Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 755

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nhất thời, Khương Viêm còn cho là mình nhìn lầm rồi.
Tu La Chủ... cùng... Bạch Phong!!!
"Xin... Xin lỗi!!"
Khương Viêm sau khi sững sờ một lát, lập tức lui ra ngoài.
Bởi vì Khương Viêm xuất hiện, *** của chàng trai nhanh chóng rút đi, khôi phục lại lý trí.
Lúc này, anh ta chậm rãi tách khỏi người cô gái, đem chiếc khăn tắm đã ướt nhẹp che lại chỗ cần che.
"Bạch Minh chủ, cô đã kinh động đến người bên ngoài. Nếu như Bạch Minh chủ không đi nữa, chuyện này, chỉ sợ không cần mấy giờ, sẽ truyền tới tai Kỷ Hoàng." Nam nhân chậm rãi mở miệng nói.
"A..." Diệp Oản Oản đi ra khỏi bồn tắm, nhìn chằm chằm Tu La Chủ: "Tu La Chủ đại nhân... Anh thật đúng là quan tâm đến tôi đấy."
Chàng trai nhìn cô gái, cũng không đáp lại.
"Trong phòng có quần áo."
Chàng trai nói xong, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Sau khi Diệp Oản Oản thay xong y phục của đàn ông, đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện ra chàng trai đã biến mất, còn sót lại có một mình nàng.
"Chạy?"
Diệp Oản Oản như có điều gì suy nghĩ.
Không biết anh ta đã đi nơi nào, chỉ sợ tối nay sẽ không quay trở lại.
Sau khi sửa sang lại một phen, Diệp Oản Oản rời khỏi trang viên. Sau này cơ hội còn rất nhiều, đồng thời dần dần K**h th**h, nàng cũng không tin...
...
Sau khi trở lại Không Sợ Minh, Bắc Đẩu khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Con bà nó!! Phong tỷ, tỷ làm sao lại mặc quần áo đàn ông quay trở lại vậy? À mà... Y phục này, đệ thật giống như đã gặp qua ở nơi nào..."
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm quần áo trên người Diệp Oản Oản, lâm vào trầm tư.
Thất Tinh liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái: "Bộ mà Tu La Chủ mặc lần trước."
"Cái gì?" Nghe tiếng, Bắc Đẩu suýt nữa nhảy cỡn lên, khó tin nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Con bà nó!! Trời ạ... Ta phi!! Phong tỷ, tỷ thật sự đem Tu La Chủ *** sao? Trâu bò nha!"
"Phong tỷ, cái Độc Lập Châu này quả thật là chính là hậu cung của tỷ nha! Tỷ muốn đè lên ai liền đè lên người đó!" Bắc Đẩu mặt đầy rung động giơ ngón tay cái lên tặng cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..."
"Phong tỷ hiện tại nhất định rất mệt mỏi. Chúng ta đi thôi, để cho Phong tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, bổ sung thể lực..." Thất Tinh suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu sửng sốt một chút: "Mệt không phải là... Tu La Chủ sao??"
"Nói nhảm gì đó!!" Diệp Oản Oản lần lượt lườm Bắc Đấu và Thất Tinh một cái: "Không có làm gì cả, chẳng qua chỉ đơn giản là gặp mặt một lần, tán gẫu một chút."
Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, Bắc Đấu và Thất Tinh nhìn chằm chằm y phục đàn ông trên người của Diệp Oản Oản. Ai mà tin cơ chứ!
Cái gì cũng đều không có làm, y phục của mình đâu? Sao lại mặc quần áo của Tu La Chủ trở lại...
"Phong tỷ, Cổ độc trên người tỷ... Hẳn là giải rồi đi?" Thất Tinh có thâm ý khác hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao, chẳng qua chỉ là đơn giản tán gẫu một chút, Cổ độc còn chưa giải." Diệp Oản Oản nói.
Thất Tinh gật đầu một cái, nếu Phong tỷ đã nói là không có làm cái gì, vậy chắc là như thế.
"Cậu thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, Phong tỷ làm sao có thể sẽ đè được Tu La Chủ! Phong tỷ à, không phải là đệ đã nói với tỷ sao, loại tồn tại như Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, Phong tỷ xin đừng mơ tưởng đến nữa... Tự chuốc nhục nhã!" Bắc Đẩu cười nói.
Lại nói, nếu quả như thật là “đè” được rồi, Tu La Chủ lại không hề yêu thích Phong tỷ, vậy còn chẳng phải cho dù có đè thành công cũng ૮ɦếƭ hay sao?!
Diệp Oản Oản lười tiếp tục cùng Bắc Đẩu nói nhảm, sau khi để cho hai người cút đi, lại quay sang mần Đại Bạch cùng Beerus.
Nhìn Đại Bạch, Diệp Oản Oản động linh cơ một cái. Chính mình lần sau, hoàn toàn có thể mang theo Đại Bạch để đi dò xét Tu La Chủ...
...
Sáng sớm hôm sau, bên trong phòng làm việc Không Sợ Minh, điện thoại di động của Diệp Oản Oản bỗng nhiên vang lên.
"Hữu Danh muội muội, tôi đang ở chỗ cũ, cô mau tới đây, tôi dẫn cô về nhà." Âm thanh của Nhiếp Vô Danh truyền ra.
"Ok, tôi lát nữa sẽ đến ngay!"
Diệp Oản Oản cúp điện thoại xong, để cho Thất Tinh chuẩn bị một ít quà tặng, bao gồm cả phần quà cho Đường Đường bảo bối.
Sau khi đi đến điểm hẹn, Diệp Oản Oản lên xe của Nhiếp Vô Danh.
"Hữu Danh lão bản, dẫn cô đi cho biết nhà, cô xem cô còn mua nhiều đồ như vậy, quá khách khí..." Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản xách theo túi lớn túi nhỏ trong tay, ý cười đầy mặt.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh cầm lấy một phần quà.
"Đó là dành cho Đường Đường." Diệp Oản Oản cau mày nói, con hàng Nhiếp Vô Danh này, một chút tiền đồ cũng không có.
"Cái kia thì sao...?" Nhiếp Vô Danh chỉ chỉ vào phần quà còn lại.
"Đây là cho Nhiếp phu nhân." Diệp Oản Oản nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, chợt mặt đầy mong đợi nhìn Diệp Oản Oản: "Vậy... của tôi đâu?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy chờ mong của Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản thở dài, chợt từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy bạc 500 tệ, chuyển vào trong tay của Nhiếp Vô Danh: "Thứ này được không...?"
"Được được được!! Hic, Hữu Danh muội muội, thế này là cô không đúng rồi. tr uy en fu ll. vn Tình cảm của chúng ta thân thiết như thế, cô còn tặng quà cho tôi... Quá khách khí!! Đây không phải là coi thường mặt mũi của Nhiếp Vô Danh tôi sao? Lần sau tuyệt đối đừng như vậy nữa nha!" Sau khi Nhiếp Vô Danh đem tờ giấy bạc 500 tệ bỏ vào trong túi mình xong, mới hướng về Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản: "..." Anh con mịa nó còn có thể không biết xấu hổ như vậy hay sao?
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đạp chân ga, chiếc xe bon bon chạy thẳng về phía trước.
Ước chừng mãi tận buổi trưa, Diệp Oản Oản lúc này mới tới được Nhiếp khu.
Nhiếp gia nằm ở khu vực trung tâm của Nhiếp khu, phủ đệ cũng tương đương với Kỷ gia, đều vô cùng hào hoa, chắc chắn là loại trong nhà có núi tiền.
Nếu như không biết rõ tình hình, Diệp Oản Oản tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Nhiếp Vô Danh lại có thể là Nhiếp gia đại công tử.
"Đại công tử..."
Đi vào phủ đệ Nhiếp gia, không ít cường giả Nhiếp gia hướng về Nhiếp Vô Danh cung kính bắt chuyện.
Nhiếp Vô Danh cũng không để ý tới, dẫn theo Diệp Oản Oản đi vào khu vực trung ương của Nhiếp gia.
"Đội trưởng!"
Chỉ chốc lát sau, đám người Ngoại Quốc Dời Gạch cùng Nhất Chi Hoa từ bên trong hậu hoa viên Nhiếp gia đi ra.
"Ha ha! Hữu Danh lão bản, cô tới rồi..." Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ha ha cười một tiếng, bất quá mặt lại đầy trầm tư.
Băng Sơn Mỹ Nam cõng lấy quan tài sau lưng, mặt không cảm xúc, bất ngờ len lén quan sát Diệp Oản Oản mấy lần.
Nhìn thấy nguyên đám Thần Hư Đạo Nhân, Diệp Oản Oản liền tức khí không thôi. Nếu không phải là do bọn họ, mình tại sao lại bị trúng Tình Cổ...
"Hữu Danh muội muội, Cổ độc trong người cô, sao rồi?" Ngoại Quốc Dời Gạch hướng về Diệp Oản Oản quan sát chốc lát, chợt hỏi.
Ngoại Quốc Dời Gạch vừa dứt tiếng, đám người Nhiếp Vô Danh toàn bộ đều hung ác trợn mắt lườm hắn ta. Con mịa nó thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, cái thứ *** mà không có não!
"Nhờ phúc của các anh, còn chưa có giải!" Diệp Oản Oản nói.
"Vậy cũng nguy rồi." Ngoại Quốc Dời Gạch mặt đầy lo âu: "Hữu Danh muội muội, Tình Cổ nhất định phải tìm ra một người tình đầu ý hợp mới được. Cô ước chừng phải nhanh một chút, nếu không đến lúc đó thất khiếu chảy máu, miệng lưỡi lở loét, ૮ɦếƭ cũng không biết ૮ɦếƭ thế nào!"
"Cậu lăn ngay cho tôi!!" Lúc này, Thần Hư Đạo Nhân đẩy Ngoại Quốc Dời Gạch một cái: "Cái loại cẩu độc thân mấy chục năm như cậu biết cái gì mà Tình Cổ với không Tình Cổ, cậu ngay cả tình là gì cũng không biết, lại còn nói Tình Cổ. Hữu Danh lão bản xinh đẹp như vậy, quả thật chính là Thất Tiên Nữ hạ phàm, muốn bao nhiêu Ngưu Lang có bấy nhiêu! Tình Cổ này hoàn toàn chính là... một loại ***! Hiểu không?"
Diệp Oản Oản: "..." Ta phỉ nhổ Ngưu Lang của ngươi!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc