Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 792

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Gã Tam trưởng lão Lý Tư kia là người tàn nhẫn đến bực nào, ngay cả con trai của mình đều có thể hạ sát thủ, nhưng bây giờ lại cúi đầu xưng thần với mình. Từ ngoài mặt mà xem, không có nửa điểm dị tâm. Căn cứ theo quan sát của nàng, Lý Tư hẳn là đã hoàn toàn thừa nhận chính mình.
Bao gồm cả đám người Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, cũng đồng dạng đối với nàng một mực cung kính, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nói đùa kiểu nửa vời với mình nữa…
Hết thảy các thứ này, cũng khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy khó tin.
Nàng đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ, trước khi bị mất trí nhớ, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca?
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản gọi đến điện thoại của Bắc Đẩu.
"Phong tỷ, trễ như vậy còn gọi điện thoại, có gì cần dặn dò?" Bắc Đẩu bắt máy.
"Cậu ở đâu?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Đệ ở tại bệnh viện chăm mẹ đệ đấy!" Bắc Đẩu nói.
"Ở bệnh viện cùng với mẹ của cậu?" Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
"Đúng vậy, đệ trước đó không phải là đã nói rồi sao? Mẹ của đệ bị xe ᴆụng, phải nhập viện..." Bắc Đẩu nói.
Diệp Oản Oản không khỏi nâng tay che trán. Người mẹ này của Bắc Đẩu, hóa ra là thực sự bị xe ᴆụng. Nàng trước đó vẫn cho là cái gã Bắc Đẩu này chém gió, ngờ đâu mỗi một câu đều nói thật. Bây giờ xem ra, quả thật chính là mình đã hiểu lầm cậu ta…
Chỉ bất quá, chuyện này lại cũng không thể trách nàng, mỗi một câu Bắc Đẩu nói, cũng không giống như là nói thật…
"Bắc Đẩu, tôi trước mắt muốn viết một quyển tự truyện, có một vài chi tiết cũng không nhớ rõ lắm... Tôi hỏi cậu, cậu còn nhớ bao nhiêu năm trước tôi rời khỏi Độc Lập Châu không?" Diệp Oản Oản cười nói.
"Bốn năm trước." Bắc Đẩu đúng sự thật nói: "Phong tỷ, tỷ viết tự truyện gì vậy? Tỷ nhớ viết cả đệ vào nữa nha!"
"Bốn năm..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, không cho Bắc Đẩu có cơ hội tiếp tục lải nhải, lập tức cúp điện thoại.
Diệp Oản Oản còn nhớ, 4 năm trước cũng là thời gian mà Nhi*p gia Nhị tiểu thư, Nhi*p Vô Ưu mất tích...
Nói cách khác, Nhi*p Vô Ưu và Tóc Húi Cua ca, là mất tích cùng một lúc?
"Chẳng lẽ... Nhi*p Vô Ưu chính là Tóc Húi Cua ca?" Thần sắc Diệp Oản Oản biến đổi.
Nếu như mình là Tóc Húi Cua ca mà nói... Vậy thì mình...
Chỉ bất quá, cái ý niệm này mới vừa hiện lên, đã trong nháy mắt bị Ϧóþ vỡ.
Căn bản là không thực tế! Nhi*p Vô Ưu nếu như quả thật là Tóc Húi Cua ca, Nhi*p gia chủ mẫu và Nhi*p Vô Danh, thậm chí toàn bộ nhà họ Nhi*p từ trên xuống dưới, cũng không biết?
Lại nói, Tóc Húi Cua ca trước đó mấy năm còn mâu thuẫn với Nhi*p gia…
Sự tình trùng hợp, thật sự là quá nhiều, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy đầu óc của mình đều đã bắt đầu không đủ dùng.
Mà chính mình đến cùng có phải là Tóc Húi Cua ca hay không, nàng cũng không cách nào có thể đưa ra được một phán đoán hoàn toàn chuẩn xác.
"Hy vọng viện trưởng học viện Xích Diễm, có thể giúp mình khôi phục lại ký ức..." Diệp Oản Oản khẽ than thở một tiếng, lẩm bẩm trong miệng.
Hiện nay, hết thảy đều là tốn công vô ích. Chỉ có chính mình khôi phục lại ký ức, tất cả mọi chuyện, có lẽ mới có thể có chân tướng rõ ràng.
Mà tất cả hy vọng khôi phục lại trí nhớ, chỉ có học viện Xích Diễm...!!
Trừ cái đó ra, Diệp Oản Oản đã âm thầm quyết định, chính mình gần đây, hẳn là nên trước tiên trở về Hoa quốc một lần.
Chuyện của Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm, không thể kéo dài quá lâu. Hơn nữa, nàng bây giờ, đã hoàn toàn nắm Không Sợ Minh trong tay.
Nếu như, mình có thể mang theo thế lực Không Sợ Minh trở lại Hoa quốc, chuyện Tư gia làm phản, cũng có thể tùy tiện hóa giải.
Về phần đám người Diệp Y Y, để cho bọn chúng lau sạch cái cổ đi đã, chờ đợi mình về làm thịt.
Diệp Oản Oản quyết định, chờ sau khi đến học viện Xích Diễm báo danh, trở thành học sinh mới của học viện Xích Diễm, liền có thể quay trở lại Hoa quốc.
Một đêm yên lặng
Lúc sáng sớm hôm sau
Diệp Oản Oản mắt lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng điện thoại vang, chợt theo bản năng nhận điện thoại.
"Chào buổi sáng."
Một tiếng chào đầy ôn nhu từ trong điện thoại truyền ra.
"Kỷ Tu Nhiễm..."
Diệp Oản Oản nhất thời thẳng đứng sống lưng lên, hoàn toàn không còn buồn ngủ.
"Tiểu Phong, em nên đến học viện Xích Diễm báo danh." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng nói.
"Đi học viện Xích Diễm báo danh?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Nguyên bản, nàng còn tưởng rằng, hẳn là phải cần một khoảng thời gian. Chưa từng nghĩ, đúng là nhanh như vậy.
"Ừm." Tiếng cười khẽ của Kỷ Tu Nhiễm từ trong điện thoại truyền ra: "Đi sớm một chút, để tránh gây thêm rắc rối."
"Gây thêm rắc rối..."
Diệp Oản Oản hơi có chút cạn lời, mình giống như một người thích đi gây rắc rối lắm hay sao?
"Được rồi, tôi biết rồi... Vậy, còn có chuyện gì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Đừng quên đem theo thư tiến cử tôi đưa cho em. Hơn nữa, kêu nhiều nhiều cao thủ Không Sợ Minh đi cùng em một chút. Địa bàn của tam đại học viện, chung quanh cũng không mấy yên ổn, nếu như em không chê phiền toái, tôi có thể để cho Khô Cốt đi cùng em." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản theo bản năng lắc đầu một cái, vội vàng nói: "Không cần làm phiền đâu... Tôi trở về Không Sợ Minh, tìm mấy người là được."
"Ừ, có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."
Kỷ Tu Nhiễm nói xong, cúp điện thoại.
Diệp Oản Oản lại tiếp tục nghiêng đầu ngủ thêm chốc lát, sau khi thức dậy rửa mặt, mới đi thỉnh an nghĩa mẫu.
Về chuyện mình muốn đi học viện Xích Diễm báo danh, Diệp Oản Oản cũng không nhắc tới với Nhi*p gia chủ mẫu.
Tam đại học viện của Độc Lập Châu, đích xác là có chút đặc thù, thuộc về phe trung lập, trên danh nghĩa thì không hề đắc tội với ai, nhưng cũng có thể nói là ai cũng đều bị bọn họ đắc tội.
Tam đại học viện tiếp nhận nhiệm vụ của bất kỳ quốc gia nào, bao gồm cả ám sát gia chủ của tứ đại gia tộc. Thậm chí ngay cả Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, cũng có tên trên bảng nhiệm vụ của tam đại học viện lính đánh thuê. Mà trừ ám sát ra, còn có rất nhiều nhiệm vụ lính đánh thuê vô cùng ly kỳ cổ quái.
Thậm chí, Diệp Oản Oản từng nghe cao tầng Không Sợ Minh nói tới, tại học viện lính đánh thuê, có người muốn lấy một sợi tóc của Tu La Chủ. Tuyên bố nhiệm vụ đã mấy năm, cho tới bây giờ vẫn không một ai có thể hoàn thành. Mà nhiệm vụ này, thậm chí được thăng cấp lên đến tận trên cấp S+.
Các thế lực lớn của Độc Lập Châu, đối với học viện lính đánh thuê, cũng không mấy chào đón, nhưng cũng không một bên nào muốn đắc tội với tam đại học viện.
Nếu như, Diệp Oản Oản báo cho Nhi*p gia chủ mẫu, chính mình đi đến học viện Xích Diễm, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải sự phản đối của bà. Nếu đã như vậy, thà rằng không nói.
Sau khi rời khỏi Nhi*p gia, Diệp Oản Oản lái xe trở lại Không Sợ Minh.
Sau khi đến Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản lúc này mới phát hiện, Bắc Đẩu hôm nay gửi tin nhắn cho mình xin nghỉ, ở lại bệnh viện chăm sóc cho mẹ.
Diệp Oản Oản cũng không để ý, lấy đồ trang điểm ra, soi gương trong phòng làm việc “tút” lại nhan sắc một trận.
Ước chừng một giờ sau, Diệp Oản Oản nhìn chính mình trong gương, lúc này mới hết sức hài lòng gật đầu một cái, có thể nói là hoàn mỹ...
Trang điểm khuôn mặt kiểu này, bảo đảm ngay cả cha mẹ ruột của nàng cũng không nhận ra được nàng là ai.
"Phong tỷ..."
Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Thất Tinh mặt không cảm xúc, ôm lấy một chồng tài liệu trong tay đi vào.
Diệp Oản Oản mới vừa quay người lại, Thất Tinh bỗng nhất thời sửng sốt một chút.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại không nói gì.
"Người nào?"
Lúc này, Thất Tinh bước tới một bước, thân hình thoắt biến đầy linh hoạt, trong nháy mắt đã đi tới bên người Diệp Oản Oản, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.
Bên trong phòng làm việc của Không Sợ Minh Chủ, lại có thể xuất hiện một nữ nhân vô cùng xấu xí thế này?
Thấy thần sắc này của Thất Tinh, Diệp Oản Oản cũng hết sức hài lòng. Xem ra mình cải trang kiểu này, đích thực là rất tốt! Ngay cả Thất Tinh cũng không nhận ra mình!
"Vội cái gì?" Diệp Oản Oản cau mày nói.
Nghe tiếng, bàn tay phải của Thất Tinh đang đưa lên tóm lấy Diệp Oản Oản, chợt là khựng lại ở giữa không trung.
Bộ dáng kia tuy là nhận không ra, nhưng âm thanh lại hết sức quen thuộc...
"Phong... Phong tỷ?"
Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản trang điểm khuôn mặt cực kỳ xấu xí, trong mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc khó tin.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc