Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 760

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Tới đây, Vô Ưu, Linh Lung. Đã lâu không gặp, nhận chút lễ ra mắt đi." Thẩm gia đại công tử đi tới bên cạnh hai người.
"Cảm ơn, chúng tôi không cần đâu..." Nhi*p Linh Lung nói.
"Khách khí!" Thẩm gia đại công tử liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó nhanh chân đi tới bên người Nhi*p gia chủ mẫu: "Nhi*p a di, nhận lễ ra mắt nhé!"
"Chuyện này..." Nhìn thấy Thẩm gia đại công tử đưa thỏi vàng tới, thần sắc Nhi*p phu nhân hơi có chút lúng túng, cuối cùng vẫn nhận lấy.
"Tới đây, lễ ra mắt, nhận lấy!" Một lát sau, Thẩm gia đại công tử đi tới bên người Diệp Oản Oản, tiền muôn bạc biển, quăng ra một miếng vàng thỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Từ đâu rơi xuống một gã công tử bột con nhà giàu thế này? Chính mình và hắn ta hoàn toàn không quen biết có được không? Hỏi cũng không thèm hỏi lấy một tiếng, lại đem vàng thỏi đập vô mặt như vậy…
"Cảm ơn!" Diệp Oản Oản hướng về Thẩm gia đại công tử khẽ mỉm cười, vô cùng tự nhiên nhận lấy thỏi vàng.
Có ngu mới không lấy…
"Đúng rồi, vị mỹ nữ này là ai vậy? Lúc trước chưa từng gặp?" Thẩm gia đại công tử hướng về Diệp Oản Oản quan sát từ trên xuống dưới
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, chưa từng gặp lại còn tặng vàng thỏi cho mình…
"Thẩm lão đệ, đây là anh em kết nghĩa của tôi!" Nhi*p Vô Danh liền vội mở miệng.
Nghe tiếng, Thẩm gia đại công tử gật đầu một cái, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Mỹ nữ, cô có bạn trai chưa? Cô kết hôn rồi sao?"
"Thẩm lão đệ, hôm nay cậu đến rốt cuộc có chuyện gì?"
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói gì, Nhi*p Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Ừ... Hỏi thật hay!" Thẩm gia đại công tử ý cười đầy mặt: "Tôi tới mời các người tham gia tiệc chia tay của tôi, mọi người đến lúc đó cùng đi nha!"
Thẩm gia đại công tử nói xong, lập tức lấy thiệp mời ra, đưa cho đám người Nhi*p Vô Danh.
"Thẩm lão đệ, cậu yên tâm, ai không đi là con chó!" Nhi*p Vô Danh mặt đầy kích động.
Rất nhanh, Thẩm gia đại công tử liền đem thiệp mời lần lượt phát cho đám người Nhi*p Linh Lung cùng "Nhi*p Vô Ưu".
"Mỹ nữ, cô cũng dự nha." Thẩm gia đại công tử, đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, lại lấy ra một tấm thiệp mời, đưa cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..." Tiệc chia tay…cái quỷ gì?
Diệp Oản Oản vốn đang định cự tuyệt, Nhi*p Vô Danh lại kề sát vào tai Diệp Oản Oản nói: "Hữu Danh muội muội, buổi yến hội của đại tài phiệt này, nếu tới dự, sẽ được tặng vàng thỏi hay gì đó tương tự…"
"Nhất định sẽ đến." Diệp Oản Oản vô cùng lễ phép nhận lấy thiệp mời.
"Được, vậy cứ như thế nha!" Thẩm gia đại công tử gật đầu một cái, chợt nhìn về phía chủ mẫu Nhi*p gia, mở miệng cười nói: "Nhi*p a di, vậy tôi đây liền đi trước."
Sau khi Nhi*p phu nhân đáp lại, Thẩm gia đại công tử xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng gã công tử nhà giàu này rời đi, Diệp Oản Oản không khỏi cảm thán. Đây mới đúng là điển hình của phá gia chi tử …
Thẩm gia dù có tiền đi nữa, có thể chống đỡ được cái vị vung tiền như nước này sao? Gặp mặt tặng vàng thỏi, tham gia yến hội cũng tặng vàng... Thẩm gia này giàu nhất Độc Lập Châu, có phần cũng quá mức khoa trương rồi.
"Tính tới nay, trong một năm này tôi cũng đã nhận được hai thỏi vàng rồi!" Nhi*p Vô Danh thấp giọng hướng về Diệp Oản Oản nói: "Năm nay tôi đã tham gia buổi tiệc chia tay của cậu ta hai lần, đây là lần thứ ba."
Diệp Oản Oản: "..."
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, bên ngoài phòng khách lại truyền tới một âm thanh khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Rất nhanh, Đường Đường mặc tiểu âu phục màu đen, đeo nơ, sắc mặt lãnh đạm thờ ơ, chậm rãi đi vào bên trong đại sảnh.
"Bà ngoại, con đã trở về." Đường Đường nhìn về Nhi*p gia chủ mẫu phía trên chủ tọa, mở miệng nói.
"Cục cưng, chạy đi đâu chơi vậy?" Nhi*p Vô Danh nhìn về phía Đường Đường, vội vàng hỏi.
Nghe Nhi*p Vô Danh nói vậy, Đường Đường mặt không biểu tình, liếc mắt lườm Nhi*p Vô Danh một cái: "Cậu, xin chú ý chọn lời!"
"Đường Đường..."
Diệp Oản Oản nhìn Đường Đường cách đó không xa, nhẹ giọng mở miệng.
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, thần sắc Đường Đường rõ ràng có chút kinh ngạc, chợt, theo bản năng nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Trong phút chốc, vẻ lạnh nhạt trong mắt Đường Đường lại hiện ra một vệt thần sắc khó tin, sau đó, sự kích động và kinh hỉ cùng nhau ùa về.
"Mẹ...?"
Đường Đường nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, quan sát tỉ mỉ, rất sợ mình nhìn lầm rồi.
Nghe Đường Đường nói vậy, "Nhi*p Vô Ưu" sắc mặt âm trầm, mà trong mắt Nhi*p Linh Lung, lại thoáng qua vệt hàn quang.
Đây đúng thật là máu mủ tình thâm! Rõ ràng Nhi*p Vô Ưu chân chính đã mất đi ký ức, Đường Đường cũng không biết cô ta là mẹ của mình, nhưng vẫn có thể thân mật như vậy. Còn đối với người mẹ Nhi*p Vô Ưu giả mạo do chính mình tìm đến, lại lạnh lùng như thế...
"Đường Đường, con gọi bậy bạ gì đó, con gọi ai là mẹ!"
"Nhi*p Vô Ưu" nhìn chằm chằm Đường Đường, chân mày nhíu chặt lại.
Nghe tiếng, Đường Đường liếc mắt lườm "Nhi*p Vô Ưu" một cái đầy lạnh lùng, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại ánh mắt, dường như hoàn toàn không có hứng thú muốn phản ứng lại, tất cả tâm tư toàn bộ đều ở trên người Diệp Oản Oản.
"Mẹ... Làm sao mẹ lại đến Độc Lập Châu? Mẹ không phải là đang ở tại Hoa quốc sao?" Đường Đường nhìn Diệp Oản Oản gần trong gang tấc, căn bản là không có cách nào lý giải được.
Khoảng cách giữa Hoa quốc và Độc Lập Châu quá mức xa xôi, người bình thường đối với Độc Lập Châu, căn bản là không quen thuộc. Thậm chí nhiều người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Hơn nữa, muốn đi vào Độc Lập Châu, còn bị hạn chế bởi giấy thông hành…
"Đã đến được một khoảng thời gian, trước đó vẫn luôn muốn được gặp Đường Đường, nhưng mà không tiện lắm." Diệp Oản Oản hướng về Đường Đường cười nói.
Nghe được câu này, Đường Đường lắc đầu một cái, nói: "Mẹ, mẹ có thể coi Nhi*p gia như nhà của mình, tùy thời đều có thể đến tìm con..."
Đường Đường nói xong, xoay người nhìn về phía Nhi*p Vô Danh: "Cậu, cậu có ý kiến gì sao?"
"Ồ... Cậu còn chưa nói hết, cậu sợ là việc con chọn lời có vấn đề." Nhi*p Vô Danh nói.
Nghe tiếng, Đường Đường mặt không cảm xúc: "Cậu, cậu xác định sao? Nếu như bà ngoại biết..."
"Ha ha ha!!" Không đợi Đường Đường nói xong, Nhi*p Vô Danh lập tức cười lớn một tiếng: "Tiểu bảo bối, con nhìn con xem, nói cái gì vậy! Oản Oản tại Hoa quốc chiếu cố con lâu như vậy, bây giờ đi tới Độc Lập Châu, dĩ nhiên là nên coi Nhi*p gia như nhà của mình, chuyện này còn cần hỏi sao? Cái đứa nhỏ này... Thật không hiểu chuyện!"
Diệp Oản Oản: "..."
"Đường Đường, đừng không hiểu chuyện như vậy, cô ta không phải là mẹ ngươi, tiếng mẹ không thể kêu loạn." Nhi*p Linh Lung nhìn về phía Đường Đường, mở miệng nói.
"Ta cũng không ngại có nhiều hơn một người mẹ." Đường Đường nói.
"Ngươi không ngại, nhưng mà mẹ của ngươi lại để ý." Nhi*p Linh Lung nói.
"Linh Lung... Chớ nói nữa! Chuyện này đều tại tỷ tỷ. Cũng là bởi vì ban đầu tỷ có chút chuyện ngoài ý muốn, vạn bất đắc dĩ mới rời khỏi nhà, bỏ lại Đường Đường..."
"Nhi*p Vô Ưu" mặt đầy đau lòng, cứ như thể ủy khuất đến tột độ.
"Vô Ưu tỷ, tỷ đừng nói như vậy. Tỷ có nỗi khổ tâm riêng. Huống chi, không phải là tỷ đã trở về rồi sao..." Nhi*p Linh Lung nói.
Nói xong, Nhi*p Linh Lung nhìn về phía Đường Đường: "Đường Đường, chính ngươi nhìn một chút đi! Ngươi làm cho mẹ rất đau lòng!"
Còn không đợi Nhi*p Linh Lung tiếp tục mở miệng nói gì, Nhi*p gia chủ mẫu bỗng nhíu mày lại: "Được rồi, chấm dứt ở đây!"
"Mẹ!" Nhi*p Linh Lung nhìn về phía Nhi*p gia chủ mẫu.
"Oản Oản tại Hoa quốc chăm sóc Đường Đường thời gian lâu như vậy, hai người có cảm tình là chuyện thường tình. Chẳng lẽ, các ngươi hy vọng Đường Đường là một người máu lạnh?" Nhi*p gia chủ mẫu nhìn về phía “Nhi*p Vô Ưu” và Nhi*p Linh Lung nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc