Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 779

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nghe được câu nói sau cùng của cô gái, ly trà đang đưa lên miệng của chàng trai bỗng khựng lại một chút.
Diệp Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười, ôm lấy mặt của Đại Bạch nhào nặn, "Ồ, không đúng, ta căn bản là chưa từng gả chồng, làm sao lại gọi là tái giá đây? Dĩ nhiên là muốn gả cho ai thì gả cho người đó! Ngươi nói có đúng hay không, Đại Bạch ~~~ "
Tức ૮ɦếƭ! Tức ૮ɦếƭ! Tức ૮ɦếƭ!!
Đại Bạch giãy dụa tránh thoát cái đầu bị nhào nặn tới biến dạng của mình, sau đó lắc lắc lắc giũ lại bộ lông rối, "Rống ~ "
Này này, tên kia! Quản nữ nhân của ngươi một chút giùm đi!!
Người đàn ông giống như thể hoàn toàn không nghe ra được nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, dĩ nhiên, cũng không có khả năng sẽ đi cứu con thú cưng đáng yêu nào đó: "Nếu như Bạch Minh chủ không có chuyện gì, vậy xin cáo từ."
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời buông lỏng Đại Bạch ra, đi về phía chàng trai.
Đại Bạch Hổ lập tức thừa cơ trốn thoát khỏi “ma trảo”, chạy biến không còn thấy bóng dáng.
"Tu La Chủ đại nhân cần gì phải gấp gáp, hôm nay tôi hẹn ngài qua đây, tự nhiên là có chính sự! Ngài hẳn là vẫn chưa quên, Cổ độc trên người của tôi và anh vẫn chưa được giải, cũng không còn sống được mấy hôm. Chẳng lẽ Tu La Chủ đại nhân không hề lo lắng chút nào sao?"
Ánh mắt chàng trai hơi trầm xuống, hướng về phía cô gái nhìn lại: "Vậy theo ý Bạch Minh chủ…?"
Diệp Oản Oản cười nói, "Theo ý tôi? Lần trước tôi cũng đã nói, tôi đã có người trong lòng rồi, nếu như muốn tôi tìm kiếm một tình yêu mới, vậy dĩ nhiên là chuyện không thể nào! Cho nên, tôi ngày hôm nay mời ngài qua đây, dĩ nhiên là muốn cùng Tu La Chủ thương nghị biện pháp giải quyết."
Ánh mắt chàng trai như đầm nước sâu không thấy đáy, "Không biết Bạch Minh chủ có biện pháp gì."
Con ngươi Diệp Oản Oản nhìn chăm chú người đàn ông sạch sẽ mà chói mắt trước mặt mình, từng chữ từng chữ một mở miệng nói, tr uy en f u l l vn "Tình cảm của tôi đối với Kỷ Hoàng so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, nước cạn núi mòn không thay đổi, dù sấm mùa đông, dù tuyết mùa hạ, thiên địa hòa hợp, tuyệt đối không đổi dời! Cho nên, nếu như Tu La Chủ đại nhân muốn làm cho tôi yêu anh để giải độc, tôi khuyên anh nên buông xuôi đi!"
Tình cảm của tôi đối với bạn trai mình so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, nước cạn núi mòn không thay đổi, dù sấm mùa đông, dù tuyết mùa hạ, thiên địa hòa hợp, tuyệt đối không đổi dời! Cho nên, anh vẫn là nên buông xuôi đi…
Trong phút chốc, thời không dường như trong nháy mắt trôi qua thật nhanh. Chợt, bỗng nhiên đông cứng lại!
Âm thanh trong vắt của cô gái giống như quấn lấy, văng vẳng không ngừng ở bên tai anh.
Năm đó, người thiếu nữ ấy vẫn còn có chút sợ anh, trăm phương ngàn kế làm cho anh vui lòng, còn từng nói cho anh biết, ở trường học có người theo đuổi nàng, nàng rất biết điều trả lời rằng chính mình đã có bạn trai, hơn nữa nói với đối phương một đoạn văn như vậy…
Nhưng mà, hiện tại, lời giống như vậy, một chữ không kém, nàng lại dùng ở trên người một người đàn ông khác.
Kỷ Tu Nhiễm...
Ba chữ kia, cứ như một dạng độc dược vô hình ăn mòn lấy anh.
Chàng trai ngữ khí lãnh đạm thờ ơ: "Thật sao?"
Diệp Oản Oản cũng không biết là có phải ảo giác của mình hay không, nam nhân đối diện vẫn là là biểu cảm “giấy dầu không thấm muối” nọ, không một chút sơ hở nào. Nhưng dường như, lại khiến cho người ta có cảm giác có chỗ nào đó thay đổi...
"Dĩ nhiên..." Diệp Oản Oản ngữ khí đầy khẳng định mở miệng, đang muốn nói tiếp, nhưng mà một giây kế tiếp, trên môi lại bỗng nhiên đau xót.
Cảm nhận nụ hôn nóng bỏng trên môi, đầy khí tức xâm lược ùn ùn kéo đến, cứ như công thành chiếm đất nhanh chóng bao trùm lấy đôi môi nhỏ bé của nàng, Diệp Oản Oản trong nháy mắt trợn to hai mắt, con ngươi đều như muốn trợn trừng sắp rớt ra ngoài…
Nguyên bản nàng đang vô cùng tức giận, suy nghĩ coi như không làm cho anh ta bị lộ tẩy, cũng nhất định phải làm cho anh tức đến mức nuốt không trôi giống mình. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Thứ càng làm cho nàng không thể nghĩ đến, sau khi chàng trai hôn nàng xong, lại có thể nắm lấy Ng'n t của nàng, sau đó cứ như vậy dùng tay nàng, từng cúc từng cúc một cởi chiếc áo sơ mi của anh ta…
Rất nhanh, cổ của chàng trai, xương quai xanh, nơi ***, tất cả đều dần dần được cởi ra...
Diệp Oản Oản cảm giác chính mình quả thật cứ như bị lửa đốt vậy, mặt đầy mộng bức, chỉ có thể bi phẫn không dứt mà trừng mắt đầy tố cáo nhìn chàng trai ở trước mặt mình.
Này…
Quá phận rồi đấy!
Lại có thể... Lại có thể dùng... Mỹ nam kế!!
[ Vô Vô: Thịt ngay cho bố. ]
[ Đức Uy: Thịt đi, thịt đi nào!! ]
"Phải không, Bạch Minh chủ có thể thử xem."
Đối mặt với sự khiêu khích của chàng trai, Diệp Oản Oản tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Mỹ nhân kế là tuyệt chiêu cuối của nàng, làm sao đến cuối cùng lại bị anh ta đem ra dùng trước!!
Nội dung cốt truyện này phát triển không hề có chút khoa học nào!
Không được, phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ! Chống đỡ!!
Tối nay, quyền khống chế nhất định phải ở trong tay của nàng, không thể bị người đàn ông này dắt mũi dẫn đi.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, ngắm trộm ***g *** săn chắc lồ lộ của “người nào đó”, sau đó tự thuyết phục mình rằng dưới tay mình chỉ đang sờ một tảng đá. Gắng gượng, tỏ vẻ “bần-tăng-hôm-nay-ăn-chay”, đầy trấn định mở miệng nói, "Tu La Chủ đại nhân, ngài đây là ý gì? Xin tự trọng! Coi như là anh như vậy cũng không hề có bất kỳ đất dụng võ nào. Bạch Phong tôi nếu như đã ưa thích một người, tuyệt đối sẽ đối với người đó quyết một lòng. Trong mắt, trong lòng tất cả đều chỉ có một mình anh ấy, mà những mỹ sắc khác trong mắt tôi toàn bộ đều là phù vân. Tôi cũng không phải là loại người sẽ bị trai đẹp dụ dỗ. Thế nhân đều nói tôi phóng đãng không kiềm chế được, trên thực tế tôi chính là một người vô cùng đứng đắn nha…Ơ…"
Lời còn chưa dứt, trên môi đã lần nữa bị một nụ hôn nóng bỏng che lại…
Đứng!! Đắn!! Cái!! Em!! Gái!! Em!!
Diệp Oản Oản H**g phấn nhảy cẫng lên, trực tiếp dùng sức nhào tới.
Một giây kế tiếp, "Uỳnh" một tiếng, hai người đồng thời ngã lên chiếc ghế sa lon.
Diệp Oản Oản dùng sức đem chàng trai đè xuống ghế sa lon, mấy cái nút áo cuối cùng cũng bị nàng toàn bộ bứt đứt, “a” một tiếng liền táp thẳng về phía xương quai xanh của chàng trai, lưu lại trên đó một dấu son môi hồng nhạt.
Chàng trai rên lên một tiếng, nơi đáy mắt tàn bạo ấy lại là sự ôn nhu và cưng chiều đến cực hạn...
Một tay của chàng trai ôm lấy giữa hông của cô gái, tránh cho nàng không cẩn thận từ trên ghế salon té xuống: "Bạch Minh chủ dường như nói lời không thật với lòng mình."
Diệp Oản Oản hoàn toàn không thèm để ý đến việc mình bị trêu chọc, vừa *** vừa mở miệng nói, "A, khó trách Tu La Chủ đại nhân ૮ɦếƭ đã đến nơi mà lại không hề cuống cuồng chút nào đây, nguyên lai là tự tin vào mỹ sắc. Không có người nào anh không giải quyết được, đúng không? Anh nghĩ rằng tôi là loại người như anh tưởng tượng như vậy sao? Tôi cho anh biết! Anh nói đúng rồi..."
Diệp Oản Oản nói xong liền cắn thẳng vào môi của chàng trai.
Tất cả phòng tuyến, phòng bị của chàng trai, kề bên thân thể mềm mại và ấm áp, mùi hương dìu dịu của nàng, hoàn toàn tan vỡ...
Một giây kế tiếp, chàng trai ôm lấy hông của cô gái, dùng sức một cái, một giây kế tiếp, vị trí hai người đã hoán đổi.
Trước khi nụ hôn của chàng trai rơi xuống, Diệp Oản Oản chưa quên chính sự, hơi hơi nghiêng mặt tránh thoát, "Nghe đồn Tu La Chủ đại nhân không gần nữ sắc, tôi thấy, Tu La Chủ đại nhân ngài cũng là nói lời không thật với lòng mình?"
Nam nhân mặt không đổi sắc mà mở miệng: "Bạch Minh chủ, tôi tuy là Tu La Chủ, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường."
Nghe người đàn ông đang vừa đè mình vừa nói như đúng rồi, Diệp Oản Oản nhất thời nổi giận, "Cho nên nói, ý của Tu La Chủ đại nhân là, ngài bây giờ đối với tôi, chẳng qua chỉ là xuất phát từ phản ứng sinh lý của một người đàn ông bình thường mà thôi, thật sao?"
Thần sắc chàng trai hơi khựng lại một chút, trong lúc nhất thời không hề mở miệng, nhưng nhìn biểu cảm bên ngoài, lại là âm thầm chấp nhận.
Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, "Tu La Chủ đại nhân, thứ cho tôi nhắc nhở một câu, tình một đêm không có cách nào giải được Cổ độc."
Tình Cổ chính là vua của các loại Cổ, không dễ dàng giải như vậy. Giải Cổ độc nhất định phải thỏa mãn điều kiện hai bên đều phải yêu nhau, tâm đầu ý hợp.
Ngược lại nếu như giải được Cổ độc, vậy thì chứng tỏ, anh ta đang nói dối!
Chàng trai nghe nói như vậy, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, nhiệt độ nơi đáy mắt càng ngày càng lạnh: "Bạch Minh chủ trước khi nhắc nhở tôi, có cần nên nhắc nhở lại bản thân mình trước hay không? Vừa rồi nếu nói là đối với Kỷ Hoàng quyết một lòng, tối nay cần gì phải uổng công vô ích?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc