với chúng tôi. Khi đó, người tùy tùng kia sau khi nhìn thấy mục tiêu, bật thốt lên nói một câu “Nhiếp Vô Ưu...” Tôi và hắn ta đứng tương đối gần nhau, cho nên chỉ có tôi nghe thấy." Nam nhân thấp giọng nói.
Diệp Oản Oản gật đầu một cái. Dáng vẻ của người này, không giống đang nói dối.
"Kết quả như thế nào?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
"Kết quả... Chính là Nhiếp Vô Ưu được người khác cứu đi..." Nam nhân thành thật trả lời.
"Ồ, tại Hoa quốc, còn có người nào, mà ngay cả các anh đều không thể làm gì, quá hư cấu rồi!" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng.
"Một lời khó nói hết, gã đàn ông kia có một mái tóc dài màu trắng bạc, thân thủ khủng pố. Hơn nữa, hắn ta còn có S***g..."
Hắn ta vừa dứt tiếng, thần sắc Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi.
Một gã đàn ông... Tóc màu trắng bạc, sử dụng S***g ống?
Đây chẳng phải là...
Trong phút chốc, trong đầu của Diệp Oản Oản, hiện ra tình cảnh của buổi tối nào đó…
Thời điểm mình ở Hoa quốc, chính mình đang lái xe, ***ng vào một người đàn ông có mái tóc dài màu trắng bạc…
Đầu xe lõm xuống, người đàn ông kia lại không bị một chút tổn hao nào.
Sau đó, chính mình gặp phải nhóm người bí ẩn kia truy sát, cũng nhờ có anh ta móc S***g ra, đánh lui nhóm sát thủ thần bí kia...
Nhưng mà, người đàn ông trước mắt từng tham dự buổi truy sát đêm đó lại nói, mục tiêu bọn họ đánh giết, chính là Nhiếp Vô Ưu?
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản như có một cơn sóng thần trào dâng.
Dựa nào những phân tích từ trong lời nói của người đàn ông này, nàng chính là Nhiếp Vô Ưu!!
Diệp Oản Oản vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông, nàng và Nhiếp Vô Ưu rốt cục có quan hệ gì?
Chỉ bất quá, nếu như mình thật sự là Nhiếp Vô Ưu mà nói, vậy hết thảy liền có thể giải thích được rồi.
Nếu như nàng là Nhiếp Vô Ưu, thời điểm tại Hoa quốc, nhóm sát thủ thần bí đuổi giết nàng, cũng là hợp tình hợp lí.
Nhóm sát thủ kia và Nhiếp Linh Lung có liên quan với nhau. Sau khi Nhiếp Linh Lung biết được thân phận và tung tích của mình xong, lại sai lính đánh thuê đi Hoa quốc.
Nhưng Diệp Oản Oản vẫn còn có chút không cách nào hiểu được, Nhiếp Linh Lung tại sao lại biết được thân phận của mình, hơn nữa còn biết tung tích của mình?
"Được rồi, tôi hiểu rồi... Chờ tôi trước tiên điều tra rõ lại nói." Diệp Oản Oản tận lực ổn định lại dòng suy nghĩ của mình, nhìn về phía nam nhân, lãnh đạm mở miệng nói.
"Vậy trước tiên chờ Bạch Minh chủ điều tra xong. Bạch Minh chủ nếu như có nhu cầu, tùy thời có thể liên lạc với tôi." Nam nhân đứng dậy, hướng về Diệp Oản Oản cười nói.
Không cần biết đơn hàng này có chốt được hay không, đối với hắn ta mà nói, có thể kết giao được với Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong, ý nghĩa so với một đơn hàng này quan trọng hơn nhiều lắm.
"Ừ, chuyện tôi và anh nói hôm nay, hy vọng sẽ không có người thứ ba biết được." Diệp Oản Oản đầy ý cảnh cáo.
Nghe tiếng, nam nhân gật đầu liên tục: "Bạch Minh chủ yên tâm, loại chuyện này, đương nhiên tôi biết phải làm thế nào. Dù có ૮ɦếƭ, cũng không có khả năng tiết lộ một chút nào ra bên ngoài."
...
Chờ sau khi hắn ta rời đi, Lý Tân mới chạy vào, mặt đầy hiếu kỳ, không biết Diệp Oản Oản rốt cục đã ban bố nhiệm vụ gì?
Chỉ bất quá, trong quán cà phê, Diệp Oản Oản cũng đã rời đi, không thấy tăm hơi.
...
Một góc của học viện Xích Diễm, Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày. Tin tức này, bây giờ tới quá mức đột ngột, nàng vẫn chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào.
Nếu như, mình là Nhiếp Vô Ưu... Vậy thì Nhiếp gia chủ mẫu, không phải là mẹ ruột của mình sao? Nhiếp Vô Danh... chính là đại ca ruột của mình?
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi.
Nói như vậy, Đường Đường...
Là con trai ruột của nàng?
Nếu quả thật như tưởng tượng, nàng chính là Nhiếp Vô Ưu, vậy... cha của Đường Đường là ai?
Trong lúc nhất thời, dòng suy nghĩ của Diệp Oản Oản có chút hỗn loạn.
Sau khi tận lực bình ổn lại tâm trạng, Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nếu như nói thân phận chân chính của nàng là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong, Diệp Oản Oản vẫn có thể tiếp nhận được. Nhưng nói nàng là Nhiếp Vô Ưu, đích xác có chút không thể tưởng tượng nổi!
Dựa theo từng đầu mối mà suy tính, thời gian Diệp Oản Oản mất tích, và thời gian Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong mất tích, giống nhau!
Vậy có khả năng này hay không, Nhiếp Vô Ưu còn có một thân phận khác, chính là Bạch Phong?
Mặc dù theo logic thì cũng không mấy hợp lý, nhưng giai đoạn hiện tại, Diệp Oản Oản cũng không nghĩ ra được giả thiết khác.
Thời điểm trong lúc Diệp Oản Oản không có chút đầu mối nào, ánh mắt lại bỗng nhiên lóe sáng lên.
Đại trưởng lão trước đó có lấy về một số thiết bị giám định người thân, vậy không bằng, chính mình và Đường Đường giám định ADN một lần. Nếu như kết quả ADN khớp…
Trong lòng Diệp Oản Oản cho là, loại sự tình này có khả năng phát sinh rất ít ỏi. Nhưng trăm nghĩ ngàn sầu, không bằng thử một lần. Nếu như không khớp với nhau mà nói, ít nhất có thể loại bỏ giả thiết trên. Chính mình và Nhiếp Vô Ưu không có chút mảy may quan hệ.
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản gọi đến điện thoại của Thất Tinh.
"Phong tỷ." Âm thanh Thất Tinh truyền ra.
"Thiết bị trước đó Đại trưởng lão lấy về vẫn còn chứ?" Diệp Oản Oản đi thẳng vào vấn đề.
"Phong tỷ nói đến… thiết bị giám định à?" Thất Tinh hỏi.
"Không sai, chính là thiết bị giám định."
"Trước mắt vẫn còn ở đó."
"Được, cậu nói với Đại trưởng lão, chuẩn bị thiết bị giám định. Còn nữa, mẫu thử hôm trước tôi đưa cho ông ta, có còn dư hay không? Sau đó, hai ngày tới nhanh chóng đến học viện Xích Diễm đón tôi trở về!" Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, nói.
"Vâng, đệ hiểu rồi."
Thất Tinh mặc dù là có hơi nghi hoặc một chút, không cách nào hiểu được Diệp Oản Oản muốn làm cái gì. Nhưng Diệp Oản Oản đã mở miệng, Thất Tinh cũng sẽ không tiếp tục hỏi nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Oản Oản đứng dậy, đi về lớp của lính đánh thuê cấp D.
...
"Ngươi rốt cuộc trở về rồi!"
Diệp Oản Oản mới vừa vào phòng học, Chu Đào không vui mở miệng.
"Có chuyện gì?" Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Chu Đào một cái, lạnh nhạt nói.
"Có chuyện gì?" Chu Phù cười lạnh một tiếng: "Diệp Oản Oản, trước đó Trương Tác Niên sư huynh bảo ngươi quét dọn phòng ngủ, ngươi đã quét dọn chưa?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại chỗ ngồi, quả thực không thèm để ý đến hai người này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc