Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 780

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản cắn răng, cười khanh khách mở miệng nói, "Ngài nói không sai, tôi đối với Kỷ Hoàng là quyết một lòng, coi như "vạn hoa tùng trung quá" *, trái tim của tôi từ đầu đến cuối cũng sẽ không thay đổi.
* Vạn hoa tùng trung quá: vô cùng đào hoa, vô số người tình (Vô Vô)
Bất quá, như thế này làm sao lại có thể là uổng công vô ích đây? Dù sao đại nhân ngài cũng là thủ lĩnh A Tu La, coi như là không thể giải Cổ, có thể ngủ được chung một lần, vậy cuộc đời này cũng không tiếc!"
Trong nháy mắt khi nàng dứt tiếng, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt nam nhân cơ hồ liền nổ tung. Anh nhìn chằm chằm cô gái của mình như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Trong lời nói của cô gái, toàn bộ đều đem Kỷ Tu Nhiễm xem như ánh trăng trong nước hồ, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn. Nhưng lại xem anh như “hoa thơm cỏ lạ”, tiện tay ngắt cho vui…
Trước đó nàng làm đủ loại chuyện với anh, cũng chỉ xem như là tiện tay ngắt hoa, vui chơi qua đường mà thôi…
Vậy năm đó thì sao?
Giả dạng làm tiểu đầu mục của Không Sợ Minh, lẻn vào A Tu La, dùng mọi cách để tiếp cận anh, tất cả đều là như thế sao?
Cho nên, sau khi ngủ chung liền đột nhiên tan biến không còn dấu tích...
Nghĩ tới đây, chàng trai cảm giác như trái tim mình bị người ta xé rách, cả người cũng giống như đang bị một ngọn lửa nào đó thiêu đốt thành tro tàn.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm ánh mắt của chàng trai càng ngày càng đáng sợ và ảm đạm đi, biết ngay là chính mình hôm nay đã “chơi ác” rồi. Nếu là lúc trước, nàng nào dám nói loại mấy lời liều mạng kiểu này, nhưng bây giờ là thời khắc đặc biệt!!
Nàng dùng hết biện pháp đều vô ích, chỉ có thể dùng thủ đoạn không bình thường thôi.
Ngoài cửa, thanh âm của gió đêm gào thét.
"Đùng đùng đùng ——!!"
Ngay vào lúc này, trong tiếng gió đêm, một loạt tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Đã trễ thế này? Người nào còn gõ cửa?
Bây giờ là thời khắc mấu chốt, mắt thấy nam nhân có khả năng liền sắp lộ ra sơ hở, Diệp Oản Oản tất nhiên không có khả năng bỏ dở nửa chừng, ngó lơ hoàn toàn tiếng gõ cửa kia.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên rất có quy luật, Diệp Oản Oản quyết định không thèm để ý tới, đang muốn châm thêm dầu vào lửa, tiếp tục đâm kích chàng trai sát cạnh mình. Lúc này, ngoài cửa lại vang lên một giọng đàn ông.
"Tiểu Phong? Có ở đây không?"
Mịa nó!!!
Kỷ Tu Nhiễm!
Trong nháy mắt khi nghe được âm thanh của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản nhảy dựng dậy y như cá chép Pu'ng người, không để ý ***ng vào ly trà, phát ra tiếng vỡ ly loảng xoảng.
Làm bậy rồi!
Kỷ Tu Nhiễm tại sao sẽ đột nhiên qua đây, lại còn đúng vào lúc này! Quả thật là bó tay rồi!
Đại khái là bởi vì nghe được tiếng ly trà vỡ vụn trong nhà, tiếng gõ cửa của Kỷ Tu Nhiễm càng gấp gáp hơn rồi, "Tiểu Phong, em không sao chứ?"
Diệp Oản Oản sống lưng thẳng tắp, cả người gấp đến độ xoay mòng mòng, "Tu La Chủ đại nhân, anh nhanh trốn một chút!"
Kỷ Tu Nhiễm hình như cho là nàng đã xảy ra chuyện gì, đã chuẩn bị xô cửa ra rồi, mắt thấy liền muốn lao vào, vào lúc này coi như là từ cửa sau đi ra cũng không kịp rồi.
Con ngươi Diệp Oản Oản quét phòng khách một vòng, thấy một chiếc tủ lớn ở góc tường, vì vậy vội vàng nhìn về phía nam nhân mở miệng nói.
"Tiểu Phong!?"
"A! Tôi không sao, không có việc gì! Anh trễ như vậy tại sao còn tới, có chuyện gì sao?" Diệp Oản Oản vội vàng hướng về ngoài cửa kêu một tiếng.
Đồng thời, Diệp Oản Oản vội vàng thúc giục chàng trai trên ghế sa lon: "Mau, mau nhanh!!"
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng lo lắng này của Diệp Oản Oản, sắc mặt của chàng trai đã lạnh đến như có tuyết bao phủ, không nhanh không chậm ngồi dậy, ung dung thong thả đóng lại nút áo, bất quá chỉ đóng lại hai nút liền bất động.
Trời ạ! Báo ứng này tới cũng quá nhanh rồi đi!
Diệp Oản Oản quả thật là khóc không ra nước mắt, “phịch” một tiếng trực tiếp ngồi bệch xuống ở trước mặt ghế sa lon, đầu tựa vào đù* chàng trai, nước mắt lưng tròng, thanh âm mềm đến không thể nào mềm hơn, "Tu La Chủ đại nhân, nhờ cậy nhờ cậy! Đại ân đại đức, trọn đời khó quên!"
Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cô gái dán vào trên đù* của mình, khuôn mặt nhỏ bé đầy đáng thương nhìn anh, khuôn mặt kết sương của chàng trai, ngọn lửa nóng hừng cháy trong lòng như muốn thiêu anh thành cặn bã, những thống khổ kia, tựa hồ cũng trong nháy mắt giảm đi mấy phần...
Diệp Oản Oản nhìn thấy có triển vọng, vội vàng thừa cơ trở mình, vừa bò dậy, vừa khoác lấy cánh tay của chàng trai, thật nhanh đẩy anh ta lại chỗ chiếc tủ lớn, tiện tay kéo cửa tủ ra, "Ủy khuất Tu La Chủ đại nhân, cảm phiền ngài bây giờ trốn ở chỗ này một chút!"
Nam nhân nhìn chằm chằm chiếc tủ sau lưng, vừa liếc nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt hơi hơi hòa hoãn nhất thời lại lạnh xuống.
Diệp Oản Oản thời khắc này quả thật giống như là bị “vợ cả” bắt gian tại trận vậy.
Cái gã “vợ cả” đáng ૮ɦếƭ này...
"Ầm" một tiếng, Kỷ Tu Nhiễm đoán chừng là vì lo lắng bên trong đã xảy ra chuyện gì, đã bắt đầu đầy *** xô cửa.
Diệp Oản Oản hiện tại thật là vô cùng hối hận, mới vừa rồi vì sao phải chọc giận anh ta, chỉ có thể vịn lấy bả vai của chàng trai, dán đôi môi mềm mại của mình lên, "Nhờ cậy, nhờ cậy!"
Kết quả, mặt của chàng trai nghiêng sang một bên, tránh ra!
Ặc ặc…!!
Lần này thật sự làm cho người ta phát bực rồi…!!
"A..." Diệp Oản Oản nhướng mày một cái, đột nhiên đầy đau khổ không dứt, ôm lấy bụng của mình, "Thật là đau..."
Sau đó, liền thừa dịp trong nháy mắt khi chàng trai bị phân tâm, Diệp Oản Oản dùng sức đẩy chàng trai vào trong chiếc tủ, sau đó “cạch” một tiếng dùng sức đem cửa tủ đóng lại. "Rắc!!" trực tiếp khóa trái lại từ bên ngoài.
Trong nháy mắt khi cánh cửa tủ đóng lại, bên trong là một người đàn ông đã bị chọc cho phẫn nộ đến cực hạn.
Cùng lúc đó, cửa chính “ầm ầm” bị người khác từ bên ngoài húc bung ra.
Kỷ Tu Nhiễm đi vào.
Diệp Oản Oản đầu đầy mồ hôi lạnh chạy tới, "Khục khục, sao anh lại đến đây vậy?"
"Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm ung dung thản nhiên đảo mắt nhìn khắp phòng khách.
Diệp Oản Oản cẩn thận từng li từng tí ngăn trở phương hướng của chiếc tủ bếp, sau đó làm bộ mắt lim dim buồn ngủ mở miệng nói, "Không có việc gì cả, chỉ là không cẩn thận làm đổ ly trà mà thôi! Nhanh ngồi đi! Tôi rót trà cho anh!"
"Có khách?" Kỷ Tu Nhiễm hướng về bàn trà nhìn một cái.
Trừ ly trà bị nàng làm vỡ nát ra, đối diện còn có một ly trà khác.
Trong lòng Diệp Oản Oản hơi hồi hộp một chút, vừa thu dọn mảnh vỡ ly trà, vừa giải thích: "Mới vừa rồi Thất Tinh có qua ngồi một chút. Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm ly trà kia mấy lần, ngồi xuống ở trên ghế sa lon, dường như cũng không hề suy nghĩ nhiều, trên mặt vẫn là nụ cười hờ hững trước sau như một, mở miệng nói, "Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy cần giải thích một chút với em, giữa tôi và Nhiếp Vô Ưu, cũng không có gì cả!"
"Chỉ vì chuyện này sao?" Diệp Oản Oản vội vàng nói, "Không có việc gì, không có việc gì! Tôi không hề để ý chút nào! Tôi đương nhiên tin tưởng anh mà! Anh nói gì tôi cũng đều tin cả!"
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên." Diệp Oản Oản gật đầu liên tục.
"Hy vọng những gì đêm nay tôi nói với em tại Thẩm gia, em cũng ghi nhớ kỹ trong lòng." Kỷ Tu Nhiễm mở miệng.
Tối nay Kỷ Tu Nhiễm nói với nàng cái gì?
Diệp Oản Oản vào lúc này não có chút hỗn loạn, cố gắng nhớ lại một chút. Rốt cuộc đã nghĩ ra, liền vội mở miệng nói, "Anh nói là tôi không nên tiếp cận Tu La Chủ sao? Biết rồi, tôi nhớ rồi, dĩ nhiên là đã nghiêm túc nghe và ghi nhớ kỹ!"
Diệp Oản Oản thề son thề sắt nói, "Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp cận anh ta đâu!"
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, từ phương hướng của tủ bếp dường như truyền tới một tiếng "Đùng" vang lên.
Ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt thuận theo hướng thanh âm truyền tới, con ngươi cười chúm chím dường như thoáng qua một vệt băng lãnh.
Diệp Oản Oản sợ đến mức lông tơ cả người đều muốn dựng lên. Tệ hại!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc