Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 762

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nhưng mà, nhìn lại Đường Đường không hề có chút sợ hãi nào, nhất là sau khi thấy Đại Bạch, thậm chí có chút kinh hỉ vô hình.
"Đại Bạch." Đường Đường hướng về Đại Bạch đưa tay ra.
Đại Bạch chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Đường, ngồi xuống.
Thấy vậy, Beerus cũng đi tới bên cạnh Đường Đường, cũng sử dụng mũi ngửi một cái.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, cửa phòng làm việc nhất thời bị đẩy ra, Bắc Đẩu và Thất Tinh hai người cùng đi vào.
"Phong tỷ, tỷ đã về rồi!" Bắc Đẩu đi vào bên trong phòng làm việc, hướng về Diệp Oản Oản nói. Chợt, ánh mắt rơi vào trên người Đường Đường bên cạnh Diệp Oản Oản.
"Chửi thề một tiếng, Phong tỷ, đứa bé này là ai?" Nhìn thấy Đường Đường, Bắc Đẩu sửng sốt một chút.
"Mẹ, hắn ta rất ồn ào!" Đường Đường hướng về Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Nghe được một chữ “mẹ” của Đường Đường, đừng nói là Bắc Đẩu, ngay cả Thất Tinh, cũng đầy vẻ kinh ngạc.
"Mẹ... Mẹ?" Bắc Đẩu sững sờ tại chỗ, hắn vừa phát hiện ra bí mật lớn động trời gì thế này hả trời?
Phong tỷ của bọn họ... Minh chủ Không Sợ Minh Tóc Húi Cua ca, lại có thể có một đứa con trai lớn như vậy!!
"Thất Tinh, cậu có nghe không vậy? Mới vừa rồi đứa nhỏ này gọi Phong tỷ là mẹ? Má ơi, có phải là tôi nghe nhầm rồi hay không? Chẳng lẽ là mấy ngày nay tôi không gặp mẹ, quá nhớ nhung mẹ của tôi?" Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh.
Lúc này, Thất Tinh liếc Bắc Đẩu một cái: "Cậu hẳn là không được hiếu thuận như thế."
Bắc Đẩu: "..."
"Cậu không nghe nhầm đâu!" Thất Tinh lại bổ sung một câu.
"Chửi thề một tiếng, Phong tỷ... Tỷ... Tỷ lại có thể... có một đứa con trai lớn như vậy!" Bắc Đẩu nhìn Đường Đường một cái, chợt lại nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Quả thật có chút tương tự. Phong tỷ, đây là con trai của tỷ cùng ai vậy?"
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, sắc mặt Bắc Đẩu bỗng nhiên biến đổi: "Chẳng lẽ là của tỷ và Kỷ Hoàng?"
"Tôi thấy là giống với Tu La Chủ hơn một chút." Thất Tinh như có điều gì suy nghĩ.
"Cái gì, là con trai của Phong tỷ lén sinh cùng với Tu La Chủ?" Bắc Đẩu suýt nữa nghẹn ngào.
"Khó trách, khó trách Phong tỷ và Tu La Chủ..." Bắc Đẩu chậc chậc nói.
Diệp Oản Oản liếc mắt lườm Bắc Đấu Thất Tinh một cái, căn bản lười đi giải thích gì với hai gã này.
"Ha ha ha!!" Bắc Đẩu đi tới bên cạnh Đường Đường, ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm Đường Đường, mở miệng cười nói: "Cục cưng lớn lên thật rất đặc biệt, tới đây, ca ca ôm một cái."
Nhưng mà, Đường Đường lại lườm Bắc Đẩu, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Mẹ, mẹ cực khổ rồi."
Nghe được câu này, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, theo bản năng hỏi: "Cực khổ cái gì?"
"Mẹ mỗi ngày phải cùng với loại thiểu năng này làm việc với nhau..." Đường Đường mặt không đổi sắc nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
"Phong tỷ, con của tỷ cũng quá kiêu ngạo, vô duyên vô cớ chửi Thất Tinh là thiểu năng!" Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, hừ hừ nói.
Lúc này, Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái: "Người cậu nhóc nói là cậu!"
"Con trai tôi cho tới bây giờ đều kiêu ngạo như vậy đấy!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu nói.
Còn không đợi Bắc Đẩu tiếp tục tranh cãi, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ.
"Vào đi." Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, Tam trưởng lão Lý Tư đẩy cửa ra, nhanh chân đi vào phòng làm việc.
"Minh chủ." Lý Tư nhìn về phía Diệp Oản Oản, cung kính mở miệng.
"Tam trưởng lão, có chuyện gì?" Diệp Oản Oản nói.
"Là như vầy… Thẩm gia đại công tử muốn gặp Minh chủ." Tam trưởng lão thành thật trả lời.
Nghe được câu này, Diệp Oản Oản thần sắc kinh ngạc. Thẩm gia đại công tử, muốn gặp Không Sợ Minh Chủ?
Chuyện này cũng có chút kỳ quái, ông tiểu thần tài kia đến Nhiếp gia, Diệp Oản Oản có thể lý giải được. Nhưng mà Không Sợ Minh trước đó còn đoạt lấy tiền tài của Thẩm gia, dựa theo logic mà nói, Không Sợ Minh cùng Thẩm gia hẳn là phải như nước với lửa. Tiểu thần tài của Thẩm gia chạy đến Không Sợ Minh tìm mình để làm cái gì?
"Phong tỷ, nhất định là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai *! Thẩm gia đây là tới tính sổ!" Bắc Đẩu liền vội mở miệng nói.
* Người tới không có ý tốt, người tốt thì không tới làm gì.
"Thẩm gia tới bao nhiêu người?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Tam trưởng lão.
"Không có bao nhiêu người, chỉ 7, 8 tên." Tam trưởng lão trả lời.
7, 8 người, vậy cũng không đến nỗi là đến tìm mình tính sổ. Nếu quả thật là muốn tính sổ, vậy thì trực tiếp tấn công là được.
Huống chi, gã thần tài của Thẩm gia, gặp mặt sẽ tặng vàng thỏi, chắc là cũng không đến nỗi tính toán chi li đến như vậy.
"Được rồi, tôi biết rồi." Diệp Oản Oản gật đầu: "Sau 5 phút, mang Thẩm gia đại công tử tới phòng làm việc của tôi."
"Đã hiểu." Lý Tư gật đầu một cái, chợt lui ra ngoài.
Từ sau lần trước Diệp Oản Oản say R*ợ*u, Lý Tư đối với Diệp Oản Oản đã sớm không còn bất kỳ hoài nghi nào, từ đáy lòng đem Diệp Oản Oản xem như Không Sợ Minh Chủ, tin phục vô điều kiện.
Chờ sau khi Lý Tư rời đi, Diệp Oản Oản thay một bộ quần áo đen, đội một chiếc nón đen kiểu quý tộc Pháp, khóe miệng che một mảnh lụa đen.
Trước đó Thẩm đại công tử từng gặp mình ở Nhiếp gia, cho nên, Diệp Oản Oản không thể để cho hắn ta nhận ra mình, cũng để cho Đường Đường tránh ở một bên, không nên xuất hiện.
Sau 5 phút, Thẩm gia đại công tử mang theo 7, 8 người đàn ông tiến vào phòng làm việc của Diệp Oản Oản.
"Cô chính là Không Sợ Minh Chủ?"
Thẩm gia đại công tử núp ở sau lưng mấy vị cường giả đi theo, ló đầu ra, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Thẩm đại công tử tới cửa viếng thăm, không biết có chuyện gì?" Thanh âm Diệp Oản Oản hơi lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Hừ, Không Sợ Minh Chủ, năm đó các người ςướק đoạt tiền tài của Thẩm gia bọn tôi, hôm nay nhìn thấy tôi, nhất định là trong lòng suy nhược, vô cùng sợ hãi đi!" Thẩm gia đại công tử núp ở sau đám người, lớn tiếng quát.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, cũng không biết là ai sợ! Mang nhiều cường giả tới như vậy, hẳn là phụ trách bảo vệ ngươi đi. Chính mình tránh ở sau lưng người khác, còn nói nàng sợ?
"Thẩm đại công tử hôm nay tới, chẳng lẽ chỉ là muốn hỏi tôi, có sợ hay không sao?" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Hừ, Bạch Minh chủ… Thật ra thì, cô cũng không cần quá mức sợ hãi, Thẩm gia tôi không thiếu thứ gì, đặc biệt là tiền. Chuyện các người ςướק tiền của Thẩm gia tôi, Thẩm gia chúng tôi từ trên xuống dưới căn bản không một ai nhớ đến." Thẩm gia đại công tử nói.
Bắc Đẩu: "Không một ai nhớ đến mà anh lại đi nói là bọn tôi ςướק tiền, tôi thấy là trí nhớ của anh so với những người khác tốt hơn đi!"
"Thẩm đại công tử, rốt cuộc là có chuyện gì, không ngại nói thẳng, không cần phải vòng vo." Trong lòng Diệp Oản Oản rất là bất đắc dĩ. Gã công tử con nhà giàu này, rốt cuộc đến để làm gì?
Lúc này, Thẩm gia đại công tử xua xua tay, để cho các cường giả đi theo tránh ra.
"Ha ha, Thẩm gia bọn tôi coi trọng nhất là lễ nghĩa, hôm nay tới cửa viếng thăm, lần đầu tiên gặp các vị, lễ ra mắt là không thể thiếu." Lúc này, Thẩm gia đại công tử lấy vàng thỏi ra, hướng về Thất Tinh chuyển tới: "Tới đây, cầm lấy, không nên khách khí."
Thất Tinh: "..."
Lúc này, Thất Tinh hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, sau khi thấy Diệp Oản Oản gật đầu, lúc này mới nhận lấy thỏi vàng: "Đa tạ Thẩm công tử."
"Tới đây, cậu cũng có." Thẩm gia đại công tử nhét vào trong tay Bắc Đẩu một miếng vàng thỏi.
"Thẩm ca!!" Bắc Đẩu nhìn về phía Thẩm gia đại công tử: "Thẩm ca, anh khách khí như vậy làm cái gì, từ nay về sau... chúng ta chính là huynh đệ. Anh là đại ca, tôi là tiểu đệ. Có chuyện gì, Thẩm ca xin anh cứ việc phân phó tiểu đệ. Thẩm ca, số điện thoại của anh là bao nhiêu? Đây là điện thoại của tôi..."
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, không khỏi che trán, mất mặt quá...
"Tới đây, Bạch Minh chủ, cái này là của cô." Chợt, Thẩm gia đại công tử tiến lên trước, hướng về Diệp Oản Oản chuyển tới một miếng vàng thỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc