Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 766

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Kỷ Tu Nhiễm cười khẽ một tiếng, "Chưa bao giờ từng thấy cô ăn mặc như vậy."
Diệp Oản Oản cố ý nhìn về phía Tu La Chủ ở bên cạnh, sau đó mở miệng nói như đúng rồi, "Nữ nhân thay đổi vì người mình chấm đó nha!"
Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, không nói gì.
Mà cành cây khô dưới chân “người nào đó” trong lúc lơ đãng đạp phải bỗng biến thành bụi phấn...
Diệp Oản Oản lặng lẽ lén lút nhìn gương mặt không cảm xúc như phủ băng của chàng trai, nhưng khí áp lại rõ ràng trầm thấp xuống, quả nhiên…
Trực giác của nàng không sai, chỉ cần là thời điểm có mặt Kỷ Hoàng, “người nào đó” liền đặc biệt dễ dàng lộ ra sơ hở...
Chỉ chốc lát sau, đoàn người Diệp Oản Oản đi tới trước cửa Thẩm gia.
Nhìn Thẩm gia rộng đến vô biên vô tận, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co giật, bọn họ đây là một ngôi nhà sao?? Thế này chi bằng nói là một hoàng cung thì đúng hơn!
Diệp Oản Oản rốt cuộc minh bạch, tại sao trước đó gã gia nhân Thẩm gia lại nói đi lung tung ở Thẩm gia sẽ lạc đường vậy. Sau khi nhìn thấy Thẩm phủ, quả thật là không còn lời nào để nói.
Trước cửa Thẩm phủ là hai bức điêu khắc hình rồng, dài chừng trăm mét, cao chừng mấy chục mét, giống như rồng thật, trông rất sống động.
"Ha ha ha, Kỷ Hoàng, khách quý! Đã lâu không gặp, hôm nay có thể tham gia yến hội Thẩm gia, thật là làm cho Thẩm gia chúng tôi nở mày nở mặt." Thời điểm Diệp Oản Oản nhìn thấy hai bức điêu khắc hình rồng sống động đó, một người đàn ông trung niên vóc người hơi mập, mặt đầy vẻ phú quý, nhanh chân đi ra, hướng về Tư Dạ Hàn cùng Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
"Ha ha, Thẩm thúc thúc nói gì vậy, có thể tham gia được Yến hội Thẩm gia, là vinh hạnh của tôi mới đúng." Kỷ Tu Nhiễm thấp giọng cười một tiếng.
"Ha ha, Kỷ Hoàng thật là quá cho mặt mũi." Thẩm gia chủ hào sảng cười một tiếng, chợt nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Tu La Chủ, chúng ta hẳn là đã vài năm không gặp rồi đi. Hôm nay chúng ta nhất định phải uống nhiều hơn hai chén, như thế nào?"
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn hướng về Thẩm gia chủ gật đầu, nói: "Thẩm thúc khách khí rồi, nếu ngài đã có lời, tôi đương nhiên phụng bồi."
Tại Độc Lập Châu, vô luận thế lực lớn nhỏ, đều có quan hệ hợp tác kinh tế với Thẩm gia. Cho dù là Võ Đạo Liên Minh Công Hội, đều cần cấp cho Thẩm gia mấy phần mặt mũi.
Nhìn người đàn ông trung niên mập mạp trước mặt này, Diệp Oản Oản không khỏi cảm thán. Cái gã Thẩm gia chủ này, thật không hề làm giá, thật là mọi việc đều thuận lợi, bất kỳ thế lực nào cũng đều có thể kết giao, khó trách có thể nắm trong tay mạch máu kinh tế của Độc Lập Châu, có thể làm ăn được đến từng ngóc ngách xó xỉnh nào của Độc Lập Châu…
"Ha ha, Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, hai vị khách quý, mau theo Thẩm mỗ, Thẩm mỗ sẽ chuẩn bị đại lễ cho hai vị." Thẩm gia chủ nói xong, lập tức vô cùng nhiệt tình mà bắt lấy tay của Tư Dạ Hàn và Kỷ Tu Nhiễm, đi vào bên trong Thẩm gia.
Nhìn Thẩm gia chủ vừa dắt tay Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm vừa rời đi, cảm giác này làm sao lại có chút…sai sai…
"Vị nữ sĩ tôn quý này, làm phiền ngài trình thiệp mời của ngài ra." Một người hầu gái của Thẩm gia hướng về Diệp Oản Oản cười nói.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem thiệp mời giao cho cô ta.
Còn không đợi cô ta mở miệng, Thẩm gia đại công tử bỗng nhiên đi đến đây, cặp mắt sáng lên, chăm chú nhìn Diệp Oản Oản, chậc chậc lắc đầu.
"Mỹ nữ, chúng ta lại gặp rồi, được gặp cô thật là cao hứng. Nếu như cô không đến, yến hội của tôi, quả thật không có chút ý nghĩa nào..." Thẩm gia đại công tử hướng về Diệp Oản Oản, ngữ khí đầy khoa trương mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, ngươi tổ chức tiệc chia tay thì có một đồng một cắc nào liên quan tới ta?
"Tới đây! Cầm lấy..." Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Thẩm gia đại công tử không biết từ chỗ nào lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Diệp Oản Oản.
"Chuyện này..." Nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng bị Thẩm gia đại công tử nhét trong tay, Diệp Oản Oản hơi nghi hoặc một chút.
"Không có mật mã!" Thẩm gia đại công tử nói.
"Không phải vậy, tôi nói là..."
"Tùy tiện quẹt!" Thẩm gia đại công tử lại nói.
Diệp Oản Oản: "..."
"Đây là quà tham gia yến hội?" Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
"Dĩ nhiên! Mỗi một người đều có, nhưng có một số người được tặng vàng thỏi, có mấy người tặng châu báu, có mấy người tặng nhà xe, nhưng còn cô... tặng thẻ ngân hàng!" Thẩm gia đại công tử mặt đầy ngạo nghễ.
Diệp Oản Oản: "..." Cho em xin quỳ trước thần tài đại gia một cái!
"Tới đây, mỹ nữ, tôi dẫn cô đi xem thần bảo vệ trước cửa nhà tôi."
Thẩm gia đại công tử giống như hướng dẫn viên cao cấp, ân cần đi theo Diệp Oản Oản, chỉ vào hai bức tượng rồng to lớn sống động trước cửa giới thiệu.
Lúc đó, Thẩm gia đại công tử cũng không hề phát giác ra là, bên trong yến hội, hai luồng ánh mắt như có như không vẫn luôn rơi về phương hướng của hắn ta cùng Diệp Oản Oản, chẳng hiểu vì sao bỗng cảm thấy sống lưng có chút phát rét...
"Đây là cha tôi năm đó mời danh sư chế tạo, tài liệu này cũng không phải loại phổ thông, cô biết một con rồng bao nhiêu tiền không?" Thẩm gia đại công tử nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói.
"Bao nhiêu?" Diệp Oản Oản có chút hiếu kỳ. Một con rồng này, đoán chừng, ít gì cũng phải 2 triệu một con đi... Thật là giàu có!
Thẩm gia đại công tử hướng về Diệp Oản Oản đưa năm ngón tay ra.
"5 triệu?" Diệp Oản Oản sững sờ, thế này con mịa nó cũng quá xa xỉ!
"Cộng 10!" Thẩm gia đại công tử cười nói.
"5 triệu 10 ngàn?" Diệp Oản Oản hỏi.
"50 triệu!" Thẩm gia đại công tử lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản: "..." Vậy không gọi là cộng 10, mà phải nói mà nhân 10 mới đúng chứ!
Nói cách khác, chỉ riêng hai bức điêu khắc hình rồng trước cửa Thẩm gia này, đã là 100 triệu...
"Nếu không... Anh đem hai pho tượng này tặng cho tôi đi..." Diệp Oản Oản nhìn Thẩm gia đại công tử nói.
Nghe vậy, Thẩm gia công tử hơi sững sờ, dường như không ngờ tới Diệp Oản Oản sẽ đưa ra loại yêu cầu này: "Nếu cô muốn, tôi mời danh sư xây 2 cái cho cô là được rồi, thứ này đã cũ rồi, làm sao có thể tặng đồ cũ cho cô được chứ!"
"Đừng, tôi chỉ đùa một chút, ngàn vạn lần chớ coi là thật..." Diệp Oản Oản vội vàng mở miệng. Vạn nhất gã công tử ngốc nhà giàu này thật sự xây hai cái cho chính mình, mình cũng không có chỗ để trưng... Huống chi, giá tiền này, đã là một con số trên trời, nàng cũng không có khả năng tiếp nhận.
"Ha ha ha, Thẩm lão đệ!" Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Nhi*p Vô Danh chợt đi ra từ phía sau, hướng về Thẩm gia đại công tử ôm quyền cười nói.
"Nhi*p ca, tới đây, cho anh!" Một giây kế tiếp, Thẩm gia đại công tử lấy ra một thỏi vàng, đưa cho Nhi*p Vô Danh.
"Cậu nhìn cậu xem, Thẩm lão đệ, loại quan hệ này của chúng ta, cậu còn khách khí như vậy!" Nhi*p Vô Danh mặt đầy vẻ không vui, sau đó, đem thỏi vàng thu vào.
"Hữu Danh muội muội, cô cũng tới rồi hả?" Sau khi Nhi*p Vô Danh cất kỹ thỏi vàng, lúc này mới chú ý tới Diệp Oản Oản bên cạnh Thẩm gia đại công tử.
"Mới tới." Diệp Oản Oản nói.
Thời điểm Diệp Oản Oản vừa định hỏi thăm Nhi*p Vô Danh Đường Đường có ở nhà hay không, mấy đội nam thanh nữ tú sống lưng thẳng tắp, hướng về nơi này đi tới.
"Học viện lính đánh thuê Xích Diễm..."
"Học viện lính đánh thuê Tinh Dương..."
"Học viện lính đánh thuê Triệu Vân..."
Nhìn thấy đội nam nữ lính đánh thuê trẻ tuổi này, không ít người chung quanh phát ra từng tiếng thán phục.
Mấy đội nam nữ trẻ tuổi này, tất cả đều là học viên - sát thủ cấp S hàng đầu của tam đại học viện.
Thậm chí, còn phát hiện ra học viên là sát thủ cấp SSS!
"Thẩm sư huynh, chúng tôi tới rồi... Chúc anh... Chúc anh... Chúc anh chia tay vui vẻ!" Một vị học viên lính đánh thuê Xích Diễm cấp SSS trong số đó, nhìn về phía Thẩm gia đại công tử. Vốn muốn nói một câu chúc phúc, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được từ thích hợp, chỉ có thể chúc phúc đúng sự thật, mặt đầy vẻ lúng túng.
Thẩm sư huynh?
Diệp Oản Oản hơi sững sờ, hướng về Nhi*p Vô Danh nhỏ giọng nói: "Cái gã Thẩm gia đại công tử này, cũng là học viên của học viện Xích Diễm...??"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc